Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi

Chương 63: Giải bày giúp chủ nhân (1)




"Phát hiện thì sao, ta đâu cần cô cứu ta.'Lý Viên Viên vẫn cố giãy giụa.

Diệp Ấn ôm một bụng tức dọng thật mạnh vào thân cây, lá rơi rụng như mưa mùa thu, cảm thấy chưa giải tỏả cô ấy lại hét thật lớn vào không trung "Ahhhhhhhhhhhhhhhhh"

Lý Viên Viên sợ sệt nín thinh ngay lập tức.

Cô gái này sao nóng nảy thế, mới có chút đã bạo lực rẩm rầm.

Diệp Ấn thở hì hục, tay nắm chặt nắm đấm tiến tới xách cổ Lý Viên Viên lên quát vào mặt "Vì cô, tất cả là vì cô mà ta không thể ở bên cạnh bảo vệ chủ nhân những lúc nguy hiểm thế này, hiện tại ngài ấy sống chết hay chật vật trong đám xác sống đó thế nào ta cũng chẳng biết. Vì cô mà ta phải thục mạng chạy tới đây bỏ mặc hết tất cả sau lưng, lệnh của chủ nhân ta không thể không tuân theo nếu không ta đã quăng cô ở xó xỉnh nào mặc kệ cô sống chết chạy về bảo vệ chủ nhân rồi, đừng có được voi đòi tiên còn nói nữa ta sẽ bịt miệng cô quăng vào rừng cho sói ăn."

Tu hết một hơi cô ấy ngồi thụp xuống cụp đầu.

Lý Viên Viên bị quát sắp ngốc, mình có lỗi ư, dù sao cô ấy cũng buồn là do mình "Ta.... Xin lỗi, chúng ta từ từ nói chuyện được không? Có phải từ đầu cô đã cứu ta không?"

Diệp Ấn hít thở vài hơi gật đầu "Chủ nhân sai ta bảo vệ cô."

Lý Viên Viên ôm bụng nghi ngờ, nhỏ giọng hỏi "Chủ nhân là Hoắc Thừa Ân sao?"

"Ừm, ngoài ngài ấy còn ai để tâm tới cô nữa." Diệp Ẩn không kiêng dè nói.

Hơi khó hiểu nhưng Lý Viên Viên chưa vội hỏi dồn dập "Hắn, quan tâm đến ta sao? Cô nói đùa à"



Diệp Ấn liếc mắt nhìn cô rồi gục đầu "Cũng phải. Nếu ngài ấy để cô phát hiện thì đâu thể sống trong hang cọp suốt bao nhiêu năm nay."

Cô nhíu mày khó hiểu nhìn Diệp Ẩn, lẩm nhẩm trong miệng "Sống trong hang cọp, không phải hang cọp đó là hắn tạo ra sao? Nhưng trước tiên cởi trói đã, đau quá."

Diệp Ấn miễn cưỡng cởi trói "Sau này cô đừng nhớ lại những gì đã nói với chủ nhân, bởi sẽ hối hận đến mức chết mấy lần không thấy hết tội mình."

Lý Viên Viên bĩu môi "Dù hắn có sai cô đến cứu ta nhưng cũng không xóa hết những tội trạng hắn đã gây ra, ta nhất định không hối hận vì những gì mình nói."

Diệp Ấn gật đầu "Ta sẽ nhớ những lời này, ở đây có trời biết đất biết những gì cô nói."

Sau khi được phóng thích, cô duỗi tay xoay người vận động "Thoải mái, tay chân ta sắp rụng ra rồi."

Diệp Ấn ngồi dựa gốc cây móc trong túi ra túi rượu vải, uống vài ngụm liền cay xè cổ họng.

Chưa đợi Lý Viên Viên hỏi thêm, cô ấy đã từ tốn nói, đợi cô gái này hiểu được những góc khuất thà mình tự nói ra còn có nghĩa hơn, chủ nhân quá chậm chạp.

"Tôi không thích nhiều lời, nhưng ta muốn kể cô nghe một câu chuyện, cô muốn nghe không?"

Lý Viên Viên ngồi bên cạnh cũng học theo uống một ngụm, nào ngờ khó uống quá "Được chứ, ta sẵn lòng lắng nghe."



Uống thêm vài ngụm, mất thêm lúc lâu Diệp Ấn mới thỏ thẻ.

"Trước đây rất lâu có một chàng trai tuấn tú hơn người, đầu óc thông minh còn rất yêu đất nước của mình. Những lần chiến tranh xảy ra anh lại ước rằng bản thân có thể giỏi hơn, mạnh hơn để tiêu diệt hết các kẻ gian ác đi chiếm nước người khác. Sau đó anh quyết định học chiến lược, học cách đánh trận, học võ và luyện tập đến độ phải nằm viện rất nhiều lần. Lúc đó anh chỉ nghĩ bản thân cứ học và luyện giỏi như thế thì có thể đánh thắng đối phương, nhưng anh suy nghĩ quá đơn giản."

Ngừng thêm chốc lát cô ấy nhìn sang cô, nhẹ nhàng mỉm cười.

"Bọn giặc đó đã đánh thắng bao nhiêu trận chiếm bao nhiêu nước làm sao có thể thắng đơn giản vậy chứ. Không nói đến binh lính nước đó tinh nhuệ, chỉ nói về chiến lược mới lạ và thế trận ác liệt luôn dồn đối phương vào cửa tử đó cũng đủ khiến tất cả các nước còn lại khiếp sợ."

"Lúc anh còn đang học ở trường quân sự thì một hôm sĩ quan đến tìm anh nói chuyện rất lâu, sau đó anh bổng nhiên biến mất không ai biết tung tích, cứ như chưa từng tồn tại. Có người nói anh đã được đất nước phái đi làm việc, có người nói anh đã ra chiến trường sau đó bỏ mạng, có người lại nói anh đã chán nản cảnh này nên đã đầu quân cho nước kia. Nhưng không ai thật sự biết là anh đã đi đâu và làm gì."

Lý Viên Viên như hiểu ra gì đó, cô nóng lòng nghe những chuyện xảy ra tiếp theo.

Cô ấy nhìn xa xăm như nhớ tới điều gì đó.

"Đến một hôm đánh trận họ mới phát hiện anh thật sự đã đầu quân cho địch, lại còn làm tổng đốc đứng trên vạn người. Trận chiến đó đất nước của anh thiệt hại nặng nề, thua một cách triệt để, bị chiếm đóng bởi quân giặc."

Tim cô lộp bộp vài tiếng.

Diệp Ẩn mỉm cười nhìn cô tiếp tục kể.

"Bên cạnh anh có một cô gái, được anh cứu và cưu mang từ nhỏ nên một lòng trung thành quyết học thật giỏi thật tốt những tuyệt kĩ để bảo vệ ngài ấy, dù lên núi đao hay xuống biển lửa chỉ cần ngài ấy cần sẽ có mặt."