Tổng Đốc Tại Thượng, Đừng Yêu Tôi

Chương 12: Về nhà.




*** Trên con đường đất cây cối um tùm.

"Chậm thôi, đường này đá cuội rất nhiều trơn trợt dễ té." - Vũ Thành đi sau nhẹ giọng nhắc nhở.

"Không sao, anh quên trước đây em làm nghề gì sao? Đi truyền tin có nhiều con đường còn trắc trở hơn thế này, em vẫn đi được đó thôi." - Lý Viên Viên vui vẻ trả lời.

Dường như giữa hai người họ chẳng còn khúc mắc nào nữa.

Hoặc chỉ là, anh không hỏi, em không nói, chuyện đó cứ cho vào lãng quên, nếu cứ moi ra mãi chỉ thêm nặng lòng cả hai.

Hồi lâu sau, cảm nhận không khí quá đỗi nặng nề, Lý Viên Viên cố làm cho nó nặng thêm: "Vũ Thành, anh sẽ giúp em trở lại dinh thự của hắn chứ? Nếu không em sẽ tự mình nộp mạng, tới lúc đó gặp phải ác nhân khác thì toi ngay cũng không chừng."

Vũ Thành thở dài, dù muốn dù không vẫn phải đồng ý: "Được, coi như anh chịu thua cô nhóc cứng đầu là em."

"Sao anh tìm được đường này, tới em còn chưa tìm ra."

Vũ Thành cười cười: "Vì cứu em mà hơn nửa tháng nay toàn đội không ăn không ngủ suy tính kế hoạch, nghiên cứu bản đồ, dinh thự của Hoắc Thừa Ân rất lớn lại giăng bẫy khắp nơi, vì an toàn của mọi người nên anh mới chậm trễ, nếu không đã tìm em từ nửa tháng trước rồi."

"Em thấy dinh thự hắn cũng đâu lớn gì mấy, toàn cây cỏ hoa lá, hắn nuôi cá trồng rau, còn nuôi ngựa giải sầu nữa."

"Ngốc, nơi em được đưa đến là chính điện chiếm một phần nhỏ thôi, trong dinh thự của hắn còn chứa cả một kho vũ khí hạng nặng, một trại giam binh lính loại lớn và nhiều quân trường để duyệt binh, chỉ có em mới nghĩ ở đó hữu tình nên thơ như thế." - Vũ Thành lắc đầu, tuổi trẻ chưa trải sự đời.

Lý Viên Viên trợn mắt há mồm: "Thật hả? Hắn trang bị đầy đủ vậy mà mẹ hắn vẫn bị ám sát sao?"

"Em biết rồi sao?" - Vũ Thành hơi bất ngờ.

"Ừm... Em vô tình phá hoại cây mẹ hắn trồng nên mới biết... Mà... Anh đã biết từ trước sao?" - Cô đầy nghi ngờ nhìn Vũ Thành.



Vũ Thành hơi mất tự nhiên xoay mặt chỗ khác: "Ừm, người của anh theo dõi động tĩnh của hắn 24/24, lần đó hắn đang xuất trận cũng giao quyền cho thiếu tướng mà quay về, điên cuồng suốt một năm mới lấy lại bình tĩnh."

"Sao anh không nói cho em biết sớm hơn." - Lý Viên Viên lòng hơi đau xót.

Vũ Thành nhìn cô, nhìn thật kỹ sau nhiều ngày xa cách, cô gái có làn da trắng với mái tóc đen dài bồng bềnh, dù đi mưa giăng nắng bao năm vẫn xinh đẹp như ngày nào, đôi mắt đen láy có hàng mi cong vút, sóng mũi cao kết hợp đôi môi mỏng chúm chím hồng hào.

Bởi làm việc quá nhiều nên thân hình chưa bao giờ mập nổi, vóc dáng thon thả vạn người mê, cô chính là tuyệt sắc giai nhân hiếm có khó tìm khắp chốn.

Nhưng có ai ngờ lại chọn công việc đưa tin lam lũ phơi sương phơi nắng suốt ngày.

Nhỡ kỹ thì năm nay đã 25 tuổi rồi chứ trẻ trung gì mà chẳng chịu tìm tấm chồng, mở miệng suốt ngày vì sự nghiệp thống nhất đất nước... Haizzzz... Giờ gặp lại họ

"Vũ Thành..."

"Hả?" - Vũ Thành giật mình né tránh: "Anh.. Vì nhiều việc quá nên quên mất."

Lý Viên Viên muốn hỏi cho đến cùng là vì sao nhưng lại thôi, hỏi ra thì sao, đã quá trễ.

"Những chị em khác vẫn đang bị giam."

Vũ Thành gật đầu: "Nhà giam hắn thiết kế quá tinh vi, bọn anh nghiên cứu mãi vẫn chưa tìm được cách cứu họ."

"Mỗi ngày em đều đến thăm, họ càng ngày càng gầy nhưng ý chí vẫn kiên định, em không hiểu tại sao hắn chỉ bắt mỗi em làm người hầu mà không thả tất cả chị em."

"Anh sẽ tìm cách cứu họ."



"Em sẽ chỉ đường cho anh."

Đoạn đường xa xôi gian nan nhưng họ đi khá nhanh, tắt đường đèo bọc đường suối, chưa đầy một giờ đã tới.

Nhìn gian nhà cũ nát, bài vị đặt giữa nhà, chiếc quan tài bằng gỗ gòn rẻ tiền đặt phía sau.

Lý Viên Viên tuy tinh thần đã chuẩn bị trước nhưng lòng vẫn bùi ngùi xúc động, cổ họng nghẹn ứ không nói thành lời.

"Mẹ em đang ở trạm xá truyền dịch, viếng ba em trước đi." - Vũ Thành nói nhỏ vào tai cô.

Chân bước thật chậm đi đến bên cạnh quan tài, mắt ngấn nước nhìn người đàn ông sớm đã già nua gầy gò, da thịt nhăn nheo co rúm thụp sâu vào hỏm mắt miệng.

Lý Viên Viên chính thức khóc oà lên, tay ôm chặt quan tài sớm đã đậy lớp kính.

"Ba... Viên Viên về rồi đây, con về rồi ba ơi, ba..."

"Con xin lỗi, là con gái bất hiếu không ở bên ba lúc ốm đau, là con gái cứng đầu không chịu về thăm khi ba nhớ... Ba ơi, con xin lỗi."

"Viên Viên bình tĩnh lại, bác trai dưới suối vàng thấy em như vậy cũng không an lòng." - Vũ Thành cố nén bi thương ngậm ngùi kéo cô lại.

Nhà đơn chiếc, Lý Viên Viên là con một, gia đình đã theo kháng chiến từ sớm nên chẳng có họ hàng thân thích, chỉ có vài chú cán bộ đến canh giữ hương khói, phụ giúp đỡ đần.

"Ba ơi... Ba ơi...."

Cô vùng vẫy khỏi Vũ Thành chạy đến ôm chầm lấy quan tài không buông.

Ba cô, người luôn nuông chiều ủng hộ mọi mơ ước, người luôn cổ động khích lệ tinh thần, người đứng sau nâng đỡ mỗi khi mệt nhoài té ngã... Người đã ra đi mãi mãi...