Trong một khách sạn cao cấp , một đám người mặc đồ đen đuổi theo một đôi nam nữ , họ mở cửa một phòng nhanh chóng chốn vào :
-" Chết tiệt anh thế nhưng lại không đề phòng bọn họ giở trò "
Người đàn ông đấm mạnh vào tường , đột nhiên cảm thấy trong cơ thể như có hàng trăm hàng nghìn ngọn lửa thiêu đốt , không xong , rượu đã bị bỏ thuốc. Cô gái bên cạnh lo lắng :
-" Kì ca ca , anh sao vậy , không khỏe chỗ nào ?"
-" Linh Nhi, em mau đi nhanh , để anh ở đây được rồi , bọn họ sẽ không làm gì em "
Ngô Tử Kì hít một hơi lấy lại tỉnh táo đẩy Tề Thiên Linh ra xa. Cô gạt tay anh :
-" Em làm sao bỏ anh lại được , trán anh nhiều mồ hôi quá , để em lau giúp anh , cố chịu đựng một chút em đưa anh đến bệnh viện "
-" Tề Thiên Linh , anh nói em mau đi đi , nếu không anh sẽ làm em bị thương , em có nghe không hả "
-" Không , em không đi , em là người trọng nghĩa khí , sẽ không bỏ rơi anh trong lúc khó khăn "
Cô muốn đỡ anh lên ghế thế nhưng cái váy chết bầm lại làm cô ngã đè lên người anh , Tề Thiên Linh còn đang thầm nguyền rủa cái đồ diêm dúa trên người thì đột nhiên bị Ngô Tử Kì lật người áp đảo xuống dưới thân
-" Kì ca ca,anh....ưm...'
môi anh nóng rực áp lên môi cô ,đầu lưỡi linh hoạt khuấy đảo , Tề thiên Linh cảm giác như đang bị anh rút dần hơi thở , bàn tay nhỏ bé cố gắng chống đẩy lồng ngực rắn chắc phía trước.
Đến khi cô cảm thấy như mình sắp chết vì thiếu oxi thì Ngô tử Kì mới buông cô ra , nhưng Tề Thiên Linh mới chỉ kịp lấy lại tinh thần , đôi tay mạnh mẽ đã xé nát chiếc váy đen trên người cô "a...." bên trong cô không có mặc bra nha .
- '' Kì ca ca ,.....anh.....anh..''
Mặt Thiên Linh Linh đỏ như sắp nhỏ máu. Kì ca ca , ánh mắt của anh ấy rất lạ , không còn mắt kính , ánh mắt đó như muốn xuyên thủng cô vậy.
Ngô Tử Kì nhìn thân thể như ngọc trước mặt một chút lí trí cũng không còn , môi khẽ cong lên gợi cảm :
- " Em muốn trốn sao , không kịp nữa rồi "
Nói xong lại hôn lên môi Thiên Linh , Ngô Tử Kì gỡ tay cô đang che trước ngực ra , dùng cà vạt trói lên đỉnh đầu . Bộ ngực ngạo nghễ phô bày ra hoàn toàn trước mặt anh , đôi môi nóng rực hôn lên đôi nhũ hoa xinh đẹp . Dược tính ăn mòn lí trí của Ngô Tử Kì , anh giống như dã thú , điên cuồng chiếm lấy cô .
Cảm giác lâng lâng xa lạ đột nhiên bị cơn đau như xé rách cả cơ thể ập đến
- '' Aaaa...''
Tiếng hét đau đớn tạm thời kéo thần trí Ngô Tử Kì lại , anh đau lòng hôn lên những giọt lệ của Thiên Linh :
-'' Linh nhi , ngoan , một lát sẽ không đau nữa ''
Anh cố gắng không động để cô có thể tiếp nhận sự tồn tại của anh.
Thiên Linh nhìn người trước mặt gân xanh nổi đầy trán vẫn để tâm đến cảm nhận của cô trong lòng chợt cảm thấy đau xót , hai tay vòng qua cổ anh , cô đỏ mặt :
-'' Anh...anh rất khó chịu sao....dù sao cũng đã làm rồi ....nhanh ...nhanh lên một chút... ''
-'' Em ....''
Chỉ một câu nói của Thiên Linh , toàn bộ định lực của Ngô Tử Kì trong giây lát hoàn toàn tan biến .
Đêm dài , hai người như cá gặp nước quấn lấy nhau cho tới khi cả hai mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Ngô Tử Kì dù bị thuốc khống chế nhưng anh vẫn đủ tỉnh táo để xác định người phát sinh quan hệ cùng mình là Linh nhi , vậy mà khi trời sáng , anh vốn muốn cùng cô nói chuyện rõ ràng , muốn có trách nhiệm với cô thì cô gái chết tiệt kia lại bỏ của chạy lấy người. Dù cho anh tìm kiếm tung tích thế nào cũng không thể tra ra nơi ở của cô , ngay cả tiểu Tuyết cũng bị Tề Hạo bịt kín đầu mối.
