Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau

Chương 67: Ánh mắt giết người




Nha đầu bướng bỉnh dám quay mặt đi chỗ khác, cô có thể đừng biểu tình ra mặt hay không? Cô không biết cứ chống đối càng kích thích anh sao?

Cô không muốn gặp anh thì chính anh muốn để cô gặp nhiều hơn, có điều anh hiếm khi xuống nước hầu hạ ai như vậy mà cô chẳng chịu ngồi hưởng thụ, nhớ lúc ở cùng với Lăng Tuyên cô cũng đâu có bày bộ mặt này, cô cười rất vui vẻ nữa chứ.

Nghĩ tới đây, nụ cười của Tư Khảm Hàn trở nên lạnh lẽo, cháo bốc lên mùi thơm nhưng cô đâu thèm ăn vì người đưa cháo là anh, nếu đổi lại là Lăng Tuyên chắc sẽ có cảnh tượng khác rồi, cô cũng thật biết lựa chọn người.

Ngay tức khắc Tư Khảm Hàn đổi sắc mặt, buông chén cháo xuống, giọng điệu lạnh như băng: "Tôi đem đến rồi cô ăn hay không thì tùy."

"Tôi đâu có mượn anh làm, cảm thấy khó chịu có thể khỏi tới, Hạ Ngưng Âm tôi không nhờ! Chỉ chạm vào tủ lạnh đã hành hạ người ta ra nông nỗi này?" Bực tức trong lòng Hạ Ngưng Âm hiện rõ trong lời nói.

Tư Khảm Hàn nghe tới chữ ‘tủ lạnh’ trán nổi lên vài vạch đen, tâm tình đùa giỡn liền biến mất.

Thấy cô bị thương chật vật như thế, vốn định không tính toán với cô, hiện tại cô lần nữa coi thường tủ lạnh – một vật quan trọng nhất của anh, Tư Khảm Hàn kiềm chế ém cơn giận xuống bụng, từ lỗ mũi phì ra một hơi, nhất quyết không bận tâm cô là bệnh nhân, giở giọng châm chọc: "Tự nhiên tức giận làm gì? Cô có kết quả này là do cô gieo gió gặp bão! Tôi nói mà cô không chịu nghe lời thôi."

Hạ Ngưng Âm rất nghi ngờ về con người Tư Khảm Hàn, chẳng qua là cái tủ lạnh bình thường, đụng một cái có chết ai đâu đúng là quỷ hẹp hòi? Nếu là bảo bối của anh thì mắc gì trưng giữa phòng bếp, chi bằng mua quỹ bảo hiểm, gửi cho bọn họ giữ dùm đi.

"Đâu phải vàng bạc trang sức, chỉ là cái tủ lạnh thôi sao phải xem như bảo bối vây? Cùng lắm thì tôi bồi thường anh cái mới!"

Mi mắt Tư Khảm Hàn nhíu chặt tỏ ý không vui, mày rận kéo thành đường dài thẳng tắp, nghe cô chê bai tủ lạnh của mình, rốt cuộc lửa giận cũng bộc phát, ném cái nhìn lạnh lẽo cho Hạ Ngưng Âm "Hạ Ngưng Âm, do cô không biết điều, đừng oán trách tôi, nhắc lại lần nữa, bất luận như thế nào, cấm cô tuyệt đội chạm vào tủ lạnh! Nghe chưa?"

Hạ Ngưng Âm đem lời anh vào tai này ra tai kia, đừng tưởng rằng hung hăng là có thể hù được cô, Hạ Ngưng Âm này đời nào để bị ức hiếp, cô nghiêng người hướng mặt sang chỗ khác không thèm để ý tới Tư Khảm Hàn.

Tư Khảm Hàn ý thức mình quá dung túng với cô, chưa có người phụ nữ nào dám nói chuyện bằng giọng điệu này mà sống sót trong tay anh, ngoại trừ Nhã Tư.

Ánh mắt Tư Khảm Hàn cay nghiệt nhìn cái ót Hạ Ngưng Âm nói: "Lần này cô không hiểu chuyện tôi có thể bỏ qua, nhưng tôi đã cảnh cáo, còn có lần sau tôi trực tiếp lấy mạng cô!"

Hạ Ngưng Âm nhất thời rùng mình một cái, thân thể tê cứng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi nắm thật chặt, cảm giác khó tin làm cô quay đầu sang chỗ phát ra âm thanh.

Đáp lại cô là ánh mắt lạnh thấu xương bàn tay co thành nắm đấm, cảm giác xa lạ này cô đã gặp qua một lần, cho nên cô dám chắc rằng điều anh nói là sự thật chẳng phải đang hù dọa cô.

Trong phút chốc đôi con ngươi lạnh lẽo trở nên âm trầm sắc bén hơn, ánh mắt xẹt qua tia sáng hướng tới Hạ Ngưng Âm cứ như có thể giết chết cô bất cứ lúc nào, khiến Hạ Ngưng Âm vô thức rụt thân thể lại có chút hoảng sợ.