Tống Đàn Ký Sự

Chương 26




Editor: Ly Thương

===============

Bệnh viện nhân dân số 1 Ninh tỉnh.

Bác sĩ Trương Nguyên vừa bước xuống từ bàn mổ, trên đường có một y tá nói với anh ấy: “Bác sĩ Trương, anh có một kiện bưu phẩm.”

Trương Nguyên sửng sốt, cũng không nhớ mình đã mua cái gì, đợi đến khi về khoa vừa thấy: “Ôi! Thế mà còn là băng vận à?”

Nhìn lại tên người gửi —— Tống Đàn.

Anh ấy im lặng.

Mấy cô y tá chen lại đây: “Bác sĩ Trương, anh mua cái gì vậy?”

Trương Nguyên dở khóc dở cười: “Đây cũng không phải do tôi mua, trước đó trên cầu xảy ra tai nạn xe cộ, có một cô gái do tôi phụ trách, là cô gái đó gửi cho tôi.”

“Lại nói tiếp các cô chắc cũng nhớ được, cô ấy bị đè trong xe, kéo mãi cũng không kéo ra được, sau đó được một người tốt bụng kéo ra, kết quả đưa vào bệnh viện, cô ấy lại không bị làm sao cả!”
Vận may này!

Khi đó, cũng khiến mọi người ngạc nhiên rất lâu.

Anh ấy là một bác sĩ, cứu người vốn là trách nhiệm của anh ấy, cô gái này lại đột nhiên gửi đồ cho anh ấy, Trương Nguyên nhớ đến cuộc trò chuyện của họ mấy ngày trước, trong lòng cơ bản đã hiểu ra.

Chỉ là chuyện này, thật khó xử lý!

Các y tá thở dài: “Bây giờ điều tra nghiêm ngặt như vậy…Bác sĩ Trương, hay là anh cứ xem trong đó có cái gì đi. Băng vận lại không thể hoàn hàng, đợi lát nữa tra xem bao nhiêu tiền, rồi trả tiền cho người ta. Nếu không thì, vì cái này mà bị cử báo thì không đáng chút nào.”

Bác sĩ Trương cũng nghĩ như vậy.

Chỉ là bây giờ làm bác sĩ cũng rất nghèo, nhỡ đâu người ta tặng đồ đắt tiền…vậy chính mình phải đưa bao nhiêu tiền chứ?

Vừa nghĩ, vừa lo lắng mở bưu kiện ra.
Hộp xốp, đá khô, túi cột khí —— bên trong là các loại rau dại xanh mướt, tươi non.

Kèm theo đó là một tờ ghi chú: Bác sĩ Trương, rau mã lan dại ở quê nhà, gửi một chút cho anh nếm thử.

Mọi người:…

Nói cách khác, gửi băng vận trong tỉnh hết 30 tệ, chỉ vì tặng một chút rau dại sao? Trương Nguyên vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa dở khóc dở cười.

Mọi người im lặng không biết nói gì hơn, cuối cùng chỉ có thể xấu hổ bình luận: “Chữ này nhìn rất đẹp.”



Trong khoa không có bí mật nào cả.

Không đến giữa trưa, mọi người đều biết bác sĩ Trương ở khoa chấn thương nhận được một bó rau dại được vận chuyển bằng băng vận từ bệnh nhân, ngàn dặm xa xôi, lễ nhẹ tình nặng!

Lãnh đạo của bệnh viện cũng vui vẻ: “Cô gái này, không thể chỉ vì thấy bác sĩ Trương già trước tuổi, mà cảm thấy cậu ấy biết nấu ăn chứ.”
“Người đàn ông độc thân như cậu ấy, ngày nào cũng ăn cơm ở nhà ăn, gửi rau dại để làm gì chứ? Nào nào nào, nói cho tiểu Trương, đưa rau dại đến nhà ăn đi, mọi người đều thử chút xem!”

Lời này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều vui vẻ.

Bác sĩ Trương cũng rất vui vẻ.

