Tổng Công Bị Đè Rồi

Chương 55: Sư tử rơi vào miệng sói (H)




Lưu Hạo Thần hùng hổ đi tới đẩy Dương Vũ Hàn ra, xông vào trong nhà tắm. Phía bên trong hơi nước còn chưa tan hết, ấm áp và ướt át, thoang thoảng hương thơm của tinh dầu, hoàn toàn không có một bóng người.

Lưu Hạo Thần quay ra chất vấn Dương Vũ Hàn:

- Dương Huy đâu?

Dương Vũ Hàn vẫn một bộ dáng chẳng hiểu mô tê gì, nghi hoặc hỏi:

- Em tìm em ấy làm gì?

Lưu Hạo Thần nộ khí xung thiên, tóm vai Dương Vũ Hàn đẩy vào tường, hét lên:

- Con mẹ nó! Anh đừng có giả ngu với tôi. Không phải anh cùng Dương Huy vào đây với nhau sao? Mẹ kiếp! Tôi nói cho anh biết. Trước đây anh chơi thằng nào, chơi bao nhiêu người tôi đếch quan tâm, nhưng giờ anh là người yêu tôi, còn dám sau lưng tôi lên giường với người khác? Đệt mợ, anh coi tôi là cái gì?

Trước cơn phẫn nộ ầm ầm như sấm sét của Lưu Hạo Thần, Vũ Hàn chỉ im lặng chịu trận. Anh nhíu mày nhìn cổ áo sơ mi mở rộng xộc xệch của cậu, trên người còn nồng nặc mùi rượu cùng mùi hương nước hoa lạ của nam giới. Cậu vừa chạy từ đâu đến đây vậy?

Lưu Hạo Thần chửi bới một hồi khô cả nước bọt, vậy mà Dương Vũ Hàn cứ trơ ra như đá tảng, chẳng khác nào cậu đi chửi nhau với bức tường. Tức giận ngập đầu, cậu vung nắm đấm hướng thẳng mặt anh lao tới.

Dương Vũ Hàn vậy mà không tránh, bị đấm lật mặt sang một bên. Cho dù Hạo Thần lần này không ra tay quá mạnh, lúc gần tới nơi còn cố kìm lực lại, nhưng khoảng cách gần như vậy vẫn khiến khóe môi Vũ Hàn rách da chảy máu.

Lưu Hạo Thần nhìn thấy thì hốt hoảng, cậu đúng là muốn đánh anh cho hả giận, nhưng vẫn nghĩ anh sẽ tránh được, ai ngờ anh lại đứng yên chịu trận như vậy. Nắm đấm của cậu rơi xuống, run rẩy.

- Sao anh không tránh?

Dương Vũ Hàn đưa ánh mắt bình lặng nhìn Lưu Hạo Thần, đưa tay lau đi vệt máu trên khóe môi, trầm giọng hỏi:

- Em bình tĩnh chưa? Tự nhiên phát điên cái gì vậy?

Dù trong lòng đang nổi lên cảm giác áy náy, nghe Vũ Hàn nói mình vô cớ phát điên, Hạo Thần lạnh lùng nói:

- Còn hỏi vì sao? Không phải là vì người yêu tôi đêm hôm còn dẫn người khác vào khách sạn tình nhân sao? Tôi là đang tới bắt gian đấy.

Dương Vũ Hàn tiến tới bên bàn, tự rót cho mình một ly rượu rồi áp thành ly mát lạnh lên vết thương giảm đi sự đau nhức.

- Đó là lý do em tới đây rồi đánh anh? Vậy em nhìn xem, nhân tình của anh mà em nói đâu rồi?

- Vậy anh giải thích đi, có nhà không về, tới đây làm gì?

- Công ty anh đang có dự định đầu tư vào chuỗi khách sạn này nên anh cùng Dương Huy đi khảo sát thôi. Dương Huy đã về nhà trước rồi, còn anh ở lại trải nghiệm dịch vụ, như em thấy đấy. Nếu em còn nghi ngờ - Vũ Hàn đưa laptop cho Hạo Thần - trong đây là tài liệu của dự án, có cả email trao đổi giữa hai bên, em có thể thoải mái xem qua.

