Khi về đến nhà, Tống Tam Thành lại bắt đầu một quá trình bận rộn mới.
Bây giờ, trí nhớ của ông ấy không còn tốt như hồi trẻ, vì vậy để tránh bất kỳ sai sót nào, ông phải cầm điện thoại, lắng nghe kỹ chỉ dẫn của người nuôi ong nhiều lần trước khi bắt đầu chuẩn bị các thứ cần thiết.
Tống Hữu Đức nghe nói cháu gái của mình muốn nuôi ong, sau khi ăn trưa xong liền vội vã đến xem. Khi nhìn thấy Tống Tam Thành vẫn đang cắt tấm lợp, ông không khỏi càu nhàu:
"Con xem con đấy, làm cái gì mà cứ chậm chạp, lề mề thế, tổ ong chẳng phải nên đặt trước tiên sao!"
Tống Đàn nghe thấy liền biết ngay, ông nội nàng cũng chỉ là đang chỉ huy linh tinh mà thôi.
Quả nhiên, Tống Tam Thành một bên vừa làm việc vừa hì hục, một bên nói: “Cha đừng làm loạn nữa, người nuôi ong nói rằng tổ ong phải được đậy bằng một tấm che mưa, con đang cắt tấm lợp amiăng này để đậy cho nó.”
Tống Hữu Đức nghe vậy, biết mình chỉ đạo sai, mặt ông hơi đỏ lên vì xấu hổ.
"Chỉ có con mới biết nuôi ong thôi chắc! Hồi xưa cha cũng nuôi rồi đấy, cái tổ ong phải được kê cao lên, ít nhất cũng phải mười đến hai mươi centimet cơ!"
Lần này ông không nói bừa nữa, tổ ong thật sự cần được kê cao lên, một là để chống côn trùng và ẩm ướt, hai là để thông gió.
Tống Đàn cũng cười đáp: "Ông ơi, kinh nghiệm của ông thật phong phú!"
“Người ta cũng đã xử lý tổ ong để chống kiến rồi, chúng con định đặt tổ ong ở bên ngoài sân, gần mảnh đất phía sau chân núi.”
“Có điều, con nghe nói tổ ong phải được sắp xếp theo kiểu bậc thang từ trên xuống dưới và phải được che nắng — ông giúp con xem chỗ nào thích hợp hơn nhé?”
Ong mật Trung Quốc là loài có khả năng nhận diện tổ kém. Vì vậy, tổ ong không chỉ phải được sắp xếp theo kiểu bậc thang từ trên xuống dưới, mà khoảng cách giữa mỗi tổ cũng phải khoảng năm mét. Lối vào tổ phải quay về phía nam, nhưng hướng của mỗi tổ phải khác nhau…
Trước đây, Tống Đàn nhìn thấy người ta nuôi ong, từng dãy tổ ong được xếp thành hàng, nàng cứ nghĩ rằng đó chỉ là đặt một cách tùy tiện thôi.
Nhưng bây giờ, nhìn lại mới thấy, quả nhiên làm gì cũng cần có phương pháp.
Tống Hữu Đức được nhờ vả liền cảm thấy giá trị của mình lại được thể hiện thêm một lần nữa, bèn ngậm tẩu thuốc rồi bắt đầu đi vòng quanh bên rìa sân.
Tống Tam Thành nhìn con gái một cái, trong lòng thầm nghĩ miệng lưỡi của đứa trẻ này quả thật có phần giống mẹ nó.
Mẹ của nàng, Ô Lan, đã tìm vài cái đĩa nông, pha ít nước đường và mang ra.
“Trước tiên cho chúng ăn vài ngày, mẹ thấy hoa đậu tằm sữa ở ruộng đã bắt đầu ra nụ rồi, vài ngày nữa chắc sẽ nở hoa, đến lúc đó chúng ta có thể thu mật được rồi.”
Dù nói vậy nhưng bà ấy không hề di chuyển, có lẽ bầy ong mật đang vo ve xung quanh khiến bà ít nhiều cũng có chút sợ sệt.
Nhưng Tống Đàn lại không ngần ngại, nàng nhanh chóng nhận lấy đĩa nước đường từ tay mẹ rồi truyền một chút linh khí vào đó. Vừa đặt đĩa xuống, bầy ong đã vội vã bu lại, cảnh tượng đó khiến Tống Tam Thành phải lẩm bẩm:
“Này hẳn là do quá đói nhỉ?”
Trong lòng Tống Đàn chợt nảy ra một ý nghĩ — sức hấp dẫn của linh khí lớn như vậy, có lẽ nàng nên luyện thuật đuổi côn trùng trước, nếu không vài con ong vò vẽ tới thì công sức tiền bạc nàng đã bỏ ra coi như mất trắng.
Ừm, những thuật pháp này cũng đơn giản thôi, chỉ cần đủ linh khí thì nàng có thể bắt đầu luyện ngay tối nay!
Còn Kiều Kiều, lúc này cậu đang cầm một chiếc hộp trên tay, hiếm khi thấy cậu ngoan ngoãn ngồi nhìn Tống Tam Thành làm việc.
Đến khi ông ấy cắt xong tấm lợp amiăng, cậu mới ngẩng đầu lên hỏi: “Cha ơi, của con đâu? Con gấu nhỏ của con đâu?”
“Cái gì mà gấu nhỏ của con?”
Tống Tam Thành ngớ người, sau đó mới hiểu ra — thời gian mới có bao nhiêu mà con ong vò vẽ này đã có tên rồi!
“Con muốn hỏi cái tấm che mưa cho con gấu nhỏ của con đúng không?”
