Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 321: An ủi




Không, mình không có giết người, không giết cô ta!

Đầu óc cô trở nên trống rỗng, sau đó không ngừng nói với người cảnh sát đang định bắt cô về đồn!

"Cô chủ, cô hãy nghe tôi nói. Bây giờ cô đang có thai, không được kích động, đau lòng hay sợ hãi. Tất cả mọi tâm trạng của cô đều có thể ảnh hưởng đến đứa trẻ trong bụng, hiểu không?" Bà Vương vòng tay ôm chặt Vũ Nghê vào lòng, nhẹ nhàng vỗ vai cô an ủi!

Trời ạ, sắc mặt trắng nhợt của cô chủ thật dọa bà!

Bà Vương lo lắng đến rơm rớm nước mắt, cô chủ là một người phụ nữ vô cùng tốt, tại sao cảnh sát có thể cho rằng cô ấy là kẻ tình nghi giết người? Tuy đây chỉ là nghi ngờ, nhưng điều này cũng làm vấy bẩn danh dự cô chủ, bà thật sự rất đau lòng! Nếu không phải sợ làm ảnh hưởng tới cô chủ, một bà già như bà cũng muốn đánh bay đám cảnh sát này. Không, phải là lấy cây gậy gỗ đánh đuổi từng tên cảnh sát ra khỏi ngôi nhà này.

"Đám cảnh sát các người đang làm gì vậy? Chuyện còn chưa rõ trắng đen, các người dám ở đây khoa chân múa tay? Tranh cãi phỉ bám vu oan cho cô chủ chúng tôi? Nói cho các người biết, chuyện này nhất định chưa xong đâu, đến lúc đó cậu chủ nhất định sẽ tới kiện các người, khiến cho các người bị đuổi việc, nằm nhà chết đói! Chính phủ giao cho các người chút quyền hành, các người đã không biết trời cao đất rộng! Muốn làm công bộc của nhân dân, trước hết các người phải học làm người đã! Nếu không nhờ những người dân như chúng tôi đóng thuế nuôi sống các người, thì bây giờ các người đã thành thứ gì? Đừng có ở đây giả bộ quyền cao chức trọng ép người quá đáng" Chú Vương tài xế bất chợt lao vào, tức giận hét thẳng vào mặt hai người cảnh sát.

Chú Vương là một người thật thà chất phác, bình thường rất ít nói chuyện, hôm nay ông thật sự không nhịn được, vô cùng tức giận!

Khốn kiếp, đám cảnh sát ngu ngốc này tại sao có thể vu oan cho cô chủ của ông!

Người cảnh sát trẻ tuổi muốn phản bác, lập tức bị người cảnh sát già kéo lại: "Chúng tôi làm như vậy cũng là vì công việc chung. Chúng tôi sẽ không bỏ qua cho bất kỳ tội phạm nào, tất nhiên cũng sẽ không bao giờ kết oan người tốt"

Ông Vương không lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm về phía hai người cảnh sát. Được hai người lớn tuổi trong nhà tin tưởng, Vũ Nghê thật sự cảm động không nói nên lời!

Phó Vũ Nghê, mày tuyệt đối không được khó chịu hoặc đau lòng, như vậy sẽ rất có hại cho đứa trẻ trong bụng! Hồi mang thai Lạc Dật, do cảm xúc của mày không ổn định nên đã ảnh hưởng đến con, bây giờ tuyệt đối không thể để đứa con bé bỏng này lại bị ảnh hưởng! Mày không giết người, sự hiểu lầm này sớm muộn gì cũng được gỡ bỏ, cho nên mày không cần tức giận.

"Các người đã đồng ý chờ tôi cơm nước xong sẽ nói tiếp đúng không? Vậy tôi lên lầu nghỉ ngơi trước!" Vũ Nghê nhìn hai người cảnh sát, quay đầu nhìn về phía ông Vương bà Vương bằng ánh mắt thoải mái, "Hai người yên tâm, cháu không sao"

Dứt lời, cô thản nhiên xoay người, từng bước từng bước đi thẳng lên lầu.

Sau khi tắm xong, lại kiểm tra bài tập bọn nhỏ đã làm, một lát sau rốt cuộc món thịt bò sốt tương cô muốn ăn cũng làm xong!

Hôm nay trường học tổ chức hoạt động ngoại khóa nên bọn nhỏ không nhìn thấy chuyện xảy ra hôm nay. Cũng tốt, tránh cho chúng bị sợ hãi.

Vũ Nghê không lo lắng gấp gáp, chậm dãi ăn món thịt bò sốt tương. Chuyện gì phải tới sẽ tới, có trốn cũng không thoát!

Cơm nước xong, cô mặc áo khoác ngoài đi về phía cửa lớn. "Đi thôi"

Hai người cảnh sát liền vội vàng ra ngoài! Khi bọn họ chuẩn bị lên xe, trên bầu trời thuộc biệt thự nhà họ Lạc vang lên tiếng cánh quạt chuyển động "Vù vù", đồng thời một trận gió lớn thổi tới, lá khô trong sân bay tứ tung phát ra những tiếng vang "Xoạt xoạt"

Cộp cộp cộp....

