Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 252: Giấy xét nghiệm máu 






Thể lực tiêu hao đêm qua không mấy ảnh hưởng đến tốc độ và sức lực mạnh mẽ của anh ——

Bị anh liên tục giày vò , cô gần như đạt đến khoái cảm tột cùng !

Khi cao trào lên tới đỉnh điểm , rốt cuộc anh cũng phát tiết , đem hết tất cả chất lỏng nhớt nháp bắn vào trong tử cung cô . Hi vọng lần này xảy ra kỳ tích —— Hy vọng dường nào , cô có thể mang thai vì anh !

"Hự ——"

"Phù ——"

Hai người vui vẻ nặng nề thở dốc , toàn thân bất động nằm yên một chỗ ——

Hạnh phúc biến chuyển giữa hai người yêu nhau là gì ?! Bao gồm cả việc ân ái , kết cục còn có thể ôm nhau . Lạc Ngạo Thực dịu dàng hôn nhẹ lên người Vũ Nghê . "Anh giúp em mặc quần áo !"

"A ~ không , em tự làm được rồi !" Ngượng ngùng , cúi đầu , mặc dù rất muốn được anh giúp đỡ , thể nghiệm cảm giác quý trọng . Nhưng mà bây giờ bọn họ đang ở bên ngoài , làm xong chuyện xấu chỉ muốn nhanh chóng xóa tan vết tích .

"Thôi nào , đừng sợ , nhất định là không có ai !" Anh không muốn cho cô biết , trước khi bọn họ vào đây , anh đã ra lệnh cấm tiệt mọi người không được lui tới nơi này !

Chuyện đời đâu ai biết trước , người luôn cẩn thận kín đáo , có mấy khi ngờ chuyện gì xảy ra !

Không kháng cự được sự ngang tàn của anh , chỉ biết trơ mắt nhìn anh mặc quần lót dùm —— "Cám ơn . . . . . . Anh cũng mau mau mặc quần áo vào đi , ở đây rất lạnh !" . Cô đứng dậy , mò mẫm chiếc áo , khoác lên người anh .

"Có vợ quan tâm thật tốt ——" Những lời này không biết đã là lần thứ mấy trong ngày , nhưng anh vẫn thấy chưa đủ

Vũ Nghê hạnh phúc mỉm cười , chuẩn bị đi ra vườn hoa , muốn trở lại phòng dọn dẹp một chút

"Á ——" Tiếng thét non nớt truyền đến cách đó không xa từ trong vườn hoa .

Lạc Ngạo Thực cùng với Vũ Nghê nhìn nhau chằm chằm , ý thức được điều không tốt , nhanh chóng mặc quần áo vào , đồng thời chạy về nơi phát ra tiếng la

"Không hay rồi , là bọn nhỏ , bọn nhỏ ở trong vườn hoa !"

"Đừng lo ——" Lập tức trấn an cô , nhưng trong lòng cũng cảm thấy băn khoăn

Đang lúc ấy , Hoan Hoan nóng nảy la hét ầm ĩ , vang dội trong sân . "Lạc Dật , chú , mẹ —— mẹ mau tới đây !"

Những người hầu trong căn biệt thự hoảng hốt chạy ra , Lạc Ngạo Thực và Vũ Nghê tới trước một bước .

Khi thấy cảnh tượng trước mắt , tất cả mọi người đều nín thở , thân thể đứng yên không dám manh động ——

"Oa oa . . . . . . Làm thế nào , làm thế nào đây mẹ ——" Hoan Hoan sợ hãi đến nổi chân run cầm cập , cô bé ngồi trước mặt mẹ , nước mắt lã chã . Vũ Nghê vội vàng bồng Hoan Hoan lên , giao qua cho người giúp việc , ánh mắt đau lòng nhìn về Lạc Dật

Lạc Ngạo Thực ra hiệu bảo những người khác không được hành động , sau đó từ từ tới gần Lạc Dật .

Một con rắn lục so với trước kia còn to hơn , quấn chặt trên cánh tay Lạc Dật . Cánh tay nhỏ bé đang bị chảy máu .

Lạc Dật ngồi trong bụi cỏ , ngừng thở đối mặt với con rắn lục , chiếc lưỡi của nó thè ra thè vô . Cậu bé rất sợ , nhưng mà cậu biết , hiện tại không được lộn xộn , lộn xộn mình sẽ càng thêm nguy hiểm.