Lưu Hạo Thần nghe Dương Vũ Hàn nói rõ ràng mạch lạc, hai ba câu liền biến tình huống này trở nên cực kì hợp tình hợp lý, còn cậu phút chốc trở thành một gã nóng nảy nông cạn. Nhưng cậu vẫn chưa thực sự hài lòng với câu trả lời của anh.

- Tại sao trên bàn lại có hai cái ly? Sao căn phòng này lại bài trí như phòng tình nhân như vậy? Không phải khách sạn này cung cấp cả dịch vụ kia chứ?

Lưu Hạo Thần vừa dứt câu hỏi, chưa cần Dương Vũ Hàn trả lời, một ý tưởng có vẻ điên rồ lóe lên trong đầu cậu. Khi chạy tới đây cậu đang tức giận ngập đầu, không để ý rằng lễ tân khách sạn này có vấn đề, vì sao có thể dễ dàng cung cấp thẻ phòng của khách cho người lạ như vậy? Trừ khi...

- Đây đều là kế hoạch của anh? - Lưu Hạo Thần hỏi, nhưng trong lòng cậu đã có câu trả lời. Nhìn vẻ mặt bình thản nhưng không giấu nổi nụ cười nhẹ mang đầy vẻ đắc ý của người kia, cậu lại càng chắc chắn suy đoán của mình.



- Lôi ca gọi cho em cũng nằm trong dự liệu của anh phải không? Là anh bảo Diệp ngu xuẩn dẫn Lôi ca tới đây, cố tình cho anh ấy nhìn thấy anh và Dương Huy? Anh điên rồi! Tại sao phải làm thế?

Dương Vũ Hàn âm thầm khen ngợi người yêu nhỏ của mình, không ngờ cậu lại thông minh như thế, có thể nhanh chóng đoán ra mọi chuyện. Đúng là anh không cần thiết phải vẽ ra lắm chiêu trò mất thời gian như vậy làm gì, chẳng qua vì một lời cá cược với Dương Huy.

Những ngày đầu tiên Dương Huy tới thành phố này, Dương Vũ Hàn đúng là rất bận rộn chiều theo nhóc con, cũng là bù đắp khoảng thời gian dài hai anh em không ở bên nhau. Nhưng rồi Dương Huy nhanh chóng nhìn ra sự mất kiên nhẫn của anh trai mình, mặc dù đi chơi với nó, nhưng anh vẫn vô ý liếc nhìn đồng hồ hay điện thoại, thỉnh thoảng lại thất thần. Dương Vũ Hàn không còn giống như trước kia, là người anh trai luôn yêu chiều nó nhất trên đời, càng không còn là một người đàn ông bình thản trước mọi việc, trời sập cũng không chớp mắt. Tất cả vì người tên Lưu Hạo Thần kia.

Dương Huy nói với anh trai sau khi thấy Vũ Hàn nhìn vào điện thoại lần thứ năm trong vòng ba phút.

"Hai người là người yêu thật sao? Em thấy giống như anh đang đơn phương theo đuổi hơn. Anh thì quá để tâm đến anh ta, còn đối với anh ta thì anh có hay không chẳng quan trọng"

Dương Vũ Hàn nhướn mày nhìn em trai. Thằng nhóc này trông có vẻ trẻ con ngây ngô nhưng mắt quan sát không tệ. Chính Vũ Hàn cũng nhận ra điều đó nhưng không muốn thừa nhận, như vậy chẳng khác nào nói rằng bản thân không có sức hấp dẫn. Đối với kẻ kiêu ngạo như Vũ Hàn, điều này không thể chấp nhận được.

"Anh có muốn cược với em không?" Dương Huy nói.

Anh không có lý do gì phải tham gia vào trò cá cược trẻ con của Dương Huy, nhưng anh lại muốn đánh cược với bản thân mình. Vũ Hàn muốn nhân cơ hội này đánh giá xem tình cảm của Hạo Thần với mình có bao nhiêu sâu đậm. Nếu như cậu vẫn dửng dưng, anh cũng sẽ nghĩ tới việc chấm dứt mối quan hệ chẳng đi đến đâu này. Dương Vũ Hàn thích chinh phục, thực tế cũng đã có được Hạo Thần trong tay, tình yêu đối với anh trước giờ chẳng nặng cũng chẳng nhẹ, chỉ là chút gia vị thêm vào cuộc sống mà thôi.