Xem ra muốn có được Linh nhi , trước hết phải qua được cửa ải của tên đáng ghét Tề Hạo.
Ngày kết hôn của tiểu Tuyết và Tề Hạo , Ngô Tử Kì cũng được mời tham dự.
Nếu là trước đây có lẽ anh sẽ rất đau khổ. Nhưng giờ cảm giác đó đã không còn tồn tại.
Từ khi bước vào hội trường hôn lễ , Ngô Tử Kì vẫn không ngừng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc của Thiên Linh nhưng vẫn không tìm thấy . Ngay lúc anh chán nản , muốn đến phòng cô dâu chúc mừng tiểu Tuyết thì lại tình cờ nghe được một cuộc đối thoại
-"Chị dâu........làm sao bây giờ.... ....em.....em.."
-" Linh Linh, em sao vậy , đã xảy ra chuyện gì , mau nói , chị sẽ giúp em "
-" em....em ...cách đây 2 tháng đã phát hiện mình có thai rồi...hu hu....em không dám nói với mẹ và anh hai.....mẹ nhất định sẽ đau lòng, anh hai sẽ đi tìm Kì ca ca tính sổ mất...em...em không muốn bỏ đứa bé....phải làm sao đây ?"
-" Không sao , em đừng sợ , sao em không nói chuyện này với Ngô học trưởng , chuyện này em không thể một mình vượt qua được "
-" Em biết anh ấy không yêu em...em không thể dùng đứa trẻ để trói buộc anh ấy ..."
Nghe đến đó , Ngô Tử Kì liền xông vào kéo Tề Thiên Linh đi. Tức giận , anh thực sự đang vô cùng tức giận khi cô tự mình quyết định mọi chuyện , ngay cả quyền làm cha của anh cô cũng muốn tước đoạt , tốt , rất tốt!
Tề Thiên Linh im lặng để Ngô Tử Kì kéo đi , anh nhất định rất giận cô. Nhưng nếu đứa trẻ sinh ra trong khi giữa cha và mẹ không hề có tình yêu thì cô thà chọn nuôi con một mình.
Ngô Tử Kì kéo Tề Thiên Linh ra xe rồi chở cô thẳng về Ngô gia , Ngô lão ba đang ngồi uống trà đột nhiên thấy con trai kéo một cô gái trẻ vào nhà thì thoáng ngạc nhiên :
-" Tử Kì , cô gái này là ai vậy ?"
-" Cô ấy chính là người mà con muốn kết hôn thưa cha , ngày mai chúng con sẽ đi đăng kí kết hôn ngay lập tức , phiền cha giúp con chọn ngày tổ chức hôn lễ "
-" Nhanh như vậy sao , thôi được , cứ làm theo ý con , sau này phải đối xử thật tốt với con dâu , biết không "
Ngô lão ba cười hiền hậu , cô bé kia càng nhìn ông lại càng thấy ưng ý. Đôi mắt rất sáng không hề giống một người phụ nữ ham danh lợi , như vậy cuộc sống hôn nhân sau này sẽ không giống như ông trước kia.
Ngô Tử Kì được sự đồng ý của cha liền kéo Thiên Linh về phòng của anh , đặt cô ngồi đối diện với mình :
-" Nói cho anh biết , tại sao mấy tháng nay mất tích ?"
-" Em....em cần một nơi yên tĩnh để suy nghĩ một vài chuyện "
-" Vậy em nói đi , việc em cố thai tại sao muốn giấu anh , em muốn con chúng ta sinh ra mà không có cha sao ?"
Thiên Linh cắn môi , né tránh ánh mắt của anh :
-" Nếu biết anh sẽ cưới em đúng không, em không muốn con em phải sống trong một gia đình không tồn tại tình yêu thực sự , em không muốn trói buộc anh "
-" Em làm sao biết anh không yêu em , em đã bao giờ hỏi anh chưa , em thật ích kỉ , em có biết không ?"
Ngô Tử Kì tức giận bỏ đi , Tề Thiên Linh nhìn theo bóng dáng anh , nước mắt không ngừng rơi. Đã bao lần cô muốn hỏi anh điền đố nhưng cô sợ , rất sợ anh sẽ nói người anh yêu là chị dâu , rằng anh chỉ xem cô như bằng hữu. Ngay cả lúc này cô vẫn không hiểu rõ lòng anh , tại sao anh tức giận , tại sao anh biết lí do mà vẫn muốn kết hôn với cô? Rất nhiều câu hỏi cứ quanh quẩn trong đầu khiến cô mệt mỏi thiếp đi.
