Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

Chương 79




Chung Minh lúc này mới hiểu được cổ tích đều là gạt người. Không phải chân thành kiên cường thì có thể tạo ra kì tích. Cho dù nghỉ việc, nhờ Trần Tịnh Nhất tìm được địa chỉ của Hà tiên sinh, mang một trái tim nhiệt huyết đi đón bạn gái của mình về nhà, nhưng ông trời không cho Chung Minh một kết quả tốt.

Bạch Cẩn Niên mất tích, qua tháng thứ tư.

Vốn an phận đợi ở trong nước cũng khỏe, nhiều lắm thì suy nghĩ miên man vì sao Bạch Cẩn Niên không liên hệ mình mà thôi, ít nhiều có thể dùng ý nghĩ che đậy thực tế một chút. Nhưng vừa đi tìm "Vợ", lao lực chín trâu hai hổ, phát hiện Bạch Cẩn Niên sớm rời Hà gia, mà Hà mẹ đã qua đời hơn nửa tháng.

Bạch Cẩn Niên hẳn là đã sớm về đến đây!

Chung Minh có loại dự cảm bất an, sợ là Bạch Cẩn Niên xảy ra chuyện gì, như là bị mưu sát hay gì đó. Còn thêm mấy sự việc vô cùng đáng khinh thường hay liên quan với mưu sát, Chung Minh nghĩ cũng không dám nghĩ!

Chung Minh thấy cần phải báo cảnh sát, mà nếu có báo thì phải dùng thân phận gì để báo?

Ngốc nhất là, Chung Minh chưa từng gặp người nhà Bạch Cẩn Niên, Bạch Cẩn Niên sống một mình bên ngoài cũng chưa từng nói cho Chung Minh biết cách để liên hệ người nhà của mình.

Mọi thứ đều làm đầu Chung Minh hỗn loạn, cũng làm cho Chung Minh dựng ra một đống tình huống kì quái có thể viết thành kiệt tác FBI kì án.

Bạch Cẩn Niên có thật sự đã từng đi qua cuộc sống của Chung Minh không, hoặc là nói, Bạch Cẩn Niên có thật sự tồn tại hay không?

Một mở đầu hoang đường, một diễn biến ở chung trầm bổng, lại không có kết thúc...... Biến mất thế này! Đây thật sự mang tính chất biến mất điển hình! Thậm chí ảnh của Bạch Cẩn Niên cũng chưa từng chụp, xem như ông trời sắp xếp lỗ hổng rất tốt sao?

Nhưng bông tai nhặt về từ trong thùng rác đang nằm trong ngắn kéo của Chung Minh, việc này nên giải thích thế nào?

Chung Minh mong nhớ Bạch Cẩn Niên cũng sắp biến thành bệnh thần kinh.

Đầu hè, ở trong nhà đã hơn một tháng, Chung Minh rốt cuộc bị mẹ phát lệnh truy nã -- nếu không đi làm nữa sẽ ném đứa con gái vô dụng từ tầng bảy xuống đất.

Lúc đi tìm Bạch Cẩn Niên Chung Minh đã rút kinh nghiệm xương máu, xin nghỉ việc, như vậy mới có nhiều thời gian rảnh rỗi đi tìm Bạch Cẩn Niên. Nhưng sau khi không tìm được người, ý chí tính thần sa sút Chung Minh không có tâm tình đi làm. Chung mẹ vẫn luôn yêu thương Chung Minh nay cũng mất hết kiên nhẫn, sáng sớm trực tiếp đoạt lấy chăn, nổi giận đùng đùng quát lớn Chung Minh một chút.

Thật kì lạ, trước kia đều không phải để con gái tùy tiện, tiêu cực cỡ nào cũng không quan tâm sao? Tại sao lần này lại giận dữ như vậy?

Chung Minh đứng trước gương nhìn bản thân, mặt mũi gấu mèo muội muội thật đáng thương, xương gò má đều hiện ra, mặt tròn đã vứt bỏ bản thân thật lâu mà Chung Minh vẫn chưa biết. Vành mắt biến thành màu đen buồn tẻ, đây là đã trôi qua bao nhiêu ngày......

Thật sự muốn đi tìm một công việc.



"Cậu cuối cùng cũng thông suốt." Đường Đường dường như phải gạt lệ.

"Không, mình sợ Bạch Cẩn Niên trở về phát hiện mình nghèo túng, sẽ bị chị ta cười nhạo." Lúc nói lời này Chung Minh đặc biệt ôn nhu, còn hơi nở nụ cười.

Động tác Đường Đường lau nước mắt vô cùng cứng ngắc dừng lại.

Đúng vậy đó Bạch Cẩn Niên cô phải nhanh trở về, nếu không trở về gấu mèo muội muội của cô phải bỏ mạng.

Chung Minh hoàn toàn xốc lại tinh thần tìm một công việc mới. Bởi vì đã có kinh nghiệm làm việc ở công ty cũ, cho nên tìm một công việc tương tự như vậy đơn giản hơn rất nhiều. Cũng bởi có kinh nghiệm, cho nên công ty mới đưa ra mức lương so với trước kia cao hơn một ngàn, Đường Đường nháo phải mời cơm, Chung Minh trực tiếp ném thẻ ra nói với Đường Đường, bên trong còn ba ngàn, muốn ăn gì tùy cậu.

Đường Đường dứt khoát quyết định trước mắt không nên chọc Chung Minh...... Quyết định này khẳng định vô cùng sáng suốt.

