Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi

Chương 60: Hành động (2)




Hoắc Thừa Ân đảo mắt mấy vòng không thấy cô đâu, dự cảm không lành anh liền lẻn vào đám đông đi ra vườn.

"Diệp Ẩn."

Diệp Ấn nhảy xuống "Có nô."

"Ta bảo ngươi trông chừng Viên Viên, cô ấy đâu?"

Nghe lời Lý Anh Kiệt nên Diệp Ẩn đành cúi đầu nói dối "Lúc nãy cô ấy đi vào nhà vệ sinh rồi nô mới đến đây xem tình hình của người."

Hoắc Thừa Ân chăm chú nhìn nhưng Diệp Ẩn cúi thấp đầu nên chẳng thấy gì.

"Vậy thì nhanh chóng trở về, ở đây nguy hiểm không nên để cô ấy một mình."

"Dạ." Diệp Ẩn nhanh chóng chuồn đi.

Hoắc Thừa Ân nhìn đồng hồ, giờ này có lẽ Lý Anh Kiệt đã trà trộn vào biệt viện tìm kiếm tung tích Huyết Phù.

"Chủ nhân."

"Sao ngươi ở đây, Huyết Phù đâu?" Anh cau mày nhìn Lý Anh Kiệt thở hồng hộc.

Lý Anh Kiệt lắc đầu "Không thấy đâu cả, ở đó cài quá nhiều bẫy nên khó khăn lắm nô mới chạy thoát được."

"Không có, vậy nó ở đâu?" Hoắc Thừa Ân trầm tư suy nghĩ, phất tay "Tạm thời lui trước, triển khai kế hoạch tiếp theo."

"Rõ."

Bầu không khí trầm lặng, anh đăm chiêu nhìn màn đêm u tối.

"Thừa Ân, em tìm anh nãy giờ hoa ra anh ở đây." Trần Điềm Nhiên thân váy hoa lệ chạy đến.

Hoắc Thừa Ân lấy lại tâm tình cười tươi "Ừm, ngột ngạt quá nên anh ra ngoài hóng gió chút, chúng ta vào trong thôi."

Lý Viên Viên mơ màng mở mắt một màn âm u đập vào mắt cô.

Đây là đâu? Sao mình ở đây?



"Canh giữ cẩn thận khó khăn lắm mới bắt được nó, có sơ sót chủ nhân sẽ lột da các ngươi."

Giọng nói truyền từ bên ngoài vào.

Cô động đậy liền thấy cơ thể đau nhức không nhúc nhích được, miệng bịt chặt.

Bọn chúng trói ác thật, trói như đòn bánh tét luôn.

Cố nhúc nhích dịch chuyển xung quanh xem địa hình thế nào, mỗi lần động là dây thừng lại càng siết vào da thịt, đau cũng chẳng thể lên tiếng.

Đây là căn phòng kín chỉ có ô cửa sổ nhỏ xíu gần nóc nhà, không nghe bất kì âm thanh nào ngoài những tên ngoài cửa.

Vậy chúng đã mang cô đến một nơi xa cung điện.

Lý Viên Viên hoang mang không biết làm sao để thoát khỏi đây, cô còn phải trả thù.

Tội hơn là Diệp Ấn, bay bay nhảy nhảy tìm cô suốt buổi tối vẫn không chút dấu vết.

Bọn chết tiệt giấu người ở đâu mà không hề có chút manh mối nào.

Lý Anh Kiệt xuất hiện "Thế nào, tìm được gì chưa?"

Diệp Ấn đau đầu "Vẫn chưa, bọn người này chẳng biết là ai phái đến, đi đến không rõ hành tung, một chút dấu vết cũng không có."

"Có lẽ là người của tên già xáo trá đó rồi, trong cung điện hắn có thể phục kích sẵn bí mật ra tay thì không thể nào là người ngoài."

Diệp Ấn lắc đầu "Không quan trọng là ai, chủ nhân cảm nhận được gì đó nên tìm ta hỏi, ta không thể nói dối chủ nhân thêm nữa."

Lý Anh Kiệt lắc vai cô ấy "Hiện tại không thể mềm lòng, ta biết làm thế sau này chủ nhân sẽ trách tội nhưng nghiệp lớn không thể chỉ vì một nữ nhân mà phá hỏng."

Diệp Ấn lắc đầu "Ngươi không biết cũng không hiểu đâu, đối với chủ nhân tính mạng của Viên Viên còn quan trọng hơn việc này, nếu biết mạng sống của cô ấy gặp nguy hiểm ta e ngài ấy sẽ phát điên lên mà phá hủỷ tất cả."

Ngươi chưa từng yêu không hiểu là chuyện đương nhiên, ngài ấy từng muốn bỏ cuộc chỉ vì không chịu nhìn thấy

Lý Viên Viên bị thương, hiện giờ cô ấy ở đâu còn không biết thì sao đây.

"Ta sẽ điều động thêm người tìm kiếm, cô đừng bi oan thế." Lý Anh Kiệt thở dài.

Dù chưa biết cô gái đó tốt đẹp thế nào nhưng nếu chủ nhân để tâm thì ắt hẳn không phải tầm thường.



* Sáng hôm sau.

Lý Viên Viên bị cột chặt không ăn uống gì cả ngày, giờ người cô vừa tê nhức vừa đói vừa khát.

Một người mở cửa đi vào.

"Uống một ngụm, dù sao chủ nhân căn dặn phải để ngươi sống sót mới có giá trị." Hắn cầm chén nước trút thẳng vào miệng cô rồi dán băng keo lại.

Không cho cô có cơ hội hé môi nửa lời.

"Cũng ngon lắm."

"Nhanh bước ra ngoài, đừng có động vào thứ không nên động." Một người đứng bên ngoài trầm giọng nhắc nhở

"Thôi vậy." Hắn tiếc nuối đi ra đóng cửa lại.

Trở lại cung điện, sáng nay ai nấy tất bật sửa soạn cho cô công chúa lộng lẩy nhất sang trọng nhất để chiếu cáo toàn thiên hạ.

Hoắc Thừa Ân diện bộ vest trắng tinh như thiên sứ, gương mặt bất cần ngồi trên sofa, tay anh xoay xoay chiếc đồng hồ, mắt nghiền ngẫm khó đoán.

"Anh Thừa Ân." Trần Điềm Nhiên bước đến với chiếc váy hoa hồng đỏ lộng lẫy, trước ngực xẻ sâu đến tận rốn, bao tay đính kim cương lấp lánh.

"Anh nghĩ gì vậy, em gọi anh nãy giờ."

Hoắc Thừa Ân ngước mặt lên không chút biểu cảm "Không có gì."

Trần Điềm Nhiên xoay một vòng hớn hở hỏi "Đẹp không."

Cô ta chỉ trông chờ lời khen từ anh, mọi người thấy sao không quan trọng.

Hoắc Thừa Ân miễn cưỡng đáp "Đẹp."

Bên ngoài có người bước vào "Mời tiểu thư và tổng đốc, tổng thống đang chờ bên ngoài ạ."

Trần Điềm Nhiên khoát tay anh cười như hoa mùa xuân ra.

Ai nấy vỗ tay hò reo háo hức.