Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 169: Nỗi niềm khó nói 2






". . . . . Khi đó anh còn hận em , cho nên. . . . ." Anh thoáng suy tính , lựa chọn cách dùng từ đơn giản nhất , chặn đứng truy vấn của cô

"Anh quá tồi tệ , thằng bé xảy ra chuyện lớn thế này , anh cũng không nói em biết , anh mất nhân tính rồi !" Tiếp tục dùng lực đánh anh , mặc dù tức giận , nhưng biết được tình trạng hiện nay , cô thở phào nhẹ nhõm

"Anh mong là mình sẽ được tha thứ ——" Từ trên đỉnh đầu của cô , anh nỉ non thỉnh cầu

"Tha thứ , muốn em phải tha thứ thế nào ?!" Cô ngẩng đầu lên , tức giận gầm nhẹ .

Lạc Ngạo Thực đè nén cảm xúc , nháy nháy mắt , cố ý bỏ qua đau đớn trong lòng Vũ Nghê :"Chẳng phải chúng ta bây giờ phải thiết lập mối quan hệ mới sao ?! Nếu em vẫn còn giận anh , sao còn có thể giả bộ thân mật thế này ?!"

"Đây chỉ là cái cớ , không vì chúng ta đang diễn kịch còn gì !"

Lạc Ngạo Thực lắc đầu một cái :"Ngẫm kỹ mà xem , Lạc Dật chỉ mới sáu tuổi , ít nhất phải mười hai năm nữa , thằng bé mới trưởng thành . Chẳng lẽ em cùng anh sống , mười hai năm đó , luôn là thù hận trong lòng ?! Cứ sống như vậy , liệu em bao nhiêu uất ức , kìm nén là đủ ?!"

Vũ Nghê chìm vào suy tư , lời nói tựa hồ có chút đạo lý . Từ sáu năm trước cô đã bắt đầu tự nói với mình , nỗi buồn cũng như hạnh phúc , trải qua ngày nào hẳn hay ngày đó , tại sao cứ cố vướng vào ?! Phải biết nhìn nhận cuộc sống đa chiều hơn chứ .

Nếu Lạc Dật khỏe mạnh , bình yên , cô còn cái gì không thể quên được ?!

"Rằng em hận anh hay không hận anh , quan điểm này dù có thay đổi , cũng không xóa bỏ được gì . Quan trọng là , Lạc Dật cần gì !" Vũ Nghê lau quệt nước mắt , cởi mở nói

"Tuy nói như vậy , anh cũng không muốn bị em thù hận !"

Cô rời khỏi vòm ngực anh , lần nữa cầm cuốn album . Xem đi xem lại cũng thấy chưa đủ , cô lại bắt đầu lẩm nhẩm :"Đến gần một năm sau Lạc Dật mới chụp hình , cuộc phẩu thuật có vấn đề hay sao ?!"

"Không phải , chỉ là . . . !" Lạc Ngạo Thực khẽ gật đầu thú thật , anh không muốn gợi nhớ quá nhiều :". . .Anh mời một thầy bói toán nổi tiếng đến nhìn thằng bé , ông ta cũng có dặn dò , về việc chụp hình , tốt nhất là nên hạn chế trong vòng một năm !"

"Lạc Dật còn nhỏ như thế , anh đã nhờ người xem tướng số rồi sao ?!" Hành động này làm cô khó hiểu , mặc dù phần lớn dân làm ăn đều hay mê tín , nhưng thật không ngờ anh ta lại khảo nghiệm trên người thằng bé

"Anh chỉ hy vọng thằng bé lớn lên khỏe mạnh , bình yên !" Ở thời điểm đó , anh vô cùng rối rắm , chỉ biết nhất định tìm ra mọi cách , giữ lại mạng sống cho con trai mình !

Vũ Nghê liếc sơ một lần , trong đầu xuất hiện đầy nghi vấn , tầm mắt mãnh liệt quan sát Lạc Ngạo Thực :"Vì sao không mang Lạc Dật chụp hình trong studio ?!" Chắc hẳn không phải vì sợ tốn tiền , nhất định là có lý do nào chăng ?!

Lạc Ngạo Thực cười nhạt , trong tia cười chất chứa bình thản , anh cầm lấy cuốn album :"Tại sao ?! Em không biết rằng vi khuẩn lây lan từ đó mà ra ?! Không giữ vệ sinh , khả năng kéo theo mầm bệnh rất cao !"