Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 149: Tấn công một chỗ






Chỗ bụng dưới truyền tới đau nhức khiến Lạc Ngạo Thực gần như tê liệt toàn thân , chẳng qua là muốn giữ hình tượng , anh phải cố gắng không cho phép mình ôm lấy dưới háng , gào thét um sùm ——

Phía dưới đau đớn dữ dội , khiến toàn thân anh nóng lên , thậm chí trên trán còn xuất hiện vài giọt mồ hôi

"Phó Vũ Nghê !" Lạc Ngạo Thực cố gắng chịu đựng , nhanh tay bắt lấy người phụ nữ đang muốn bỏ chạy

"Gọi em làm gì , đáng đời anh , đáng đời . Ai bảo anh bắt nạt em , ai bảo anh không nói tin tức của Lạc Dật !" Vũ Nghê chạy về phía cửa , nhưng vì mang giày cao gót , đương nhiên động tác của cô không nhanh bằng anh , lập tức bị anh bắt giữ

Anh giữ chặt cổ tay của cô , dùng sức kéo lấy thân thể :"Phó Vũ Nghê , em đá anh xong , liền muốn trốn sao ?! Đáng chết , em nghĩ rằng chút ít nỗ lực của mình , có thể làm tổn thương anh ?!"

Lạc Ngạo Thực nổi gân xanh , cắn răng nghiến lợi quát Vũ Nghê

Không một người đàn ông nào vui mừng khi bị người khác đá trúng chỗ hiểm , kể cả Lạc Ngạo Thực , lúc này anh tràn đầy tức giận , thật muốn đem cô lóc thịt mổ xương

Vũ Nghê sợ hãi tuyệt vọng giãy giụa , muốn chạy trốn khỏi móng vuốt kia , nếu không chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra

"Anh buông em ra , đều là tại anh !" Cô la lên , đồng thời giang đôi chân lên , lại một lần nữa hướng phía dưới háng của anh đá vào ——

"Chết tiệt em , em lại tính đá anh ?!" Lạc Ngạo Thực gắng gượng né tránh ~ nhưng là động tác của cô nhanh hơn . Gót giày chuẩn xác đá lên bắp đùi cường tráng , sau đó mới thu chân về :"Buông em ra , bây giờ em phải đi ! Khốn kiếp , anh buông em ra chưa !"

"Ư. . . . . . Ouch. . . . . ." Trên miệng anh thở hổn hển , nghẹn ngào rên rỉ :"Shit , em . . . . . . lại đá anh . . . . . ."

Lạc Ngạo Thực cau mày , môi mỏng khẽ mở , đôi tay dùng lực nắm lấy tay cô , ra sức ngăn cản . Con mẹ nó , bắp chân của anh như bị chặt đứt , đau đến co rút

Bộ dạng hung ác khiến cô vừa tức vừa sợ , nên cô mới nhân cơ hội thừa lúc anh ta sơ hở , đá cho một phát , chỉ là anh ta lì lợm , cũng không thả cô :"Anh buông em ra , em muốn đi khỏi đây !"

Nói xong , cô lại giơ chân , dùng đầu gót giày hướng về phía trước ——

Lạc Ngạo Thực nhanh mắt , di chuyển đôi chân , tránh né màn công kích kế tiếp

Vũ Nghê nhạy bén , thay đổi vị trí cái chân , lại một lần nữa , đá ngay vào giữa hai chân của anh

~~"A. . . . . . Ư. . . . . ." Lạc Ngạo Thực lớn tiếng kêu đau , vội vàng thu hồi đôi tay , thả Vũ Nghê ra

Có lẽ rất đau , thế nên Lạc Ngạo Thực ta mới dễ dàng bỏ qua cho Vũ Nghê như vậy . Cô cầm túi xách lên , cũng không quan sát biểu tình trên gương mặt kia , trực tiếp nói :"Lạc Ngạo Thực , em nhất định phải tìm cho được Lạc Dật , anh cứ chờ xem !"

Dứt lời , Vũ Nghê xoay người đi khỏi phòng làm việc

Lạc Ngạo Thực bởi vì đau đớn , nặng nề ngồi trên mặt đất. . . . . .

