Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 207: Anh trai là của tôi 






Người phụ nữ mặc bộ quần áo màu đen đứng bên cạnh giường , tay lần chuỗi hạt , phát ra âm vang thanh thúy :"Lạc Ngạo Thực là của em , khi em đói bụng anh ta sẽ tìm mọi cách giúp đỡ em , khi em bị người khác bắt nạt , anh ta luôn luôn bảo vệ em , dạy dỗ những kẻ xấu đó . . . ."

"Ừ . . . ." Tư Vũ nằm ở trên giường , gật đầu , miệng nói lời chấp thuận !

"Phó Vũ Nghê chính là người cướp mất anh trai em , nhớ , Lạc Ngạo Thực thuộc về em . Cô ta chính là tiện nhân , mội ngày đều dụ dỗ ở cạnh anh trai em . Đáng ra , người đó phải là em . . . . . ."

Những hạt chuỗi không ngừng va chạm vào nhau , tạo thành âm thanh lọc cọc , như là đang cố thôi miên người nằm trên giường .

Tư Vũ dần dần định thần , trên miệng bắt đầu lẩm bẩm :"Anh trai . . . . . . anh . . . . ."

"Tư Vũ , nói xem , Lạc Ngạo Thực là của ai ?!"

"Của tôi . . . . . ." Người đang nằm trên giường kỳ quái trả lời .

"Bắt đầu từ tối hôm nay , em phải ngủ cạnh ai . . . . . .?!" Người phụ nữ nhỏ giọng khẽ hỏi bên tai Tư Vũ .

"Anh trai . . . . . ."

"Giỏi lắm , nhớ phải lột sạch quần áo , trần trụi nằm ở bên cạnh anh trai . . . . . ." Bàn tay của người phụ nữ ngày càng lần nhanh chuỗi hạt , tiếng va chạm càng lúc thêm vang dội .

"Dạ , lột sạch quần áo . . . . . ."

Người phụ nữ lấy gói thuốc trong tay đưa cho Tư Vũ , tiếp tục dùng một giọng nói mê muội :"Đây là thuốc kích dục , nếu như anh trai của em từ chối quan hệ , em hãy lấy gói thuốc này rót vào rượu đỏ , sau đó đưa anh ta uống . . . . . ."

"Vâng ạ . . . . . ."

"Nhớ , tuyệt đối phải giữ bí mật , không được nói ra cho một ai biết , nếu như em thất hứa , sẽ bị đức phật trừng phạt , trừng phạt để em không tìm được đứa con của mình . . . . . ."

"A . . . . . ."

Sau khi nói xong , người phụ nữ sửa lại bộ dạng , nhanh chóng đi ra khỏi phòng ——

****************************************************

"Anh trai . . . . . ."

"Ouch . . . . ."

Vũ Nghê và Lạc Ngạo Thực vừa mới vào cửa , Tư Vũ liền đẩy Vũ Nghê sang một bên , ngang ngược kéo lấy anh trai .

Bị đẩy xa đến một mét , khiến Vũ Nghê khó hiểu , lắc đầu nhìn Tư Vũ . Rõ ràng là một cô gái đáng yêu , vì sao lại chán ghét đến thế ?!

Lạc Ngạo Thực nhíu mày , sờ sờ mái tóc em gái :"Tư Vũ , đã trễ thế này sao còn chưa ngủ , em đã tắm chưa đấy ?!"

Bởi vì mấy ngày gần đây , Tư Vũ ngày càng kháng cự cô , cho nên cô nhờ bà Vương tắm cho Tư Vũ !

"Anh . . . . . ." Cô như một đứa con nít , tựa đầu áp vào vòm ngực anh trai , ngọt ngào nhắm mắt lại.

"Ha ha , lại còn nũng nịu thế , để anh đưa em về phòng !" Lạc Ngạo Thực quay đầu về phía Vũ Nghê , nháy nháy mắt , ý bảo anh đưa Tư Vũ lên lầu .

‘Tạch tạch tạch’

Chiếc vòng trên cổ tay Vũ Nghê lại truyền đến âm thanh kỳ lạ , trong lòng đột nhiên nghĩ tới câu nói ‘Vợ của tôi rất yêu anh trai mình . . . . . ’

Cạch ——

Chén nước tinh xảo rơi trên mặt đất , phát ra tiếng vang thanh thúy

"Thật xin lỗi , tôi không cẩn thận làm rớt cái chén , tôi , tôi đi dọn dẹp lại đã !" Bà Vương vội vàng xin lỗi , sau đó cúi đầu.

"Không có gì đâu !" Vũ Nghê dùng sức lắc đầu , mỉm cười nhìn về phía bà Vương

Quan sát bằng mắt qua nhiều ngày nay , bà cảm thấy có điều khó nói , muốn giãi bày cùng với Vũ Nghê , nhưng lại thấy mình như quá nhiều chuyện , đành phải dừng hẳn ý định .

"Bà Vương , bà muốn nói gì à ?!"