Vậy nên, Dương Vũ Hàn nói với Dương Huy:

"Được"

Và trò cá cược của hai anh em bắt đầu như vậy.

Chẳng qua, Dương Vũ Hàn không bao giờ chịu thua cuộc, càng không muốn dễ dàng buông tay người yêu khó khăn lắm mới có được. Vì vậy, Vũ Hàn đã sắp xếp một chút, để giờ đây, Hạo Thần chạy đến trước mặt anh, tức giận chất vấn anh như thế này, rồi ra tay đấm anh một cú. Cú đấm cũng khá đau, nhưng nhìn vẻ phẫn nộ vì ghen tuông của người yêu, Dương Vũ Hàn lại cảm thấy trong lòng cuồn cuộn vui sướng, đắc ý, thỏa mãn. Anh nhận ra sau một thời gian giãn cách, anh chỉ thèm muốn khao khát cậu hơn mà thôi.

Giấu giếm đi những toan tính, Dương Vũ Hàn vẫn còn một bước nữa để lừa sư tử con vào bẫy, anh rũ mi, thở dài:

- Vì em không quan tâm đến anh.

Lưu Hạo Thần trợn tròn mắt, lên giọng:

- Cái gì? Ai không quan tâm ai? Không phải là anh đi biền biệt không thèm ngó ngàng gì đến em sao?

- Vậy tại sao em không bao giờ nói với anh điều đó? Anh nhắn tin báo về muộn, em không thèm nhắn lại một lời. Anh nói anh không ăn tối, em chỉ lạnh nhạt nói "biết rồi". Em chưa từng hỏi anh đi đâu hay đi với ai, em thực sự không quan tâm chút nào phải không?

Dương Vũ Hàn thấp giọng, đầy vẻ phiền muộn cùng tủi thân, giống như người bị lạnh lùng xa cách suốt cả hai tuần nay là anh chứ không phải cậu. Chỉ là anh diễn vai người chịu thiệt thòi quá đạt, anh mà dấn thân vào showbiz thì minh tinh, idol dạt ra hết, danh hiệu nam diễn viên xuất sắc nhất chắc chắn nằm trong tay anh. Đến Lưu Hạo Thần dù cảm thấy có chỗ nào đấy sai sai, nhưng trước gương mặt tuyệt đẹp đượm buồn cùng vẻ mong manh dễ vỡ của anh, cậu vẫn không kìm lòng được mà áy náy.

- Xin lỗi - Lưu Hạo Thần nói - Vì Dương Huy là em trai anh, nên nếu em tỏ ra gay gắt cũng không đúng lắm. Thực ra, em cũng rất muốn anh về nhà.

Dương Vũ Hàn nghe được điều mình muốn, khẽ nở nụ cười, giơ tay về phía Lưu Hạo Thần gọi cậu tiến lại gần. Cậu vừa tiến tới, anh liền kéo cậu ngã xuống giường, nhanh như chớp lấy từ đâu ra một chiếc còng khóa tay cậu lại với thành giường.

Lưu Hạo Thần nhất thời kinh ngạc. Sh*t, khách sạn này trang bị cả mấy dụng cụ tình thú này sao?

Dương Vũ Hàn lấy thêm một chiếc còng, khóa nốt tay kia của cậu. Giờ Lưu Hạo Thần không khác nào cá nằm trên thớt. Cậu giãy giụa, cau mày nói:

- Anh chơi trò gì vậy? Thả em ra!

Dương Vũ Hàn ngồi xuống bên cạnh người yêu, bàn tay đẹp như ngọc tạc vuốt ve cần cổ thon thả, chơi đùa với yết hầu nam tính, cảm nhận nó trượt lên xuống theo từng cử động của Hạo Thần. Làn da của cậu rất đẹp, vừa mịn màng lại săn chắc, dù cho có chạm vào, sờ nắn bao nhiêu lần vẫn không thỏa, dường như có ma lực hút chặt tay anh vào đó, không nỡ rời đi.



