Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi

Chương 82: Quay Trở Về




"Chấn Hưng, cứu người."

Nghe giọng Hoắc Thừa Ân vang văng vẳng, Chấn Hưng băng qua đám hỗn loạn chạy tới -"Tổng đốc, người bị thương ở đâu?"

Cả người Hoắc Thừa Ân máu me be bét, trông rất thảm.

"Là cô ấy." - Anh gấp gáp chặn vết thương đang liên tục ứa máu, người Trần Điềm Nhiên co giật.

Cô ta cố gắng lắc đầu không thể nói gì nữa.

Chấn Hưng bối rối -"Vết thương quá sâu, mất máu quá nhiều cộng thêm tình hình hiện tại không đủ điều kiện cứu chữa, nô không cứu nổi người này."

Tổng đốc đùa sao, ta chỉ phụ trách thuốc than chứ nào phải bác sĩ chuyên môn, huống hồ đang ở chiến trường sao đủ thiết bị y tế để khâu với cầm máu vết thương chí mạng này.

"Không... cần..." Trần Điềm Nhiên khó khăn thốt nên lời, cuối cùng cô ta mỉm cười nhắm mắt trong lòng Hoắc Thừa Ân.

Hoắc Thừa Ân đau thương không thôi, suy cho cùng trong cuộc chiến này Trần Điềm Nhiên chỉ là người bị lợi dụng và cũng là kẻ đáng thương nhất.

Ngay lúc này, Phạm Huân dẫn theo nhóm người Lý Viên Viên chạy đến.

"Tổng đốc, nô đã đưa phu nhân trở lại an toàn."

Phạm Huân không hề để ý đến tình hình hiện tại.

Riêng Lý Viên Viên đứng sững người khi thấy Trần Điềm Nhiên đã gục trong tay Hoắc Thừa Ân.

"Sao lại thành ra thế này, vừa nãy rất tốt mà!" - Cô chầm chậm bước đến.

"Coi như giải thoát cho số kiếp đoạ đày của nó đi." - Trần Vũ Hiên ấy vậy mà không chạy trốn, hắn dửng dưng đứng bên cạnh mọi người.

"Sao ngươi còn ở đây?" - Vũ Thành kịp thời quay lại hội ngộ cùng mọi người, ban nãy y chạy đến tháo mũ trùm chỉ thấy ba người hoàn toàn xa lạ, lúc này y mới ý thức được tại sao Hoắc Thừa Ân ra tay.

Người của phe phản tặc đã tháo chạy gần hết, chỉ riêng Trần Vũ Hiên vẫn trơ trơ ra đó.

"Tại sao ta không thể ở đây?" - Trần Vũ Hiên trưng ra bộ mặt ngã ngớn, đi theo họ cũng chết, ở lại biết đâu chừng được ăn cơm miền phí.



Hoa Mỹ Lệ cảm nhận được gì đó, quay ra sau liền thấy nòng súng đang hướng về Vũ Thành đứng cách đó không xa, tiếng súng vang lên.

Đoàng.

"Anh Thành, cẩn thận." Hoa Mỹ Lệ hét lớn nhảy đến xô Vũ Thành ngã lăn ra đất.

Diệp Ấn là người đầu tiên phản xạ rút súng bắn tên áo đen đột tử tại chỗ.

Mọi người giật mình nhìn sang chỉ thấy Hoa Mỹ Lệ nằm trên người Vũ Thành, cô ấy cười vui vẻ.

"May quá, anh không sao."

Sau đó ngất lịm.

Vũ Thành ôm lưng đỡ Hoa Mỹ Lệ dậy thấy bàn tay ướt đẫm, dưới ánh đuốc mờ ảo toàn một màu đỏ thẫm.

"Mỹ Lệ, em có sao không, Mỹ Lệ."

Cô ấy trúng đạn, vết thương còn rất hiểm.

Vũ Thành tức tốc bế Hoa Mỹ Lệ trên tay một mạch chạy về, trên đường không ngừng gọi tên thầm khẩn cầu cô ấy được bình an.