Một bó rau dại, không đủ trình độ để bị áp vào tội đút lót nhận hối lộ, còn là do người ta gửi từ ngàn dặm xa xôi.

Tuy nói không đáng tiền, nhưng vì cái này mà có thể khiến lãnh đạo chú ý…Ôi!

Anh ấy rất vui, nhanh chóng gửi bó rau dại đó xuống nhà ăn.

Nhưng đầu bếp vừa thấy lại rất vui vẻ: “Bác sĩ Trương, người ta tặng đồ cũng rất có tâm. Cậu nhìn rau mã lan này đi, xanh mướt tươi non, rất tốt! Bây giờ trời lạnh, rau dại cũng không có nhiều, phải chọn rất cẩn thận mới có thể được một bó như này đấy.”
“Chờ buổi trưa tôi chần nước làm món trộn, mọi người thưởng thức chút hương xuân!”

Trương Nguyên tưởng tượng một chút: núi rừng thôn quê, gió se lạnh, một cô gái mộc mạc trong bộ quần áo thủ công, miệt mài tìm kiếm ở hai đầu bờ ruộng…nhất thời có chút xúc động.

Anh ấy vội vàng lật ghi chép thông tin, gửi một tin nhắn ra ngoài, cùng với một bức ảnh chụp bó rau dại.

“Bà Lục, gần đây Lục Xuyên khôi phục như thế nào rồi?”

“Chuyện là thế này, lúc trước hai người yêu cầu phải giữ bí mật, nên tôi chưa nói gì. Nhưng cô gái được Lục Xuyên cứu từ trong xe ra vẫn luôn hỏi thăm, này đây, còn gửi rau dại từ ngàn dặm xa xôi đến đây.”

“Người ta là cô bé ở nông thôn, cũng là một chút tâm ý.”

“Hay là như vậy, nếu hai người không muốn cho địa chỉ, thì ít nhất cũng cho một cái cách thức liên lạc. Cô gái đó nói cảm ơn rồi, cũng có thể yên tâm chút.”
Ơn cứu mạng, đối phương còn chưa nói một câu đã chuyển viện, ngay cả một cái lời nhắn cũng không cho.

Vậy thì cô bé đó làm sao có thể yên tâm đươc đây?



Bệnh viện Nhân Ái Bắc Kinh.

Một người phụ nữ khuôn mặt tiểu tụy ngồi trên chiếc ghế dài ngoài hành lang, lúc này đang thẫn thờ nhìn vào bức tường.

Đột nhiên, điện thoại di động kêu mấy tiếng liên tiếp.

Bà ấy sững sờ, mở giao diện tin nhắn ra: Cái thứ nhất nhìn thấy là một mảnh màu xanh, ảnh chụp rau dưa trông khá rung động lòng người.

Nhìn tin nhắn tiếp theo, người phụ nữ lại im lặng.

Một lúc sau, bà ấy trả lời một cách khó khăn:

“Cảm ơn bác sĩ Trương, tình trạng hiện tại của Lục Xuyên cũng khá tốt. Chỉ là bác sĩ nói có một diện tích lớn bị bỏng cấp độ hai (1) do ảnh hưởng của vụ nổ…Chuyện này tôi cũng không rõ lắm, chỉ biết nếu chậm trễ, sau này có thể sẽ không khôi phục được.”
“Nhưng cho dù là cấy da, thì cũng có thể lưu lại vết sẹo…”

“Lục Xuyên đã nói, thằng nhỏ cũng không thích đi ra ngoài, bây giờ bị hủy dung, thì cứ ở nhà, miễn cho người khác đến quấy rầy. Chỉ là ở nhà thì vết thương khá khó lành, cho nên lại quay lại bệnh viện.”

Suy nghĩ một chút, bà ấy xóa đoạn tin nhắn này đi.

Chỉ trả lời đơn giản rằng: “Cảm ơn bác sĩ Trương, hiện tai sức khỏe Lục Xuyên rất tốt, nhưng lại từ chối cấy da, đang trong quá trình khôi phục.”