Kiều Kiều gật đầu, ánh mắt bắt đầu nhìn quanh dưới đất, dường như đang chọn tấm nào thích hợp nhất.
Tống Tam Thành cười, chỉ vào cái kho trong sân:
“Con ong vò vẽ này không thể ở chung với đám ong mật được, chúng là hai loại khác nhau! Nếu chỉ nuôi để chơi, thì để nó vào cái l*иg ở trong góc kia là được.”
“Vừa che mưa chắn gió được, lại ít côn trùng mà còn an toàn nữa.”
Có thể nuôi trong sân, tất nhiên sẽ gần gũi với mình hơn rồi!
Kiều Kiều vội ôm chiếc hộp chạy đi, chẳng mấy chốc đã chọn được chỗ để.
Đến lúc này, cậu mới quay lại với vẻ mặt tội nghiệp: “Chị ơi, em muốn mở hộp, nhìn một chút.”
Tống Đàn suy nghĩ một lát rồi chuẩn bị thêm ít nước đường, cũng truyền thêm linh khí vào đó, sau đó mới mở chiếc hộp ra.
Chỉ thấy bên trong, con ong chúa mập mạp không tự chủ được bay lên rồi lao đầu vào đĩa, vội vã hút lấy hút để!
Thật tội nghiệp, có lẽ nó đã đói lắm rồi, lại còn cần dự trữ năng lượng để đẻ trứng nữa!
Cái mông mũm mĩm của nó hếch lên cao, những sọc lông nhung màu vàng màu đen rõ ràng và sáng sủa. Cái mông béo, tròn, nhiều lông vừa ăn vừa ngọ nguậy làm người ta thật muốn sờ một cái.
Kiều Kiều cũng định đưa tay ra, nhưng bị Tống Đàn liếc một cái:
“Không đau tay nữa sao?”
Nghe vậy cậu lập tức tỏ vẻ uất ức, rụt tay lại.
Mà Tống Đàn nhìn qua một lượt, cuối cùng đặt chiếc hộp lên chỗ cao hơn.
“Không được đυ.ng vào.”
Ong vò vẽ có thể đào hang, chờ đến khi ong thợ nở ra, đàn ong đông đúc hơn rồi tính xem phải sắp xếp thế nào.
Dù sao cũng không hy vọng có thể dựa vào chúng để kiếm tiền, chỉ coi như tìm cho Kiều Kiều một thú vui thôi.
Ừm...
Nàng nhớ lại cảm giác lông mềm mại tròn trĩnh đó, nhân lúc Kiều Kiều quay đầu, nàng cũng nhanh tay mở hộp, vuốt ve thật mạnh một cái!
Trong đĩa, con ong vò vẽ suýt bị cú vuốt này đẩy cho mặt chúi thẳng vào trong nước đường, bây giờ ngơ ngác mà chĩa ngòi nhưng không chích được cái gì nên đành phải thu ngắn cái kim nhỏ của nó lại, cuối cùng mông nó nhích một cái rồi tiếp tục cúi đầu hút mật.
...
Lúc này, bác sĩ Trương Nguyên ở tỉnh Ninh lại một lần nữa nổi danh trong bệnh viện!
Không nói đến các vị lãnh đạo trong bệnh viện, ngay cả các bệnh nhân cũng đến hỏi thăm:
“Bác sĩ Trương, món cháo rau mà anh ăn trưa nay, mọi người đều nói là rau anh mua phải không — đó là rau gì vậy? Mua ở đâu? Bao nhiêu tiền một cân? Chúng tôi là bệnh nhân có được ăn không?”
Bác sĩ Trương suýt nữa rơi nước mắt vì ấm ức, vừa xúc động vừa khó tin —
Chuyện là thế này.
Những món rau này, mất đến hai trăm tệ chỉ để mua được mười cân, mà chưa kể tiền vận chuyển!
Cuối cùng khi nhận hàng, anh vừa mở thùng, đầu bếp của căng tin đã đến gần.
“Bác sĩ Trương, có bệnh nhân lại tặng rau cho anh sao?”
Bác sĩ Trương vội vàng xua tay: “Không không, tôi tự mua đấy, hai mươi tệ một cân.”
Sau lần bị y tá trưởng dạy dỗ nặng nề trước đó, anh quyết định mở mang đầu óc một lần — định đem rau này tặng cho vị lãnh đạo mình kính trọng!
Có điều, dù đã suy nghĩ mãi nhưng vẫn chưa biết cách mở lời thì đã thấy đầu bếp cầm rau lên ngửi ngửi nhìn nhìn, hỏi anh:
“Bác sĩ Trương, tôi nghe nói anh vẫn chưa có người yêu đúng không? Còn ở trong ký túc xá? Ấy da, chàng trai độc thân thì không được rồi, nhìn xem anh mua chỗ rau này cũng không biết nên nấu món gì. Sao lại mua nhiều như vậy? Ăn không hết là hỏng hết đấy!”
Bác sĩ Trương đỏ mặt tía tai, không thể nào nói rằng anh định tặng cho lãnh đạo được phải không?
Anh chưa kịp nói gì, đầu bếp đã lên kế hoạch sẵn:
“Tôi nghe nói hôm nay Tỉnh ủy sẽ tới, mấy cây rau cần này của anh nhìn rất ngon, hay là tôi mang đi làm vài cái bánh bao nhé?”
“Mấy món Tây Dương khá ngon, hầm súp chắc chắn rất ngọt.”
“À mà, chỗ hành lá này cũng rất tốt! Rất thơm, tôi sẽ dùng để xào thịt bò!”
“Còn chỗ rau mùi này… ít quá, làm một đĩa thì kỳ cục, hay là trưa nay tôi nấu một nồi cháo rau cho mọi người.”