×××××××××××××××××××××××××××××××××

"Khốn kiếp , khốn kiếp !" Về đến nhà , Vũ Nghê ngồi trên ghế salon ra sức chửi rủa Lạc Ngạo Thực . Nếu như khởi tố anh ta , sẽ tự mang đến cho mình phiền phức , điều này Lạc Dật làm sao chịu nổi ?!

Còn nếu không đi khởi tố , cô căn bản sẽ không gặp được Lạc Dật . 6 năm rồi , đã bỏ lỡ quá nhiều , cô thật không muốn chia lìa thằng bé !

Chẳng lẽ phải chờ đến khi thằng bé trưởng thành , cô mới có thể gặp được hay sao ?!

Chỉ mới nghĩ thôi , nước mắt trên mặt đã tràn ra

"Mẹ , không cần buồn phiền như vậy . Mẹ ăn trái cây cho hạ hỏa nha !" Hoan Hoan khéo léo đem mâm đựng trái cây bỏ trên mặt bàn , ngồi cạnh an ủi

Vũ Nghê thu hồi suy nghĩ , nhìn về phía con gái :"Hoan Hoan , không phải mẹ từng nói qua , con đừng nên đụng tới dao sao ?! Nếu không cẩn thận cắt trúng ngón tay , thì phải làm sao bây giờ ?!"

"Mẹ , mẹ không cần lo . . . Trước đây khi ở cô nhi viện , con thường theo các dì quản lý trong đó phụ giúp một tay , nên chuyện này rất đỗi bình thường !"

Nhìn thấy con gái vô tâm nói , khiến cô trở nên đau lòng

Hoan Hoan là một đứa bé biết điều , đồng thời còn rất đáng yêu . Con bé mặc dù chỉ mới sáu tuổi , nhưng mà bộ dáng tương đối khả ái , gương mặt hài hòa xinh đẹp , cộng với ánh mắt bồ câu , khiến ai nhìn vào cũng đều yêu thích

Cô luôn suy nghĩ trong đầu , đứa bé đáng yêu như vậy , vì sao cha mẹ của nó lại nỡ vứt bỏ ?! Chẳng lẽ không phải là đứa con hợp pháp ?!

"Oa , đúng rồi . Mẹ , lúc nãy dì Quan Tĩnh tới đây , muốn tìm gặp mẹ đó nha !" Hoan Hoan vỗ xuống cái trán , chợt nhớ tới nói . "Mẹ , hình như tâm tình của dì ấy không được tốt lắm !" Cô bé tiếp tục bổ sung

Quan Tĩnh tìm mình ?!

Vũ Nghê mang đôi dép bông vải vào , sau đó sờ đầu con gái :"Ngoan , con ở nhà một lát . Mẹ qua bên dì ấy !"

Hoan Hoan khoa tay múa chân thủ thế ‘OK’ , đồng thời nói :"Mẹ , mẹ cứ yên tâm . Con tự chăm sóc mình được !"

Vũ Nghê vỗ đầu con gái , sau đó cầm lấy chìa khóa đi ra

"Cốc cốc cốc —— Quan Tĩnh , là tớ !" Đứng ở bên ngoài cửa nhà , cô dùng sức gõ vào . Bên trong rõ ràng có tiếng tivi , nhưng là vẫn không có người mở cửa :"Quan Tĩnh , Quan Tĩnh ——"

Vũ Nghê vội vàng móc ra điện thoại , ấn một dãy số , tiếng chuông vang lên , nhưng không có người nghe máy

Chợt dự cảm mách bảo không tốt , cô nhanh chóng bấm 110

Cuối cùng cảnh sát cũng tới , cửa phòng được mở khóa bởi một chuyên gia . Vũ Nghê cùng cảnh sát đi vào , thấy một quan cảnh trên đất ——

Quan Tĩnh mặc bộ đồ vàng nhạt , đang nằm thiếp trên sàn , cổ tay toàn là máu tươi . . . . . .

"Mau , mau đưa cô ấy đến bệnh viện !" Vũ Nghê mất hết ý thức , lớn tiếng la lên