"Không , không có gì . Cô chủ , cô cũng nên nghỉ ngơi sớm đi , ngủ ngon !" Bà Vương khom người nói . Có một số việc muốn cùng cô ấy nói luôn , nhưng mà thiết nghĩ hay là nên tìm cậu chủ , ít nhiều sẽ không gây ra mâu thuẫn ——

Vũ Nghê hướng phía bà Vương gật đầu , tiu nghỉu bước lên lầu , chuẩn bị qua phòng nhìn mặt các con . Mùa đông trời trở gió rất lạnh , cho nên bọn nhỏ sau khi tắm xong , liền trực tiếp chạy về phòng , chui vào chăn ấm nệm êm , thở to mà ngủ !

Vũ Nghê vào phòng Hoan Hoan , sửa sang lại chăn , đắp lên người cô bé , rồi lại qua phòng của Lạc Dật , cậu nhóc khi ngủ tương đối nghịch ngợm , luôn quăng chăn sang một bên . Cô lắc đầu một cái , kéo cao chăn đắp kín con trai , sau đó đi vào phòng tắm , bắt đầu giặt giũ quần áo cho con .

Đến gần mười giờ , cô mới đi ra khỏi phòng Lạc Dật , hướng phòng ngủ chính đi tới

Còn chưa đi tới phòng của Tư Vũ , trong hành lang đã truyền đến giọng nói của anh :"Tư Vũ , ngoan ngoãn , đừng làm rộn . . . . . ." Lạc Ngạo Thực một bên dỗ ngọt . Âm thanh có chút quyến rũ khiến Vũ Nghê bước đến cửa phòng , âm thầm quan sát qua khe hở nhỏ .

Khi thấy hình ảnh trước mắt , trong đầu cô lần nữa sôi trào chua xót .

Dưới ánh đèn mờ , gương mặt xinh đẹp của Tư Vũ nâng lên , đôi môi hơi cong , hai cánh tay ôm chặt Lạc Ngạo Thực.

Vũ Nghê lập tức đẩy cửa phòng ra , lanh lẹ nói :"Tư Vũ , để chị ở lại cùng em , được không ?!"

"A. . . . . ." Tư Vũ lắc đầu , tức giận nhìn chằm chằm Vũ Nghê , giống như Vũ Nghê đang muốn cướp đi đồ vật của mình .

Lạc Ngạo Thực vội vàng anh ủi em gái , sau đó quay qua nói với Vũ Nghê :"Em về phòng nghỉ ngơi trước đi , chờ Tư Vũ ngủ xong , anh sẽ trở về !"

Nhìn bộ dạng mất khống chế của Tư Vũ , cô đành lủi thủi bước ra khỏi phòng.

Sau hơn hai mươi phút , Lạc Ngạo Thực cũng đi ra ngoài hành lang , anh nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại

‘Tạch tạch tạch ——’ thanh âm quen thuộc lần nữa vang lên , Vũ Nghê đứng ở hàng lang chờ đợi nãy giờ , thấy anh đi ra , phân tâm nhìn anh :"Anh với Tư Vũ làm gì trong đó rồi hả ?!"

"Em lại hoài nghi cái gì ?! Vũ Nghê , tính cách của em bây giờ khiến anh thật khó chấp nhận !"

"Cứ cho là vậy đi , còn hơn anh em các người quan hệ mập mờ !" Cảm giác lúc này lan tỏa phiền não trong trái tim cô , hôm nay nhất định phải nói rõ ràng mới được !

"Anh không muốn cùng em cãi nhau , tối nay anh đến thư phòng !" Cãi nhau thì được gì chứ , nhất là lại vào buổi tối , ít nhiều ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi

Nếu như cô ấy đang ghen , thật sự làm anh vui mừng , nhưng mà cái loại ghen ẩu ghen tả này , khiến anh mệt mỏi khó chịu .

Những lời này không khác gì cho cô ăn một cái tát , nước mắt oan uất chảy ra :"Anh . . . ."

"Đừng nghĩ nhiều , ngày mai chúng ta hãy nói !" Anh qua loa vịn đầu vai cô an ủi .

Cô ngang ngược ôm chặt lấy anh từ phía sau lưng , trên mặt khóc thút thít :"Em thật sự không thể chịu nổi tình cảnh thấy anh và Tư Vũ ở cùng với nhau , em biết là em không nên nghi ngờ anh , nhưng mà Tư Vũ , cô ấy dường như rất thích anh . . . . ."

Trước đây khi chưa phát bệnh , Tư Vũ không có biểu hiện như này , chỉ là , anh không biết phải giải thích thế nào cho cô hiểu được !

"Để cho cô ấy đi khỏi đây có được không ?! Cho cô ấy trở về nhà có được không ?!" Chợt Vũ Nghê nói ra ý định đuổi đi Tư Vũ . Trong lòng cô bây giờ đã rất phiền não , nếu mà cô còn không nói sự thật , chắc là cô điên mất ——