Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi

Chương 41: Loạn Luân




"Có chuyện rồi, có tiếng người hét ở trên lầu."

"Nhanh lên xem có chuyện gì." Dung Ân nhanh tay lẹ chân kéo mọi người chạy lên.

Hôm nay sẽ cho con ả điếm đàng đó lộ mặt trước mọi người, để xem sau này nó còn dám hống hách trước mặt tiểu thư nữa không.

"Á..." Tiếng hét thất thanh của Dung Ân tiếp sau đó là tiếng xì xào bàn tán to nho.

"Trời, đó chẳng phải..."

"Sao lại thành ra bộ dạng này..."

"Suyt nhỏ thôi..."

"Đúng là mất hết mặt mũi"

"Không ra thể thống"

"....."

Dung Ân quát lớn "Tất cả ra ngoài cho ta, không được nhìn nữa."

Khung cảnh trước mắt thảm không thể tả.

Người phụ nữ cổ treo chuông đen có cả dây cầm, tay chân trói bằng còng "tình yêu", cơ thể loã lồ chỉ mặc mỗi chiếc áo bikini xỏ khuyên. (Đồ chơi tình d*c ấy mà)

Quần đã bị cởi văng và phía dưới còn chảy ra chất lỏng màu trắng đục. Ai nấy đều trưởng thành nên nhìn thôi cũng hiểu chuyện gì đã diễn ra.

Mặt cô ta đỏ ửng kích tình, miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Ta muốn... Ân... Thừa Ân"



Dung Ân khóc không ra nước mắt vội vàng chạy tới lấy chăn quấn quanh Trần Điềm Nhiên hét lớn "Ai giữ chìa khoa mau mở mấy thứ kinh tởm này ra nhanh."

"Tiểu thư tỉnh táo lại đi tiểu thư."

Chẳng ai để ý đến bà ta, cánh nhà báo chỉ lo chụp sót ảnh nên tranh thủ chen lấn nhau vào sát bên trong.

Người đàn ông trần trụi trên giường đang cười tươi thoã mãn, cậu em đã xụi lơ nằm đó, haizzzz, tiếc là mọi người đến quá muộn.

"Ngon, mày vẫn còn rất ngon đó con nô lệ." Hắn vẫn lẩm bẩm trong cơn tình thú chưa thoát được, có vẻ chơi thuốc quá liều nên chưa tỉnh táo để nhận ra mọi chuyện.

Hoắc Thừa Ân nhanh chóng xuyên qua đám người đi vào, mùi tình thú xộc thẳng vào mũi khiến anh cau mày khó chịu "Sao lại xảy ra chuyện này."

Người hầu cúi đầu không trả lời.

Dung Ân chỉ thẳng bọn họ quát "Các ngươi sao lại không nói gì? Không phải các ngươi làm việc ở đây hả, sao lại để tiểu thư xảy ra cớ sự này?"

Người hầu run run, phận làm nô sao dám quản chuyện của bề trên, dù có biết họ làm chuyện không đứng đắn cũng chẳng dám hó hé nửa lời chứ nói gì tới ngăn cản.

Người bị trói chẳng ai khác ngoài Trần Điềm Nhiên, người đàn ông kia cũng không xa lạ gì là anh trai cô ta Trần Vũ Hiên.

Vào thời cổ hủ này mối quan hệ loạn luân được xem là sỉ nhục hơn cả ngoại tình, đặt biệt là ở đất Bắc Triều cứng nhắc.

Hai người hầu Trương Yến cùng Hứa Nghi đứng sợ sệt trong góc, thì thầm "Sao lại thành ra thế này?"

"Không phải lúc nãy ngươi chuốc say Lý Viên Viên rồi để thiếu gia đi theo ả ta sao?"

"Ta... ta đúng là đã theo dõi thấy Lý Viên Viên cùng thiếu gia vào căn phòng này mà, ta còn đặt biệt đứng canh không cho ai phá hoại."

