Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi

Chương 49: Nụ hôn trừng phạt




Từ lúc vào đây cô quen được vài người bạn, một là Minh Khuê hai là Hoàng Thành, họ luôn sát cánh bên cô dù là vui hay buồn.

Đặt biệt anh trai Hoàng Thành này lúc nào cũng tỏ vẻ bênh vực em gái, có bảo kê nên cô và Minh Khuê chẳng bao giờ bị người khác làm khó dễ, ngoại trừ đội trưởng.

Cô đơn thuần chỉ xem anh là anh trai, bởi cô cảm nhận được sự ấm áp của tình thân nơi anh hoặc bởi cô không còn người thân.

"Sao anh không xin xuất ngũ để tìm mối hôn sự cho mình, tương lai còn dài sao cứ mãi chôn vùi ở đây?"

"Anh hả?" Hoàng Thành dựa người ra bãi cỏ cười tít mắt "Sống là con trời chết làm con đất, do chiến tranh nên anh lạc mất gia đình mình từ lúc nhỏ, lưu lạc kiếm sống khắp nơi may mắn được chọn vào làm quân nhân, hiện tại anh thấy mình sống rất ổn vừa rèn luyện thân thể vừa có lương mỗi tháng.... nhưng nếu có người làm động lực anh nghĩ mình có thể xuất ngũ tìm việc khác để lo cho tương lai."

"Em thấy chị Minh Khuê rất tốt, dịu dàng hiền thục lại đảm đang, có chị ấy làm hậu phương vững chắc tương lai anh chỉ cần lo kiếm tiền thôi." Lý Viên Viên thản nhiên nói ra.

Cô sao không hiểu tấm lòng anh ấy dành cho mình, chỉ là hai người họ vốn sinh ra đã ngược đường.

"Không nói nữa, tới giờ tập luyện rồi, em cũng mau về chỗ làm đi." Hoàng Thành bật dậy chạy thục mạng, đều là người lớn với nhau, một hành động, một lời nói, một cử chỉ cũng đủ làm họ hiểu đối phương nghĩ gì.

"Quan hệ tốt nhỉ?"

Phía sau bỗng vang lên âm thanh lạnh lẽo của Hoắc Thừa Ân.

Lý Viên Viên giật thót như bị bắt gian tại giường.

"Ngươi... chẳng phải rời đi rồi sao?"

"Ta đi hay ở, em quản được sao?" Hoắc Thừa Ân hiện tại đã cởi bỏ lớp quân phục xanh khoác lên mình chiếc áo thun trắng đơn giản phối quần tây nâu chậm rãi bước đến cạnh cô.

"Ờ thì không được, ở đây là địa bàn của ngươi, muốn đi đâu chẳng được." Lý Viên Viên đứng dậy phủi bụi dính trên người ngoảnh mặt bước đi.



Hoắc Thừa Ân nắm tay cô kéo lại, lực đạo đủ mạnh khiến Lý Viên Viên xoay người ngã vào lòng anh.

"Ta đã nói em không được gọi ta là ngươi." Nói xong anh đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ như mây trôi nước chảy, ngọt như mật ong rừng, mềm mại khiến người ta nhớ mãi không thôi, êm ái đến độ Lý Viên Viên tham lam muốn độc chiếm của riêng mình.

Bao lâu chẳng thể nhớ, khi hai người họ tách nhau ra môi cô đã ửng đỏ, mặt cũng phiếm hồng.

"Đây là trừng phạt." Hoắc Thừa Ân vuốt cánh môi đỏ ửng của cô mỉm cười.

"Vô lại." Lý Viên Viên đá mạnh vào chân anh rồi xoay người đi mất.

Tên khốn, sắp kết hôn với người khác còn giở trò với mình.

"Vừa ôm mỹ nhân trong lòng còn muốn có thêm một người giải sầu sao? Bà đây mới không thèm làm tình nhân của ngươi, có chết cũng không thích ngươi, Hoắc Thừa Ân chết bầm, cầu cho thiên lôi đánh ngươi thành một đốn tro đen." Lý Viên Viên vừa đi trong vườn vừa ngắt hoa mắng chửi.

"Hoa có tội tình gì, hà cớ trút giận lên nó." Đội trưởng đứng tựa vách tường thở dài.

"Đội trưởng." Lý Viên Viên giật mình rụt tay lại.

"Phạt chạy 10 vòng, có quá đáng không?"

Lý Viên Viên lắc đầu "Không quá đáng."

"Vậy tốt, ta đi trước đây." Đội trưởng phe phẩy chiếc còi đi mất.

Lý Viên Viên thở dài mếu máo "Lần nào gặp hắn cũng xui xẻo, sao tên đội trưởng đó lại ở đây chứ, có phải cùng phe với hắn không mà cứ canh me mình để phạt, tức chết."



Kể từ hôm đó cuộc sống Lý Viên Viên sống động lên không ít, mỗi ngày đều có người đến dò hỏi xem cô và Hoắc Thừa Ân là quan hệ gì, có thể giao thư cho họ hoặc quà cáp hoặc pla pla pla các thứ.

"Ta không biết, các người muốn thì tìm hắn mà trao, ta thật sự không có cách." Mỗi ngày họ đều đến làm phiền, làm việc không áp lực, áp lực luôn đến từ những thành phần xung quanh ta.

Đây là lần thứ n Lý Viên Viên từ chối, nói nặng nói nhẹ nói lớn nói nhỏ, năn nỉ ỉ ôi họ vẫn nhất quyết khẳng định cô có cách trao đến tay Hoắc Thừa Ân.

Chẳng phải cô cũng bị giam trong khu này giống họ sao, có mọc cánh được đâu mà bay ra ngoài.

"Ta năn nỉ cô đó, món quà này ta tốn công làm rất lâu rồi nhưng không thể trao cho ngài ấy, cô giúp ta được không?"

"Ta cũng vậy, mất ăn mất ngủ mấy ngày liền mới làm xong tặng ngài ấy, cô giúp ta đi mà."

"Ta cũng vậy..."

"Viên Viên..."

Lý Viên Viên bịt tai chạy thụt mạng.

Họ vẫn cố chấp đuổi theo cô, giờ phút này Lý Viên Viên chính thức tạ ơn đội trưởng vì đã canh me bắt cô chạy bộ mỗi ngày.

Cắt đuôi được họ Lý Viên Viên thở hồng hộc, nhìn lên trời lại thấy gương mặt thần sầu quỷ ám của ai kia.

"Má ơi..."

Hoắc Thừa Ân bụm miệng cô lại.

"Suyt.... Em muốn họ biết mình trốn ở đây à?"