Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 223: Mặc đồ ngủ đi làm 






Yêu mình ?! Không , không phải , nhất định là anh ta đang an ủi mình ?!

”Đừng đùa bỡn em , chuyện này không đáng để anh trêu chọc . Em không sao , anh không cần dối lòng dỗ dành như thế !”

Lần này đổi lại là Lạc Ngạo Thực ngây ngẩn , cô ấy nghĩ mình đùa bỡn ?! Không , không đúng , sống đến từng tuổi này có lẽ là lần đầu tiên mình mới thổ lộ ‘yêu’ , không ngờ trở thành tội đồ nói dối

Nhớ lần trước tỏ tình còn bảo rằng cô ấy là người quan trọng , kết quả lần này cũng bị cô ấy bác bỏ . Vì sao lại không tin mình ?! Chẳng lẽ lời nói này , không đáng tin cậy ?!

”Việc này anh không hề đùa !”

“Rồi rồi . . . không đùa . . .” Vũ Nghê hời hợt đáp . Chính tai cô nghe được anh miễn cưỡng uy hiếp cô trở về bên cạnh , chẳng qua bởi vì Quan Tĩnh , làm sao có thể yêu ?!

Tuy vậy , cô cũng rất cảm ơn anh , cảm ơn vì muốn trấn an cô mà dám nói ra những lời yêu thương dối trá .

Gương mặt anh trở nên nóng bừng , loại cảm giác này tạo cho người ta bức rứt khó chịu !

Thôi , cô ấy không tin thì chịu , ba chữ ‘anh yêu em’ không nghĩ tới phải nói ra lần nữa . . . .

Bầu không khí chợt yên tĩnh lại , cảm giác hai người có chút lúng túng .

“Tạp Tư , cậu ấy đang nói chuyện với Lâm Hiên sao ?!" Vũ Nghê chủ động phá vỡ bầu không khí ngột ngạt

“Ừhm . . . . . .”

“. . . . . . Mặc kệ là như thế nào , chỉ cần Tư Vũ hạnh phúc thì tốt rồi !” Tư Vũ ở bên cạnh Bùi Tạp Tư sẽ cười nhiều hơn , điểm này ai cũng nhìn ra ——

Shit , chẳng lẽ chuyện giữa bọn họ không còn gì để nói ?! Sao phải quan tâm đến chuyện người khác ?!

“Ha ha . . . . . . Em quan tâm đến hạnh phúc của người khác vậy sao ?!”

“Vâng , vì em xem Tư Vũ là em gái của mình !” Không cảm giác được câu hỏi kia là lời châm chọc , vẫn rất nghiêm túc trả lời ——

Tâm tình bắt đầu bực bội , tư tưởng xấu đi , ác liệt hỏi :”. . . . . Con bé hạnh phúc , em không đố kỵ sao ?!”

“Vì sao phải đố kỵ ?! Em vui mừng còn không kịp !” Tuy Tư Vũ là em gái của anh , nhưng tục ngữ đã có câu , yêu ai yêu cả đường đi , cô yêu anh nhiều như thế , sao lại có thể ghét Tư Vũ đây ?!

“Không phải phụ nữ các em luôn thích ganh tỵ với nhau sao ?! Nhìn Tư Vũ cứ vùi đầu vào lồng ngực của Bùi Tạp Tư , chẳng lẽ em không đố kỵ , không ganh ghét vì đã không thể gặp được một người đàn ông thật sự yêu mình ?!"

“Em đâu vô vị như thế !” Vũ Nghê tức giận đáp lại . Anh coi cô là loại người gì ?! Sao có thể so sánh cô với những người phụ nữ điên cuồng khác .

“Uầy , anh chỉ là thuận miệng nói ra thôi mà !”

“Em không muốn nói chuyện với anh nữa , em phải đi làm đây !” Nói chuyện đồng thời lôi một bộ áo ngủ bằng vải từ trong tủ quần áo ra .

Anh dở khóc dở cười nhìn cô :”Em xác định mình phải đi làm , không muốn ngủ cùng anh đúng không ?!”

Gò má Vũ Nghê bất chợt hồng lên , cầm bộ áo ngủ xoay người , biểu tình nghiêm túc nói :”Lạc Ngạo Thực , anh không thể đứng đắn được sao ?! Đương nhiên là em phải đi làm !”

“Ha ha . . . . . . Phụ nữ bây giờ lạ nhỉ , đi làm mà chọn quần áo ngủ ?! Chẳng lẽ đây là model năm nay ?!” Lạc Ngạo Thực làm bộ như thật , tò mò hỏi , phối hợp nháy mắt .