"Ngươi đứng canh, vậy khi nãy là ai hét lên?"

"Ta... ta không biết."

Một màn này có được tính như trộm gà không thành lại mất luôn nắm thóc không?



Dung Ân giờ mới nhớ tới hai ả liền quát "Các ngươi không phải lúc nào cũng đi theo tiểu thư sao, ta vừa mới vắng mặt chút lại xảy ra chuyện lớn thế này, tội các ngươi tính thế nào?"

Hai người rối rít cả lên "Không biết, bọn ta vẫn luôn đi theo tiểu thư, lúc nãy người mệt nên đã đi tìm tổng đốc xin nghỉ nhờ còn phân phó bọn ta đi nơi khác, không biết sau đó xảy ra chuyện gì."

Hoắc Thừa Ân liếc nhìn họ "Tiểu thư các ngươi có tới tìm ta sao?"

"Có ạ, tiểu thư nói biết phòng của tổng đốc nên sẽ đích thân tới." Trương Yến gật đầu.

Bà ta gằng giọng chặn ngang "Vậy chuyện tiểu thư phân phó các người làm tới đâu, làm tốt quá hả?"

Ánh mắt chứa ngàn mũi dao sắp phi thẳng ra ngoài, hai cô người hầu cúi đầu vò góc áo.

"Chắc chắn là cô ta, Lý Viên Viên, chắc chắn là ả đã gài bẫy tiểu thư, ban nãy ta tận mắt nhìn thấy ả đi vào căn phòng này mà bây giờ lại thành tiểu thư, ả ta ganh ghét tiểu thư giàu có thông minh được nhiều người yêu quý nên mới bày kế hãm hại." Hứa Nghi chợt nảy ra ý nghĩ, ngoài ả ta thì ai có thù hằn với tiểu thư chứ.

"Chậc chậc chậc, sao lại đổ lỗi cho người vắng mặt thế này, làm vậy không tốt tí nào đâu." Lý Viên Viên bỗng xuất hiện phía sau đám đông bị ngăn bên ngoài, mọi người nhường đường để cô đoan chính bước vào.

"Mày không làm thì ai vào đây?" Dung Ân lên cơn thịnh nộ, tiểu thư đáng thương thế mà lại mang vạ lớn thế này.

Lý Viên Viên nhún vai "Sao ta biết, ta đâu phải thám tử mà biết là ai làm."

"Nãy giờ cô ở đâu?" Hứa Nghi quay sang chất vấn.

Lý Viên Viên chăm chú đánh giá cô ta "Ta ở đâu, ngươi quan tâm làm gì? Đừng nói thích ta nha. Mà nói đi nên nói lại, chuyện ta ở đâu không phải các ngươi biết rõ nhất sao?"

Hứa Nghi hơi chột dạ "Ngươi đi đâu sao bọn ta quản được mà biết, có điều từ lúc nãy đến giờ rầm rộ thế này sao ngươi không xuất hiện, có phải lẻn đi phi tang chứng cứ không?"

"Ta..." Lý Viên Viên tự chỉ thẳng mặt mình, cười cười "Có phải ngươi nghe truyện trinh thám nhiều quá nên úng não không? Ta đào đâu ra khả năng hãm hại tiểu thư nhà ngươi rồi còn lẻn đi phi tang, không phải các ngươi luôn đi tò tò theo cô ấy ta lấy đâu ra cơ hội, chưa nói tới lúc nãy không phải ngươi nói tiểu thư đi tìm tổng đốc sao, từ đầu tới đuôi ta chưa thấy điểm nào liên quan đến mình để bị nghi oan."

Hoắc Thừa Ân đánh giá cô một lượt từ trên xuống dưới, tất cả đều gọn gàng không một vết lộn xộn.

"Mọi người giải tán, buổi tiệc hôm nay đến đây kết thúc."