Tổng Công Bị Đè Rồi

Chương 9: Bữa ăn khó nuốt




- Anh lại tìm được đối tượng mới để trêu đùa rồi sao?

Dương Vũ Hàn bình thản mỉm cười, không trả lời vấn đề của Văn Vũ mà hỏi ngược lại:

- Đã lâu không gặp, sự nghiệp của em càng ngày càng tốt nhỉ?

- Nhờ anh Hàn chiếu cố. - Văn Vũ khiêm nhường nói.

- Còn biết là tôi chiếu cố em? - Dương Vũ Hàn vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa như nước nhưng giọng nói đã lạnh đi mấy phần - Sau này chú ý lời nói, tôi sẽ không vui, người khác nghe được cũng không vui.

Văn Vũ biết mình vừa quá lời liền ngoan ngoãn im lặng. Tại sao cậu lại quên Dương Vũ Hàn vĩnh viễn là kẻ cậu không bao giờ được phép khinh nhờn. Anh ta là người đàn ông đẹp đẽ, cao quý khiến người người ngưỡng mộ. Ở trước mặt là người ôn hòa nho nhã, nhưng bên trong lại là kẻ lạnh lùng bạc tình hơn ai hết. Một giây trước cùng đắp chung chăn, nằm trên giường nói chuyện luyến ái, giây sau có thể trở mặt không nhận người quen. Khi bên nhau, anh ta ngọt ngào chiều chuộng khiến ngươi đắm chìm vào mật ngọt, ảo tưởng mình đã nắm được trái tim nam nhân ưu tú này, chỉ đến khi dám vượt qua giới hạn anh ta đặt ra, ngươi mới biết mình chỉ là món đồ chơi mặc anh ta cầm nắm tung hứng, tùy thời đều có thể vứt bỏ. Có điều Dương Vũ Hàn không phải quá mức tuyệt tình, anh ta thường bù đắp tình cảm rất hào phóng, nên kẻ muốn bò lên giường của anh ta cũng không phải ít. Chỉ cần không ngu ngốc đặt chân tình vào người đàn ông này, tuyệt đối sẽ không thiệt thòi.

- Em ở đây đến khi nào? - Dương Vũ Hàn đã thu lại vẻ lạnh lùng, ngữ điệu nhẹ nhàng ra vẻ quan tâm.

- Ngày mai còn vài cảnh quay chụp trong studio và phỏng vấn nữa, thuận lợi thì chiều tối mai em sẽ bay về.

- Gấp vậy sao? - Dương Vũ Hàn tỏ vẻ tiếc nuối. Nửa thật nửa giả.

- Thực ra... - Văn Vũ cắn môi - Tối nay em rảnh.

- Nhưng tôi bận. - Dương Vũ Hàn thẳng thắn.

- Hẹn đi ăn với cậu thanh niên kia sao? Em có thể đi cùng không?

Dương Vũ Hàn nhướn mày nhìn Văn Vũ, thực ra anh cũng không phải kẻ thanh cao sạch sẽ gì, người đẹp chủ động dâng đến cửa chẳng có lý do gì anh lại từ chối. Dương Vũ Hàn nở nụ cười đẹp đẽ thâu hồn đoạt phách khiến Văn Vũ dù đã nhìn thấy hàng trăm lần vẫn không nhịn được mặt đỏ tim đập.



- Được thôi.

Vậy là bữa tối hai người trở thành ba người.

Dương Vũ Hàn đặt một phòng riêng tư tại nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng nhất trong thành phố, mỗi món ăn đều như một tác phẩm nghệ thuật, nguyên liệu tươi nhất, tay nghề đầu bếp cao cấp nhất, trình bày tỉ mỉ tinh tế đẹp mắt nhất, giá cũng đắt nhất.

Thế nhưng mỹ vị trước mắt, Dương Vũ Hàn cùng Văn Vũ lại không mảy may động lòng, chỉ mải nói chuyện. Hai người lâu ngày không gặp, không thiếu chuyện để nói, đều là chuyện Lưu Hạo Thần nghe không hiểu.

Cậu cũng không thèm hiểu.

