Tổng Giám Của Ta Không Thể Nào Đáng Yêu Như Thế

Chương 67




"Đổng tiểu thư kia, chính là khúc mắc trong lòng em sao?" Trần Tịnh Nhất ôm máy tính nằm trên sô pha, động tác mất hồn, ngôn ngữ cũng trở nên nghiêm túc.

Đường Đường biết vài lần gặp Đổng Dịch Huyên Trần Tịnh Nhất đứng trên lầu nhìn xuống, nhịn lâu như vậy rốt cuộc vẫn nói ra.

"Đúng, cô ấy là tình đầu của tôi, tôi vẫn luôn thích người ta. Cô ấy lúc trước vứt bỏ tôi bây giờ trở về, đại khái là muốn cùng một chỗ với tôi. Ý đã rõ, cô còn muốn biết gì nữa." Đường Đường một cước dẫm nát bụng Trần Tịnh Nhất, đạp qua đạp lại. Trần Tịnh Nhất vừa hét "Muốn nôn muốn nôn" nhưng cũng không né tránh, mang theo ánh mắt ưu thương nhìn Đường Đường.

Đường Đường bị nhìn da đầu cũng run lên: "Trần tiểu thư, cô muốn nói gì có thể nói thẳng không? Đừng đau thương nhìn tôi nhưng lại không nôn ra nửa chữ được không? Tỷ tỷ đã rất nhiều năm không ngẩng đầu lên bốn mươi lăm độ rồi?"

"Nếu vẫn thích người ta, cô ấy bây giờ trở về muốn cùng em một chỗ, em hẳn là rất vui vẻ? Hiện tại em có quyết định lập tức trở về bên cô ấy không?" Trần Tịnh Nhất ôm máy tính giống như ôm gối ôm, lông mi tinh tế, đôi mắt thanh tú sáng ngời, giống như ánh sáng vũ trụ xán lạn trong ấn tượng của Đường Đường.

"Tôi..... Chưa nghĩ ra." Thật bất ngờ, đây là vấn đề mà Đường Đường không muốn lừa dối Trần Tịnh Nhất nhất.

"Vì sao phải do dự?" Trần Tịnh Nhất ngồi xuống, tóc ngắn tán loạn trên vai áo khoác mềm mại, mái tóc đen dài che một bên mắt. Môi của Trần Tịnh Nhất rất đỏ, mặc dù không giống như bôi qua son môi. Răng trắng đến trình độ này, chẳng lẽ là muốn đi chụp quảng cáo sao?

"Cô quản tôi! Tôi thích do dự thì do dự!" Đường Đường "Hừ" một tiếng đi mở tủ lạnh, đưa lưng về phía Trần Tịnh Nhất. Tên ngu ngốc này hỏi hỏi hỏi hỏi, hỏi cái gì không hỏi lại đào ra "Vì sao", muốn hỏi đến khi biên tập xong mười vạn câu hỏi vì sao mới được sao? Có phiền hay không a có phiền hay không!

"Đường tiểu thư không muốn nói, tôi đoán một chút là được rồi." Trần Tịnh Nhất rốt cuộc buông tha vấn đề, triển khai câu hỏi giả thuyết. Trần Tịnh Nhất đi tới, kiễng chân nằm úp sấp vào lưng Đường Đường nói, "Nếu thật sự chỉ là sợ hãi vì trống trải mấy năm qua thì không đến mức do dự như vậy. Đây không phải là người mà em luôn mở tưởng sao? Thay đổi hay không thay đổi chỉ có bản thân em đã trải qua mới có thể hiểu được? Cho nên, có lẽ là tâm tư của em hoặc ít hoặc nhiều đã bị người khác chiếm cứ và vốn vị trị đó thuộc về Đổng Dịch Huyên, đúng không?"

Trần Tịnh Nhất nói mấy câu có vẻ nho nhã, Đường Đường nhất thời không hiểu rõ Trần Tịnh Nhất biểu đạt ý tứ gì. Trong lòng oán hận, từ nhỏ không thích giáo viên văn cho nên học dở môn văn, Đường Đường giả vờ suy nghĩ nhìn qua thật giống như chìm sâu vào vấn đề. Chờ đến lúc suy nghĩ xong Đường Đường liền nắm chặt lon nước ngọt, xoay người đặc biệt ngọt ngào nhìn Trần Tịnh Nhất: "Chẳng lẽ cô muốn nói người đóng chiếm vị trí nhỏ trong lòng tôi chính cô sao?"

