Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi

Chương 30: Em muốn ta thiếu mất bộ phận nào sao?




Trong đại sảnh, quản gia giáo huấn các mỹ nhân một trận nên hồn, họ đứng nép sang hai bên yên lặng.

Hiếm có lúc mấy con vẹt biết nói này ngoan ngoãn đến thế, Lý Viên Viên thong dong bước vào trong nhìn xung quanh.

"Quản gia à, Hoắc.. Tổng đốc đang ở đâu vậy?" - Vốn cô định hỏi Hoắc Thừa Ân ở đâu nhưng ánh mắt nổ đom đóm của quản gia làm bản thân sực nhớ đang ở chốn đông người và đang đối diện với tín đồ của y, không được hành sự lỗ mãn.

"Bác sĩ đang chữa trị cho ngài ấy ở trên lầu."

Tâm tình quản gia hôm nay không tốt hay nói thắng ra là cực kỳ không vui, chủ nhân bị thương đến thân tàn ma dại, phận tôi tớ không đau lòng xé ruột đứt gan làm sao xứng hầu cận bên cạnh.

Lý Viên Viên biết đâu chỉ mình thấy buồn nhưng cô biết người dồn hết tâm tư vào y thật sự chỉ có mình: "Ta có thể lên không?"

Bọn Bắc Triều thối nát không xứng chạm vào anh.

Người giết anh hành hạ anh phải là cô, chỉ mỗi mình cô mới có quyền làm điều đó.

Thế nên phải cứu sống, sống thật khoe mạnh.

Quản gia trầm ngâm rồi gật đầu: "Được."

Cô vừa lên cầu thang, Trần Điềm Nhiên hớt hãi chạy vào.

"Quản gia, anh Thừa Ân đâu, anh ấy sao rồi?"

Nghe giọng cô ta, Lý Viên Viên nhanh chân vọt vào phòng khóa cửa, lẩm nhẩm: "Không cho cô vào."

Gian phòng này cô chưa từng đặt chân tới, rèm lụa treo thành hàng, khói trầm hương phấp phới, hương thơm êm dịu lan toả khắp nơi, khung cảnh mờ mờ ảo ảo.

Đây... Có đi nhầm không ta?

Lý Viên Viên nhìn căn phòng ngoài rèm che chỉ toàn bàn ghế đèn đuốc không có lấy một bóng người.

Ngỡ căn phòng thiết kế đặt biệt nhưng càng đi sâu càng không thấy gì.

"Có ai không?"

Không ai trả lời, không có bác sĩ cũng phải có người chăm sóc chứ.



"Hoắc Thừa Ân."

Cô ngó nghiêng gọi to gọi nhỏ mong nghe được âm thanh đáp lời.

Có khi nào bị lừa không?

Nét mặt quản gia không thể nào là giả.

Ở đây có mật đạo không?

Lý Viên Viên lần mò sờ soạng khắp nơi, chẳng khác nào tên trộm.

"Đang làm gì đó." - Âm thanh lạnh lẽo vang lên sau lưng làm cô dựng tóc gáy.

"Nhìn không thấy sao mà còn hỏi, muốn nói chuyện cũng nên thông báo trước một tiếng chứ, lù lù sau lưng có ngày hại đời người khác đó biết không hả?" - Cô bật dậy quát, một mình một bóng trong căn phòng lạnh lẽo vắng hoe, biết người khác sợ thế nào không mà còn đứng phía sau hù doạ nữa.

Hoắc Thừa Ân giật mình vì thái độ thái quá của cô, yên lặng không nói gì.

Lý Viên Viên tâm bình khí định, hốt hoảng nhận ra mình vừa quát nạt một người.

Thân hình cao ráo, dáng đi nhẹ nhàng, gương mặt điển trai, quần áo sang trọng.

Đâu giống người vừa chịu cực hình không qua khỏi, thương nặng cả tháng chưa lành.

"Sao ngươi đứng đây?" - Cô dùng ánh mắt dò xét nhìn anh.

"Tại sao ta không được đứng đây?" - Hoắc Thừa Ân dở khóc dở cười, ai đời lại hỏi chủ nhân sao đứng trong nhà mình.

"Không phải, ý ta là sao ngươi lành lặn đứng đây?"

Anh càng khó hiểu hơn: "Vậy em muốn ta thiếu mất bộ phận nào sao?"

"Không phải, ngươi hiểu ý ta mà." - Lý Viên Viên nhất thời không tìm được ngôn ngữ loài người nào để hai bên vừa nghe đã hiểu.

"Không." - Hoắc Thừa Ân chậm rãi lắc đầu.

Hít sâu lấy lại tinh thần, cô nhìn thẳng vào mắt anh chầm chậm bước tới.

Hoắc Thừa Ân không lui không né, chờ đợi xem cô toan tính điều gì.



Lý Viên Viên đến gần anh, mặt trịnh trọng kề sát hơn rồi hít lấy hít để từ vai xuống ngực chạy vòng ra sau lưng, tay sờ soạng nắn bóp khắp người.

Không có mùi máu, không có vết thương.

"Rốt cuộc em đến đây làm gì?" - Hoắc Thừa Ân mất kiên nhẫn đẩy cô ra xa, mặt đanh lại.

Chạm đến giới hạn của một người đàn ông rồi đấy cô gái.

"Bọn họ đồn ngươi chịu cực hình."

Hoắc Thừa Ân gật đầu: "Rồi sao?"

"Thương thế cả tháng vẫn chưa lành."

Anh nhếch môi: "Rồi sao nữa?"

"Lần này e rằng không qua khỏi."

Anh nở nụ cười mị hoặc: "Em đến đây xem ta còn sống hay sắp chết sao?"

Tín hiệu đáng mừng khi cô dần biểu lộ chút quan tâm dành cho anh.

Lý Viên Viên thành thật gật đầu rồi lắc đầu: "Đúng, à không, ta đến xem ngươi thế nào, kẻo chết đột ngột ta chẳng biết bắt đền ai."

"Em muốn bắt đền gì?"

"Trinh tiết của ta, danh dự của ta, còn có..."

"Còn gì?"

"Còn có những ngày lạnh nhạt, hay chửi mắng còn giam lỏng ta ở hậu viện với mấy con vẹt lắm lời."

Hoắc Thừa Ân cười lớn kéo tay cô ôm vào lòng, thú thật những ngày qua anh nhớ cô rất nhiều.

Dù cố gắng tỏ ra dửng dưng, lạnh nhạt hay tránh mặt để ngừng cảm giác nhung nhớ nhưng mọi vách ngăn đều thất bại môi khi thấy bóng dáng cô lướt qua.

Anh không muốn cô xoáy sâu vào cuộc chiến này nhưng hơn hết anh lại muốn bên cạnh cô.... Dù là giả dối.