Lưu Hạo Thần mắt sáng lòe lòe nhìn những miếng sushi đủ màu sắc hấp dẫn mê người, sashimi căng bóng mập mạp tươi ngon, không khỏi nuốt nước miếng. Lưu Hạo Thần yêu nhất là đồ ăn, cậu có châm ngôn "Không ***** vẫn sống, không ăn sẽ chết". Chỉ cần đứng trước đồ ăn, đặc biệt là đồ ăn ngon, cậu sẽ vứt bỏ hết liêm sỉ mặt mũi mà lao vào thưởng thức. Mặc kệ hai người kia đang thân thiết tâm tình, Lưu Hạo Thần nhiệt tình tận hưởng tình yêu của đời mình. Gắp lấy một miếng cá ngừ chấm vào nước tương, thêm một chút wasabi thượng hạng, vị ngon ngọt tươi rói mọng nước như tan ra trong miệng khiến Lưu Hạo Thần thỏa mãn đến mắt cũng híp lại, chỏm tóc trên đỉnh đầu không ngừng rung rinh.

- Này, anh có ăn lươn không?

Lưu Hạo Thần mắt sáng rực nhìn Dương Vũ Hàn. Đón nhận ánh mắt quá mức nóng bỏng của người kia dành cho mình, à không, dành cho đĩa lươn Nhật trước mặt mình, Dương Vũ Hàn không khỏi bật cười, đưa đĩa sushi sang phía cậu.

Hai người kia ăn hương ăn hoa, điệu bộ thanh cảnh, chả ăn được mấy miếng, trong khi đó Lưu - phàm ăn - Hạo Thần đã chuyển sang ăn mì lạnh, hai bên má phình ra như một chú sóc chuột nhỏ.

Dương Vũ Hàn cảm thấy thú vị, quay sang nói với Văn Vũ:

- Hạo Thần khi ăn cũng nhiệt tình như khi lên giường vậy.

Văn Vũ ngại ngùng, nở nụ cười gượng gạo, Lưu Hạo Thần biết Dương Vũ Hàn miệng chó không mọc được ngà voi, chỉ dứt khoát hướng anh ta giơ lên ngón giữa.



- Thấy không? Cậu ấy đang ăn mà cũng muốn ***** tôi.

Văn Vũ sặc nước trà, xoay mặt ho sù sụ. Đây có phải Dương Vũ Hàn mà cậu biết không vậy? Hay quan hệ lung tung nhiều quá giờ bị **** ***** thượng não rồi? Lưu Hạo Thần cũng không chịu được, cảm thấy miếng mì trong miệng cũng mất cả ngon, cậu đập đũa xuống bàn, dứt khoát bỏ vào nhà vệ sinh.

Lưu Hạo Thần vừa rửa tay vừa rủa thầm Dương Vũ Hàn. Cậu dù có giao du với mấy thành phần bất hảo, lời nói tục tĩu lúc nào cũng treo trước miệng nhưng vẫn chịu thua trước độ mặt dày vô sỉ của anh ta. Bình thường nói với cậu, cậu có thể nhịn, nhưng hết lần này đến lần khác lại trêu chọc cậu trước mặt người ngoài, càng nghĩ Lưu Hạo Thần càng bực bội. Từ khi gặp Dương Vũ Hàn, cậu phải chịu ấm ức không biết bao nhiêu lần. Lưu Hạo Thần dồn hết giận dữ vào tay, tưởng như đó là mặt Dương Vũ Hàn, bạo lực chà chà chà đến mức đỏ ửng.

- Anh Hàn trước giờ đều rất thích trêu chọc người khác.

Văn Vũ từ lúc nào đã đứng bên cạnh Lưu Hạo Thần, không nhìn vào cậu, nhưng rõ ràng là nói cho cậu nghe.

- Anh ấy vốn thích những người cá tính mạnh, càng kiêu ngạo ngang ngược anh ấy càng thích. Sau đó dần dần thuần hóa, tới khi người đó tự cắt đi hết móng vuốt của mình trở thành một động vật nhỏ, anh ta sẽ cảm thấy nhàm chán.

Lưu Hạo Thần quắc mắt:

- Nói với tôi chuyện này làm gì?

Văn Vũ tao nhã lau tay, ánh mắt chân thành nhìn cậu:

- Chỉ muốn tốt bụng nhắc nhở cậu một chút.

Lưu Hạo Thần cảm thấy thật nực cười. Nhắc nhở cái gì? Quan hệ của cậu và Dương Vũ Hàn đã tới mức cần phải có người nhắc nhở cơ à? Cậu liếc mắt nhìn Văn Vũ, trong lòng âm thầm khinh thường, chắc cậu ta cũng là một kẻ đã từng bị Dương Vũ Hàn thuần hóa.

Lưu Hạo Thần đột ngột áp sát Văn Vũ, một tay chống lên tường ngăn cậu ta chạy trốn, một tay vuốt ve gương mặt non mịn của người kia, hơi thở nóng bỏng vờn nhẹ trên chóp mũi:

- Thực ra so với Dương Vũ Hàn, tôi vẫn có hứng thú với cậu hơn.