Một chiếc máy bay trực thăng từ trên trời đáp xuống, chậm rãi vững vàng đáp xuống sân.

Vũ Nghê hơi nhíu mày, Lạc Ngạo Thực trở về?

Hai người cảnh sát nghẹn họng trố mắt nhìn chiếc trực thăng màu trắng vừa đáp xuống, ngơ ngác nhìn một người bước xuống!

Lạc Ngạo Thực mặc bộ vest màu lam, khí thế hiên ngang thản nhiên ôm vợ vào lòng, sau đó nhẹ nhàng nói bên tai cô. "Đừng sợ, có anh ở đây"

Cô lập tức vùi đầu vào trong ngực anh, giờ phút này những giọt nước mắt sợ hãi ấm ức tuôn rơi, "Ông xã, em không giết người, em không giết người"

"Anh biết, anh biết! Hãy tin anh, không sao cả" Lạc Ngạo Thực vỗ vô vai cô an ủi

Vũ Nghê dùng hết sức ôm chặt Lạc Ngạo Thực, bờ vai rộng lớn vững chãi của anh, khiến cô cảm thấy rất an toàn.

"Xin lỗi, bây giờ cô Phó Vũ Nghê phải theo chúng tôi về đồn cảnh sát" Người cảnh sát già hắng giọng ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở

Lạc Ngạo Thực ra hiệu Vũ Nghê không cần lên tiếng, tất cả đã có anh lo, "Được rồi"

Sau khi tới đồn cảnh sát, đám cảnh sát cũng không vặn hỏi Vũ Nghê, tất cả đều được luật sư ra mặt trả lời! Hơn nữa cục trưởng cục cảnh sát đích thân giám sát, đề phòng cấp dưới sử dụng phương thức bạo lực hỏi cung

Tuy có luật sư giúp đỡ, nhưng bất kể nói thế nào Vũ Nghê cũng không tìm được một người chứng minh, thời điểm xảy ra vụ án cô không có mặt ở hiện trường.

Vì hiện trường vụ án phát hiện tại nhà riêng của nạn nhân, hơn nữa trong sổ theo dõi người ra vào của bảo vệ tòa nhà đều chứng minh trước đó Vũ Nghê đã ghé qua chỗ ở của Lâm Dương, hơn nữa còn xảy ra tranh chấp! Vì lúc ấy Vũ Nghê mặc quần áo rất dày, cộng thêm gương mặt xinh đẹp lại từng là một MC nổi tiếng của đài truyền hình, cho nên muốn không bị mọi người nhớ rõ cũng là rất khó!

Hơn nữa phòng vệ sinh của nhà nạn nhân sát với phòng vệ sinh của một người hàng xóm, người hàng xóm đó có loáng thoáng nghe được tiếng hai người cãi vã.

Cộng thêm sau khi trải qua những xét nghiệm, ngoài một số sợi vải quần áo của Vũ Nghê, còn có tóc của cô lưu lại hiện trường, mọi thứ đều trùng khớp. Tất cả chứng cứ đều chĩa mũi nhọn về phía Vũ Nghê , đối với cô vô cùng bất lợi.

Nhưng, luật sư của Lạc Ngạo Thực vẫn có cách nộp tiền bảo lãnh cô ra ngoài. Về đến nhà, cô lập tức lên tiếng giải thích với Lạc Ngạo Thực: "Em...."

"Khoan hãy giải thích, điều em cần làm nhất bây giờ là nghỉ ngơi" Lạc Ngạo Thực vỗ vỗ vai cô, lần lượt hôn lên trán và môi cô, "Anh đi pha nước tắm cho em, tắm xong đi ngủ thả lỏng tinh thần"

Vũ Nghê phiền não lắc đầu: "Hiện giờ làm sao em có thể ngủ được" Cô nhắm mắt, hít sâu một hơi mở mắt ra nói: "Ông xã, tại sao em có cảm giác hình như đây là một cái bẫy đã sớm được giăng ra, chỉ đợi em nhảy vào, sau đó người ta sẽ lập tức ra tay"

"Cho dù đây là một cái bẫy, hay chỉ là chuyện trùng hợp. Chỉ cần em không làm chuyện này, chắc chắn em sẽ không bị liên quan"

Vũ Nghê thống khổ nói: "Nếu như thật sự có người giăng bẫy đợi em nhảy vào, vậy chúng ta sẽ rất khó để tìm ra chứng cứ, xác suất tìm ra chứng cứ gần như bằng 0"

b]"Ha ha, em quên rồi sao? Trước đây anh từng nói với em rằng, không có chuyện gì tuyệt đối, chỉ cần bọn họ làm thì nhất định sẽ có sơ hở"[/b] Lạc Ngạo Thực cười thản nhiên nói, cầm tay cô an ủi: "Không phải em từng nói đó sao? Em tin vào pháp luật, pháp luật sẽ bảo vệ người tốt"

Nhắc tới chuyện trước đây, vẻ mặt Vũ Nghê càng thêm ủ rũ, "Nhưng anh cũng nói, pháp luật không phải là tuyệt đối, nếu trùng hợp chuyện "không tuyệt đối" này rơi đúng vào chuyện của em, thì em nên làm gì bây giờ?"