Trần Tịnh Nhất chỉ nhìn, không nói lời nào. Đường Đường vòng tay lên cổ Trần Tịnh Nhất nói: "Thật ra, trong lòng tôi tất cả đều là cô.... Đã không thể dung nạp thêm bất kì người nào khác." Không đợi Trần Tịnh Nhất mở miệng, trong nháy mắt Đường Đường như phong vân biến hóa, lập tức kéo dài mặt nói: "Cô mong tôi nói như vậy phải không?" Trần Tịnh Nhất bị đẩy ra, Đường Đường cười lạnh nói: "Chuyện tôi và cô ấy tự tôi biết, không cần ngoại nhân lắm miệng như cô!"

"Đường tiểu thư, tôi chỉ là quan tâm em. Không biết vì sao em phải kháng cự sự quan tâm của người khác. Cho dù em không thích tôi chúng ta cũng có thể làm bạn tốt."

"Cô đừng dùng cách này để nói với tôi. Bạn tốt? Tôi không cần. Bạn tốt chỉ cần một mình Chung Minh là đủ."

"Vì sao?" Trần Tịnh Nhất lại hỏi vì sao, nhưng vấn đề này lại làm Đường Đường có cảm giác chua xót.

"Vì trên thế giới này, chỉ có một mình Chung Minh tốt với tôi mà không cần phải trả ơn."



Nói xong lời này Đường Đường đi vào phòng ngủ, đem cửa khóa lại. Trần Tịnh Nhất mơ hồ nghe thấy âm thanh Đường Đường gọi điện thoại với Chung Minh. Trần Tịnh Nhất trở lại nằm trên ghế sô pha, muốn nghe chút nhạc, lại phát hiện ở đây không phải nhà Bạch Cẩn Niên, không có âm hưởng của máy phát nhạc cổ điển, không có giá sách nghiêm chỉnh xếp thật nhiều sách, nơi này đơn sơ mà xa lạ, tràn ngập hơi thở Đường Đường.

Không có âm nhạc, vậy tự phát nhạc trong đầu mình. Trần Tịnh Nhất nhắm mắt lại, mơ hồ hiện ra khuôn mặt một người con gái. Cô ấy nói, Tịnh Nhất, tôi có gia đình còn có con nhỏ, chuyện của cậu và tôi ngàn vạn lần không thể để cho chồng tôi biết, nếu không hắn sẽ bắn chết cậu. Trần Tịnh Nhất nói, được, tất cả đều nghe theo cậu. Sau đó nữ tình nhân lại vay hai mươi ngàn đô la, nói phải rời khỏi Mỹ một thời gian đi tị nạn. Trần Tịnh Nhất hỏi tị nạn gì cô ấy cũng không nói. Ép buộc người khác không phải là quy tắc của Trần Tịnh Nhất, cho nên đem tiền làm thêm dành dụm đưa hết cho cô gái, hơn mười ngàn một chút, dặn cô ấy đến nơi phải nhớ báo một tiếng bình an. Đêm trước khi đi Trần Tịnh Nhất và cô ấy ở cùng nhau, cô gái chủ động yêu cầu thân thiết, Trần Tịnh Nhất không đáp ứng, sợ cô ấy không kịp giờ bay ngày mai. Đến khi Trần Tịnh Nhất tỉnh lại, đã không còn thấy người, hơn nữa cô ấy cũng không một lần xuất hiện.

Sau khi mất tiền Trần Tịnh Nhất rất thất vọng, cũng không mặt mũi xin tiền người nhà. Ra khỏi nhà trọ đến ở trong khu dân cư nghèo nàn nguy hiểm, may mắn có một cô gái Trung Quốc hảo tâm cho chỗ ở cũng dạy cho Trần Tịnh Nhất cách sinh tồn. Ban đêm sau chín giờ đừng ra ngoài, nếu muốn ra ngoài phải tìm bạn học nam phòng bên cạnh đi cùng nhau. Mang bên người một con dao, là con gái, phải học cách bảo vệ mình.