Bầu không khí làm việc trong công ty mới rất sôi nổi, nhiều đồng nghiệp trạc tuổi Chung Minh có rất nhiều năng lượng. Ông chủ cả ngày luôn nhắc tới đưa ra thị trường này đưa ra thị trường kia, loại ý tưởng này làm Chung Minh không thể không nói hắn là đang mơ mộng hão huyền, nếu chỉ là vạch ra kế hoạch thì có việc gì không thể làm được? Nhưng kiếm tiền làm sao đơn giản như vậy? Chung Minh càng quan sát càng thấy tổng giám này không có khả năng làm đại sự.

Trước giờ đã quen với tác phong nhanh nhẹn của Bạch Cẩn Niên, còn tổng giám này nếu có khả năng kéo dài thì liền kéo dài, làm từng tế bào não của Chung Minh rất không thoải mái, giống như muốn nổ mạnh.

Có lẽ sau khi cùng trải qua với Bạch Cẩn Niên, Chung Minh nhất thời không thể tiếp nhận thủ trưởng khác. Điểm này so với "Không thể yêu người khác" còn gay go hơn.

May mắn các đồng nghiệp đều rất dễ chịu, đối với Chung Minh mới gia nhập rất quan tâm. Lúc ăn cơm sẽ mang theo Chung Minh, bình thường có đồ ăn vặt cũng không thiếu phần Chung Minh.

Dần dần, Chung Minh bắt đầu thích ứng cuộc sống mới, hoàn cảnh mới.

Nháy mắt, Bạch Cẩn Niên biến mất sáu tháng, Chung Minh bị tỏ tình.

Hù chết Chung Minh là, lần này tỏ tình không phải là Tống Thạch Sơn nam nhân lực lưỡng, mà là đồng nghiệp cùng bộ phận Mạnh Manh.

"Chung Minh tôi cảm thấy trong lòng cậu có rất nhiều tâm sự, nếu có thể, nói cho tôi biết được không?"

Đối mặt với em gái nũng nịu chảy nước này, sau vài giây vận động não Chung Minh từ chối.

"Vì sao? Cậu không thể chấp nhận con gái sao?" Em Mạnh có vẻ rất uể oải, nước mắt đều lượn vòng trong đôi mắt.



"Không phải, thật ra, tôi cũng đang yêu một người con gái." Chung Minh ngượng ngùng vuốt vuốt mặt.

"Vậy........ Kia.........."

"Ừ, tuy rằng tôi không biết cô ấy ở đâu, nhưng tôi vẫn như cũ đợi cô ấy về. Khả năng luôn luôn chờ đợi..... Cho nên xin lỗi."

Chung Minh một mình bước đi trên con đường về nhà, ngựa xe như nước, nhìn về phía trước, đều là những gương mặt xa lạ.

Nhớ tới một câu được rất nhiều người nói. Kiếp trước vô số lần ngoái đầu nhìn lại đổi lấy đời này nhìn thoáng qua nhau..... Chung Minh khẳng định kiếp trước của mình rất nhiều chuyện, gặp thoáng qua nhiều người như vậy, có phải đời trước vặn gãy cổ nhìn đến mắt mù.

Giữa ánh sáng mờ nhạt, bả vai liên tục bị va chạm. Thành phố chật chội, nhiều người như vậy, nhưng không có một người mà Chung Minh đang chờ.

Trước một loạt bảng quảng cáo sáng ngời nơi tàu điện, bỗng nhiên một chuỗi nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, Chung Minh hiểu rằng người mình chờ, sẽ không trở về.

Thứ hai, Chung Minh mang theo cơn buồn ngủ ngồi vào phòng làm việc, họp.

Mạnh Manh ngồi đối diện, lén ném qua cho Chung Minh một viên kẹo bạc hà, sau đó đưa hai ngón tay lên khóe miệng mỉm cười một cái.

Chung Minh mất tự nhiên gật đầu cảm ơn, kẹo bạc hà đã cầm trong tay, nghe thấy đồng nghiệp bên cạnh nói tổng giám tạm rời chức vụ, hôm nay sẽ có tân tổng giám tới mở hội nghị.

Tân tổng giám sao? Chung Minh hi vọng đó là một người có thể trông cậy.

"Cạch" một tiếng cánh cửa văn phòng được mở ra, một cô gái tóc đen dài bước vào.

Tóc của cô ấy xõa trên vai, tóc đen dài thật truyền thống, từng lớp mềm mại nổi bật, hợp với khuôn mặt không có bất kì ý cười nào, xinh đẹp đoan trang, có vẻ đặc biệt nghiêm túc. Càng thêm nghiêm túc chính là trang phục công sở màu đen, bên trong là áo sơ mi trắng, khuy áo được cài cẩn thận đến khuy cao nhất, váy ngắn bó sát, tất đen bao lấy đôi chân làm người ta cảm thấy đây là phần có thể đánh giá là "Gợi cảm."

Đúng vậy, tân tổng giám rất bảo thủ, nhưng vì cô ấy bảo thủ lại làm cho bản thân tản ra một loại hấp dẫn trí mạng, lực khí chất hấp dẫn kia đại khái được gọi là "Kiêng nể".

"Mọi người khỏe, tôi là tân tổng giám của bộ phận kinh doanh, tên là Bạch Cẩn Niên. Hi vọng sau này có thể cùng mọi người hợp tác vui vẻ." Bạch tổng giám đem văn kiện đặt lên bàn, mỉm cười nói. Nhưng cô ấy mỉm cười thật sự có điểm cười như không cười.

- ---------

Tác giả: Chương sau Hoàn nha.