Cánh cửa lại mở ra , người bỏ đi lúc nãy bước vào phòng , đặt cô lên giường , sau đó cũng nằm cạnh ôm cô vào lòng. Nhìn gương mặt Thiên Linh gầy hơn trước khiến Ngô Tử Kì cảm thấy rất đau lòng , cô gái ngốc này,từ hôm nay anh sẽ bảo hộ thật tốt , khiến cô nhận ra anh yêu chính là cô , tiểu Tuyết đối với anh giờ chỉ là quá khứ , cô và tiểu bảo bối trong bụng mới là tương lai của anh.
Từ sau hôm đó , Tề Thiên Linh có cảm giác như mình bị giam lỏng vậy , cô không được bước ra khỏi Ngô gia nửa bước .
Trong khi đó,Ngô Tử Kì lợi dụng Tề Hạo chăm sóc cho Tình Tuyết đang mang thai , âm thầm gặp và nói chuyện với Tề phu nhân , bà rốt cuộc cũng hiểu vì sao lần đó trở về Linh nhi lại kì lạ như vậy :
-" Theo như cậu nói thì cậu là bị tính kế mới xảy ra quan hệ với Linh nhi , cậu có yêu con bé không , muốn kết hôn với nó là vì đứa trẻ sao , nếu vậy thì tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý "
-" Cháu thừa nhận lần đó là ngoài ý muốn nhưng không phải vì vậy mà cháu muốn kết hôn với cô ấy , cháu yêu Linh nhi , chỉ là cô ấy chưa nhận ra thôi , xin bác hãy tin tưởng giao Linh nhi cho cháu , nhất định cháu sẽ khiến Linh nhi hạnh phúc "
-" Được , tôi tin tưởng cậu , nhưng bất cứ khi nào cậu tổn thương con bé , tôi sẽ đưa nó đi "
-" Cảm ơn bác đã cho cháu cơ hội "
Tề phu nhân sau khi chấp thuận đã nhanh chóng tiến hành hôn lễ. Cuộc sống gia đình của Thiên Linh bắt đầu hết sức hoàn hảo , Kì ca ca đối xử rất tốt với cô nhưng dường như có một bức tường nào đó đang ngăn cách cô tin tưởng anh , bức tường đó ở ngay trong lòng cô , hiện tại càng hạnh phúc cô càng sợ tất cả chỉ là ảo giác , không dám đắm chìm trong cảm giác đó.
Cho đến một ngày , khi đưa cơm trưa thay quản gia đến công ti cho Ngô Tử Kì , Tề Thiên Linh chợt thấy anh nói chuyện cùng cô gái xinh đẹp , con gái cục trưởng Lục trong bữa tiệc trước kia :
-" Tử Kì , em biết anh lấy cô ta chỉ vì đứa bé trong bụng cô ta thôi đúng không , cần gì anh phải làm vậy? "
-" Chuyện của tôi không đến phiên cô quản , cô mau ra ngoài cho tôi "
-" Anh hận Tề Hạo thế nào em còn không biết sao , khiến em gái anh ta dính bầu , thật là kế hay "
" choang ...."
Tề Thiên Linh sững sờ đánh rơi hộp cơm trong tay
Anh kết hôn , có con với cô chỉ là để trả thù anh hai thôi sao , tại sao...?
Tề Thiên Linh vụt chạy đi , Ngô Tử Kì nghe thấy tiếng rơi , vội vàng đuổi theo Thiên Linh .
Tề Thiên Linh chạy nhanh về phía trước , tim cảm thấy đau đớn , những lời nói lúc nãy của Lục Thanh Lệ cứ quanh quẩn trong đầu cô .
Chợt tiếng còi ô tô vang lên , giây phút chiếc ô tô lao đến , một cánh tay mạnh mẽ kéo cô về phía sau , Ngô Tử Kì ôm chặt lấy Tề Thiên Linh vào lòng :
-"Em sao lại chạy nhanh như vậy , nguy hiểm lắm có biết không hả ?"
Thiên Linh không nói gì , cứ như vậy để anh ôm , không phải anh chỉ lợi dụng cô thôi sao , tại sao còn đuổi theo ?
Ngô Tử Kì nhìn cô gái nhỏ vẫn còn ngây ngốc liền biết suy nghĩ trong lòng cô :
-" Cô gái ngốc , phải nghe anh giải thích đã chứ , anh chưa bao giờ coi em như công cụ trả thù cả , em nghe cho rõ đây Tề Thiên Linh , bởi vì anh chỉ nói một lần duy nhất thôi : anh yêu em , tiểu Tuyết giờ đối với anh chỉ như học muội mà thôi , nếu em còn không tin anh một lần nữa , anh thề sẽ giam em cả đời bên cạnh , nửa bước cũng không được phép dời "
Tề Thiên Linh nghe anh nói , chợt sững người
-" Sao em không nói gì , bất mãn sao ? "
Ngô Tử Kì vừa nói xong , Tề Thiên Linh đã nhào vào lòng anh , khẽ thì thầm :
-" Em cũng yêu anh "
Hạnh phúc đối với chỉ cần có anh bên cảnh , là đủ.