Nhìn thấy động tác lơ đãng của anh , thân thể cô như bị dòng điện cao thế xẹt ngang qua , khiến cô ngày càng đỏ mặt , căn bản không nghe rõ anh nói gì :"Em mặc kệ anh . . . . . .” Nói xong liền chui vào trong phòng tắm.

Lạc Ngạo Thực hưng phấn huýt sáo , trêu đùa nói :”Không cần phiền phức như vậy , ở trên người em từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy ?! Cần gì phải vào phòng tắm . . . . . .”

“Anh câm miệng đi . . . . . .” Vũ Nghê ở trong phòng tắm la lên .

Câm miệng ?! Anh vốn là muốn nhắc nhở cô ~ hiện tại cô đang tính thay áo ngủ đi làm , nếu đã bắt anh câm miệng , tốt , thế thì anh chìu lòng em .

Trong lòng anh không ngừng buồn cười , nụ cười trên mặt ngày càng gia tăng . Trong phòng tắm yên lặng như tờ , rõ ràng cô ấy cũng chưa phát hiện ‘quần áo' có vấn đề

Không lâu sau , Vũ Nghê mặc bộ đồ ngủ màu hồng đi ra , sau đó liền lấy thêm áo khoác ngoài , ví da , xoay người , chuẩn bị đi

“Vũ Nghê , bây giờ anh mới biết em không có thói quen soi gương trước khi ra ngoài —— ?!” Nói chuyện đồng thời kéo cô đến đứng trước gương , để cô nhìn rõ bộ dạng lúc này của mình .

Đúng vậy , anh thừa nhận rằng không muốn để những thằng đàn ông khác trông thấy bộ dạng đáng yêu của vợ mình thế này , bị người khác say đắm nhìn vào , sẽ khiến anh thêm bất lợi

“Rất đẹp , không phải sao . . . . .” Quả thật cô chưa từng có thói quen này , chỉ khi chuẩn bị quay hình , cô mới soi gương đôi chút .

Lạc Ngạo Thực vẫn im lặng , hai tay ôm đầu cô xoay về chiếc gương lần nữa .

“A . . . . . .”

Ngay sau đó có tiếng thét thất thanh la lên , liên tiếp oán trách :”Tại sao , tại sao anh không nói sớm , thật lãng phí thời gian của em !”

Vũ Nghê dùng sức đẩy Lạc Ngạo Thực ra , lần nữa mở tủ quần áo , lục lọi bộ đồ công sở :”Anh nghĩ rằng em là một bà chủ như anh ?! Dù anh có đến trễ , mang dép , hay là đi chân không , cũng chẳng ai dám phê bình anh . . . . . .” Động tác kết hợp với nói chuyện vô cùng khẩn trương , hoàn toàn như một người khác , khiến anh chỉ biết chết lặng . Mặc nhiên anh bật cười , ha ha , vợ là thế này sao ?! Cảm giác gia đình ấm cúng chính là đây ư ?! Mình thật sự thích loại cảm giác này . . .

“Ghét , lời nói của em có gì đáng cười cơ chứ ?!” Nói chuyện đồng thời trực tiếp cởi quần áo ngủ ở trước mặt anh , lộ ra đường cong quyến rũ ——

Dĩ nhiên động tác của cô cũng khá nhanh chóng , không muốn bị anh lợi dụng cơ hội nhìn thấy quá nhiều .

Rốt cuộc Lạc Ngạo Thực cũng uất ức mở miệng :”Mới nãy anh đã tính nói với em , là em bảo anh câm miệng , không thì làm gì xảy ra chuyện này !”

“Anh nghe lời em vậy sao ?! Tựa hồ thay đổi như một người khác , đúng vậy , giả vờ trở thành một người đàn ông tốt . . . . .” Anh ta rõ ràng muốn chơi xấu mình , cố ý muốn mình bối rối , nhưng mà may mắn còn chút lương tâm , không muốn để mình làm trò cười cho thiên hạ .

Lạc Ngạo Thực nhíu mày , ý thức được tính cách của mình vẫn còn tốt chán , cho rằng thế này chưa đến nỗi bỉ ổi ?!

Tim vừa đập nhanh vừa tức giận , lại thêm xấu hổ , khiến đầu óc cô rối bời , bao nhiêu phiền não đều dồn lại , còn chưa kịp suy nghĩ , đã vội vàng đi ra khỏi phòng , bước xuống cầu thang ——