"Con trai , không sao , đừng sợ , có ba đến đây !" Nói chuyện đồng thời nhanh tay nắm đầu rắn độc . Sau đó dùng lực lên thân con rắn , phòng ngừa nó đem Lạc Dật quấn chặt ——

Con rắn lục bị Lạc Ngạo Thực bắt lấy , ném vào trong túi . "Đem nó bỏ vào rương gỗ , phòng ngừa trốn mất !"

Tiếp đó , anh nắm tay con , dùng miệng mút vào vị trí bị cắn , trực tiếp hút máu độc , phun ra

"Không —— đừng , Ngạo Thực , để em , hãy để em làm !" Vũ Nghê tới trễ một bước , dùng sức đẩy đầu của Lạc Ngạo Thực . Làm mẹ đã bao nhiêu lâu , cô chưa từng vì con mình làm bất cứ gì , chuyện này phải do cô thực hiện !

Anh vẫn không hề buông Lạc Dật ra , tiếp tục lặp đi lặp lại động tác vừa rồi . Lạc Dật sợ đến ngơ ngác , thanh âm sớm đã nghẹn ngào .

Vũ Nghê quỳ gối ở một bên , lo sợ cùng với cảm động , có rất nhiều cảm xúc hội tụ trong trái tim cô , nước mắt dây dứt không ngừng chảy xuống ——

Anh ta có biết hay không ~ đầu lưỡi của anh ta đang bị sưng đỏ , anh ta làm như vậy , đồng nghĩa với việc , đồng nghĩa với việc ——

Tình huống khẩn cấp khiến cô không muốn mải mê suy nghĩ , tài xế trong nhà lái xe đến , Lạc Ngạo Thực nhanh chóng ôm Lạc Dật lên xe , Vũ Nghê và Hoan Hoan cũng đuổi theo ở phía sau , cứ như vậy , mọi người đi tới bệnh viện ——

*************************************

Sau khi bác sĩ xử lý một số vết thương bên ngoài , Lạc Dật được đưa vào trong phòng bệnh . Rắn lục là loài rắn độc , mặc dù kiểm tra không thấy vấn đề , nhưng vì phòng ngừa nọc độc , cho nên Lạc Dật bị bắt lưu lại bệnh viện !

"Oa . . . . . . Mẹ , chú , Lạc Dật bởi vì cứu con , cho nên mới bị rắn cắn . Lúc ấy chúng con đang ở vườn hoa bắt giun , con không nhìn thấy con rắn sau lưng , khi phát hiện nó nhào vô người , Lạc Dật đã lấy tay ngăn cản . . . . . ." Tròng mắt Hoan khóc đến đỏ ngầu , nhìn cậu bé đang ngủ mê man trên giường bệnh .

"Lạc Dật không sao nữa rồi , Hoan Hoan ngoan , cùng bà Triệu về nhà nhé !" Vũ Nghê khuyên lơn Hoan Hoan , tâm tình cô nặng nề , ngượng ngùng nặn ra nụ cười

Hoan Hoan gật đầu một cái , sau đó cùng với bà Triệu rời đi . Cô bé biết rằng chú và mẹ hiện tại muốn ở lại chăm sóc riêng cho Lạc Dật , không thể mang đến phiền toái cho bọn họ , gật đầu chấp nhận về nhà . Có ba và mẹ , Lạc Dật nhất định không sao !

Tiếng đóng cửa vang lên , phòng bệnh lập tức yên tĩnh .

Lạc Ngạo Thực trầm mặc không nói , quan sát con trai đang mê man ngủ . Trong lòng tự trách bản thân , anh cảm thấy mình rất hối hận , là do anh quá sơ suất , làm sao chỉ nghĩ trong sân có một con rắn ?! Thậm chí anh chính là hung thủ khiến cho thằng bé rơi vào trạng thái nguy hiểm

Chết tiệt , con trai mình bị rắn cắn , trong khi mình lại hả hê sung sướng ở góc vườn hoa ——

Vũ Nghê ngồi xuống cạnh Lạc Ngạo Thực , trầm mặc nhìn anh , sau đó ôm chặt lấy anh , chuẩn bị khẽ hôn an ủi .