Diệp Ấn khuy gối bên cạnh Hoắc Thừa Ân -"Chủ nhân, để nô đưa cô ấy về, người cùng phu nhân về trước đi ạ."

Hoắc Thừa Ân im lặng giây lát, nhìn gương mặt Trần Điềm Nhiên mang theo nét cười.

Diệp Ẩn đưa tay bế Trần Điềm Nhiên, Lý Anh Kiệt lại xông lên hớt tay trên -"Chuyện nặng nhọc này giao cho ta."

Nói xong phi nước đại chạy trước.

Hoắc Thừa Ân đứng dậy kiểm tra Lý Viên Viên một lượt từ trên xuống dưới, khẳng định cô hoàn toàn không chút vết thương nào liền ôm chặt vào lòng.

"Sau này không được hành sự nông nối nữa, nếu em xảy ra chuyện gì anh biết làm sao."

Giọng nói trầm ấm mang theo chút tủi hờn, Lý Viên Viên hiểu anh đang rất lo lắng cho mình nên mới tức tốc đến đây, cô vỗ vỗ lưng anh an ủi .

"'Là em không suy nghĩ thấu đáo, sẽ không có lần sau."



"Ừm... Em và con không sao là tốt nhất rồi." Hoắc Thừa Ân nhụi vào hỏm vai cô cố trấn an bản thân, chẳng ai biết trái tim anh dường như sắp ngạt thở khi không tìm thấy cũng như biết tin cô đã bị bắt, anh rất sợ cảm giác bất lực nhìn người mình yêu thương ra đi.

"Xin lỗi, làm anh lo lắng nhiều." Lý Viên Viên cảm nhận cơ thể anh run nhè nhẹ từng cơn, chẳng ai hiểu được cảm giác mất đi một người quan trọng nếu bản thân chưa từng trải qua.

"Chúng ta về nhà." - Hoắc Thừa Ân bế cô trên tay chạy theo sau Vũ Thành, hiện tại vẫn có người đang lâm nguy.

Thay vì anh em Phạm Huân và Phạm Tuấn sẽ về cùng nhau thì Phạm Tuấn lại kéo Chấn Hưng đi trước thì thầm

-"Sao lúc nãy ngươi không đi cùng ta?"

"Tổng đốc gọi ta đi cùng ngài ấy." - Chấn Hưng bất đắc dĩ trả lời.

"Sau này phải đi cùng ta, nếu không ai sẽ bảo vệ ngươi?" - Phạm Tuấn hung hăng câu cổ Chấn Hưng.

"Được rồi được rồi, đi thì đi, ngươi cần gì mạnh tay."

Cuối cùng chỉ còn Phạm Huân hung tợn đứng cạnh Trần Vũ Hiên, hắn nhìn Phạm Huân cười tươi lấy lòng.

Nào biết người ghét cay ghét đắng cha con mình đang đứng trước mặt.

"Cười gì? Ngươi tin ta bẻ hết răng ngươi không?" - Nói xong Phạm Huân định chạy đi.

Trần Vũ Hiên kéo tay y lại -"Khoan, cho ta đi nhờ, ta không còn sức lực đi bộ từ đây về đó."

"Không còn sức đi thì bò lăn lê lết tùỳ ngươi." - Nói xong Phạm Huân phất văng tay Trần Vũ Hiên ra bay lên ngọn cây mất hút.

Trần Vũ Hiên bần thần nhìn xung quanh, chẳng còn ai, lẽ nào ở đây làm mồi cho thú dữ sao!

Tiếng sói tru lên làm hắn giật mình đứng không vững, lúc nãy rất muốn chết nhưng hiện tại rất sợ chết.

Trên ngọn cây gió xào xạt, một thân hình to lớn vạm vỡ đáp xuống túm cổ Trần Vũ Hiên nhảy lên ngọn cây kèm theo tiếng chửi rủa.

"Con mẹ nó, mắc nợ ngươi từ kiếp trước à!"

Phạm Huân khí thế hừng hực, lúc này Trần Vũ Hiên chỉ cần ho một tiếng thì hắn sẽ được chơi đu quay trên ngọn cây ngay.