“Cô bé trọng tình trọng nghĩa, cũng chứng minh con tôi không có cứu nhầm người, vậy đưa thông tin liên lạc của Lục Xuyên cho cô bé ấy đi, số điện thoại và số Wechat giống nhau.”

Đều là người trẻ tuổi, Lục Xuyên vốn cũng không có bạn thân gì, nhỡ đâu cô bé ấy có thể khuyên được thằng nhỏ thì sao?
Trong phòng cách một bức tường, Lục Xuyên bị đau đớn trên cơ thể làm cho tỉnh giấc, lúc này đang khó khăn mở hai mắt ra.

Tóc của anh đã bị cạo sạch, cả hai bên má và từ gò má trái đến trán đều được băng bó bằng băng gạc y tế.

Phần cổ bên trái cũng băng bó kín mít, bông băng kín đến tận bả vai, sau lưng, thậm chí cả trước ngực cũng có một chút.

Cuối cùng bị quần áo bệnh nhân che kín mít.

Anh đưa tay lấy điện thoại di động, tin nhắn riêng trên Weibo đã 99+.

Mà ở hậu trường của tác giả, dưới bai đăng xin nghỉ và ngừng ra chương mới, đã có hơn 20000 bình luận, tất cả đều là độc giả đang kêu than rằng mong tác giả ra chương mới.

Lục Xuyên im lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn là thoát ra.

Mở Wechat ra, một tin nhắn mới hiện lên.

“Lục Xuyên, mày là con trai duy nhất của nhà họ Chu chúng ta, sau khi trưởng thành lại bí mật đổi họ, tao có thể tha thứ cho mày, chỉ cần mày sửa lại họ thôi. Nhưng mày tuyệt đối không nên, không nên lấy thân thể ra để làm loạn.”
“Tao nghe mẹ mày nói rằng mày không muốn cấy da à?”

“Điều đó không được phép! Mày phải khôi phục thật tốt! Mày có dung mạo tốt, con gái của bác Trương rất thích mày. Trong nhà ông ta chỉ có một đứa con gái duy nhất này, tài sản mấy chục triệu tệ, mày không thể làm mất cơ hội này!”

“Huống chi, tài sản mấy triệu tệ của tao nếu không có con trai thừa kế, mày muốn tất cả mọi người cười nhạo tao sao?”

“Tao chính là bố mày! Cho dù tao ly hôn với mẹ mày, thì đó cũng là sự thật!”

“Tao nói cho mày biết, mày phải làm phẫu thuật! Con gái của bác Trương mày yêu mày sâu đậm, đến giờ vẫn không có bạn trai, vừa thấy thì chính là đang chờ mày khỏi bệnh! Mày đừng để con bé thất vọng, càng không được làm tao thất vọng!”

“Chờ mày phẫu thuật xong, thì hãy nhanh chóng quay về Ninh tỉnh đi.”
Lục Xuyên cười nhạo một tiếng, làn da được bọc kín trên mặt bị kéo căng, cảm giác đau đớn rất giống với tình huống hiện tại của anh.

Anh cũng tìm thông tin liên lạc trong máy, và gửi một tin nhắn:

“Xin chào, là anh Triệu của công ty môi giới Harmony phải không? Căn nhà mà mẹ tôi rất thích trước đây, tôi định mua, và tôi muốn nó đứng tên của mẹ tôi.”

“Phiền anh đến bệnh viện Nhân Ái thu tiền đặt cọc, đồng thời đưa mẹ tôi đi xem lại lần nữa, cứ nói là do tôi sắp xếp.”

===============

Bỏng cấp độ hai (1) nghiêm trọng hơn cấp độ 1, vùng da bị tổn thương đã không còn chỉ là lớp da biểu bì trên cùng. Khi này, bề mặt da đã trở nên phồng rộp, đỏ rát, đau nhức. Mụn nước sẽ có cơ hội phát triển trên bề mặt da.