Trần Tịnh Nhất đến bây giờ vẫn nhớ cảm giác thân dao cứng trong giỏ xách, đó là một loại cảm giác lạnh như băng bất đắc dĩ. Trần Tịnh Nhất cũng từng hối hận bản thân ngu ngốc, chưa từng đi xác nhận người kia đã thật sự có gia đình hay con nhỏ, tiền gửi ngân hàng đều đưa ra, ngàn vạn xa xôi cũng không biết truy đòi như thế nào.

Những ngày nghèo khó kéo dài mãi đến khi tốt nghiệp mới chấm dứt, Trần Tịnh Nhất tìm một công việc ổn định, không hề phí phạm tiền lương, mỗi ngày trải qua cuộc sống chết lặng, có lẽ cứ như vậy sống hết quãng đời còn lại nơi đất khách. Tỉnh lại vào một ngày nào đó trong chuỗi ngày bình lặng, nhận được tờ báo, ở trên trang bìa nhìn thấy nữ nhân quốc tịch Mỹ chết do hút thuốc phiện quá liều, ảnh chụp đúng là người mà dù có qua bao nhiêu lâu Trần Tịnh Nhất cũng không thể quên được.

Đem tờ báo đặt trên bàn, lái xe ra ngoài. Đang chờ đèn giao thông, một tia sáng chiếu rọi vào khuôn mặt đã muốn kín nước mắt, cảm giác này làm Trần Tịnh Nhất nhận ra, có một số chuyện hẳn là phải buông tay. Từng chấp nhất chuyện tình cảm bị vứt bỏ, nắm trong tay tiền tài nhưng không có độ ấm, dần dần cũng khiến trái tim không thể chung nhịp đập với cuộc sống...... Hẳn là phải từ bỏ toàn bộ!

Trần Tịnh Nhất dùng tốc độ nhanh nhất để từ chức, đem toàn bộ đồ đạc trong nhà giao cho cô gái đã giúp đỡ mình trước kia, còn tiền thì gửi vào ngân hàng trở về nước.

Đang muốn tìm việc mà bản thân thật sự muốn làm, Trần Tịnh Nhất không muốn vội tìm công việc mới, thầm nghĩ thư giãn cơ thể, cho nên ở lại nhà Bạch Cẩn Niên, cũng biết chỉ có lão bằng hữu này mới hoan nghênh mình đến bất kể lúc nào mà không một câu oán giận. Trần Tịnh Nhất rất đồng ý quan điểm "Chỉ cần một mình Chung Minh" của Đường Đường, ở trong lòng Trần Tịnh Nhất cũng có một mình Bạch Cẩn Niên.

Trần Tịnh Nhất thấy Đường Đường có một loại cảm giác hoang mang, như là chính bản thân mình trước kia, từng bị nhốt trong một không gian nhỏ hẹp không biết đường ra ở nơi nào. Không phải vì bản thân còn sống, mà là chết lặng vẫn phải bước về phía trước, không biết mình thích gì, không biết mình nghĩ gì.

Trần Tịnh Nhất không muốn cứu vớt, chỉ là dẫn đường, nắm tay Đường Đường chậm rãi rời khỏi bóng đêm.

"Mình không biết..... Mình cảm thấy mình sắp nổi điên." Trong phòng ngủ Đường Đường cầm di động trò chuyện, không ngừng nhíu mày vuốt tóc.

Chung Minh nói: "Nếu có thể, vì sao không cho nhau một cơ hội? Mình thấy Trần Tịnh Nhất là người rất tốt. Cậu còn băn khoăn cái gì?"

"Mình cảm thấy mình phản bội Đổng Dịch Huyên." Đường Đường nói.

"Phản bội? Cậu nói quá cực đoan." Chung Minh còn dùng khăn tay che mũi, động tác buồn cười nhưng thanh âm rất nghiêm túc: "Cô ấy tới bây giờ cũng chưa từng có được cậu, nói gì chuyện phản bội?" Chung Minh thật kiêu ngạo vì bản thân, Bạch Cẩn Niên đã nói, Chung Minh đã học và áp dụng được bộ dáng của mình.