Môi cô mới vừa chạm vào , anh lập tức quay mặt , đẩy gò má cô ra . "Không cần phải làm như vậy !" Quả quyết cự tuyệt

"Em muốn hôn anh , hãy để cho em hôn anh !" Cô kiên trì ôm chặt anh . "Nếu quả thật có chuyện xảy ra , chúng ta ba người một nhà đều phải hoạn nạn có nhau —— Hai cha con anh không thể bỏ một mình em ——" Cô tức giận rống to , tiếp đó ghé vào tai anh thì thầm , lệ rơi đầy mặt . "Coi như em cầu xin anh , anh và Lạc Dật không thể bỏ em , hãy để em gần gũi hai người . Em yêu hai người , mong muốn sống cùng một nhà , có phúc cùng hưởng , có nạn cùng chia ——"

Nói xong , cô liền dùng hết sức lực , ôm chặt đầu anh , không cho anh cơ hội tránh né , hôn vào môi mỏng , chiếc lưỡi ngang ngược xâm nhập vào trong khoang miệng của anh , liếm láp xung quanh .

Cô càng kiên quyết càng khiến anh dứt khoát không làm chủ được bản thân , tiện tay ôm lấy mặt cô , dùng sức hôn sâu .

Bọn họ liên tục trao đổi nước miếng của nhau , hai đầu lưỡi không ngừng dây dưa , phối hợp nhịp điệu ăn khớp . Trong quá trình hôn hít , cô còn cố ý cắn nát bờ môi của anh ——

Kích động qua đi , nụ hôn sau cùng mang theo âm điệu của sự bình lặng , hai con người chợt bình tâm lại . Cô xụi lơ nằm trong lồng ngực anh , lắng nghe thanh âm nhịp tim ‘thình thịch’

Anh tỉ mỉ hôn lên tóc cô , cười khổ nói . "Vũ Nghê , em thật ngu ngốc , ngu đến mức khiến anh cảm động !"

"Anh còn không phải như vậy ?! Cũng tốt , căn bản không phải là người tuyệt tình —— thấy lợi trước mắt bỏ đi !" Nếu như đem ra so sánh , anh vẫn không bằng với cha ruột mình - Phó Quảng Nguyên , đích thị mới là thương nhân

"Ha ha —— Tốt , về sau tình cảm của ba người chúng ta càng thêm khắng khít !" Lạc Ngạo Thực dưới tình huống này , vẫn có thể công khai đùa giỡn

"Đúng vậy , không ai có thể chia rẽ cả nhà chúng ta !" Vũ Nghê dịu dàng mỉm cười , nụ cười vô cùng sảng khoái . Có anh cùng với Lạc Dật , cho dù là tình huống tồi tệ , cô đều cảm thấy hạnh phúc ——

"Ba , mẹ ——" Lạc Dật tỉnh lại , cười cười ngồi dậy . "Ha ha , con vừa mới nằm mơ thấy một Thanh Xà , con rắn đó còn hóa thành một cô gái nhỏ xinh đẹp , gương mặt trắng nõn , trên miệng nói là thích con , cho nên mới quấn lấy con !"

Nghe được lời nói ngây thơ lãng mạn của con trai , trên trán cô lập tức xuất hiện ba đường vạch đen , còn thêm con quạ bay bay trước mặt . Chuyện gì đang xảy ra ?! Hai cha con , một người thì liên tưởng đến Bạch Xà , một người lại nằm mơ thấy Thanh Xà , thật không còn gì để nói , đúng là cha nào con nấy

Vũ Nghê tức giận trợn trừng mắt quay qua nhìn Lạc Ngạo Thực , ánh mắt có phần khiển trách . "Đều do gen di truyền của anh !"

"Ơ hay , chuyện này không trách anh được , đứa bé em cũng có phần !" Lạc Ngạo Thực xảo quyệt đổ thừa lên người Vũ Nghê ——

Vũ Nghê không thèm tính toán , ngồi bên giường bệnh bẹo má con trai . "Nói cho con biết , trước đó ba con đã bắt được một con rắn con . Cho nên rắn mẹ mới tìm đến con trả thù , đừng có mà suy nghĩ bậy !"

"Ai da , thất vọng tràn trề . Con còn tưởng mình mơ thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp , ai dè bị một bà già trá hình xàm sỡ . Oa , oa , thật là . . . bi thảm . . . quá đi !" Lạc Dật vỗ ngực liên tục , bộ dạng tỏ vẻ mất mác .

Nhìn biểu tình hài hước của con trai , cô và anh không ngừng mỉm cười.

Cạch ——

Cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra , bác sĩ đưa tới một chục tờ giấy xét nghiệm . "Đây là kết quả kiểm tra , máu và nước tiểu đều rất bình thường , trưa mai nếu không xảy ra vấn đề , cậu bé có thể xuất viện !"