Dương Vũ Hàn từ tốn mở từng nút áo, chẳng mấy chốc, toàn bộ khuôn ngực nở nang, mịn màng đã bại lộ ra trước mắt anh. Dương Vũ Hàn tiến tới bàn, cầm chai rượu đến. Anh nở một nụ cười điên đảo chúng sinh rồi tưới rượu lên người cậu.

Rượu ướp đá lạnh lẽo khiến Lưu Hạo Thần co rúm lại, hai đóa hồng anh trước ngực run rẩy dựng thẳng ướt át, nổi bật trên làn da trắng như phấn, chẳng khác nào nụ hoa run rẩy giữa trời tuyết rơi.

- Em chất vấn xong rồi, giờ tới lượt anh. Em vừa từ chỗ nào tới đây? Đi cùng ai?

Dương Vũ Hàn vừa hỏi, vừa cúi xuống liếm láp rượu chảy tràn trên thân thể Lưu Hạo Thần. Chiếc lưỡi mềm mại nóng bỏng của anh đối lập hoàn toàn với hơi lạnh của rượu, giống như mãng xà lướt trên làn da mẫn cảm. Chẳng mấy chốc, hơi thở của cậu đã trở nên gấp gáp hơn. Nhưng dễ dàng đầu hàng đã không phải Lưu Hạo Thần, cậu vẫn mạnh miệng đáp trả:

- Chẳng lẽ em không thể ra ngoài cùng bạn uống vài chén rượu được sao?

- Bạn nào?

Lưu Hạo Thần vô thức cắn môi, chẳng hiểu sao cậu ý thức rằng không nên nói ra tên u Hào, nhưng rồi lại nghĩ việc đếch gì phải sợ, liền mạnh dạn nói ra hai chữ:

- u Hào.

Ánh mắt Dương Vũ Hàn liền tối sầm lại. u Hào? Tại sao tên này lại xuất hiện ở đây? Trước kia anh không coi cậu ta là mối nguy hiểm vì cậu ta ở quê, cách trở địa lý xa xôi, chẳng động chạm được đến Hạo Thần của anh. Không ngờ rằng anh đã đánh giá quá thấp u Hào, cậu ta vậy mà lại chạy tới tận thành phố này. Cậu ta đã tới đây từ khi nào? Có phải những ngày vắng mặt anh, Hạo Thần đều ở bên u Hào hay không?

Dương Vũ Hàn giận dữ cắn một ngụm lên làn da non mịn khiến Lưu Hạo Thần đau đớn hét lên, trừng mắt nhìn anh:

- Anh điên à?

Anh ngẩng đầu lên, mắt đối mắt với cậu, cực kì nghiêm túc nói:

- Nhân lúc không có anh liền đi với người đàn ông khác. Còn đưa về tận nhà. Nếu vừa rồi Lôi ca không gọi, có phải chuyện gì cần làm hai người cũng sẽ làm không?

Ở đâu ra cái logic ấy? Lưu Hạo Thần bực bội nghĩ.

- Có phải xa cách anh quá lâu nên em quên mất em là người yêu của ai rồi đúng không? Để hôm nay anh nhắc cho em nhớ.

Giọng nói lạnh lùng đục ngầu của người yêu khiến Lưu Hạo Thần mơ hồ sợ hãi. Dương Vũ Hàn không hề nhẹ nhàng cúi xuống cắn xé chà đạp lên thân thể mê người của Hạo Thần, để lại hàng loạt dấu vết nổi bần bật trên làn da trắng sứ. Trong lúc đó, tay Vũ Hàn lần xuống dưới, đột ngột đâm vào nơi tư mật của cậu. Nơi đã lâu chưa đụng đến truyền tới cảm giác đau thốn khiến Hạo Thần không kiêng dè chửi ầm lên. Dương Vũ Hàn không để ý. Anh cầm chai rượu trong tay, bất chợt cắm miệng chai vào u huyệt chật chội kia, chất lỏng mát lạnh cũng theo đó đi vào cơ thể Hạo Thần.

- Con mẹ nó, Dương Vũ Hàn! Anh điên rồi! Mau rút thứ đó ra. Anh có tin tôi đập chết con mẹ nhà anh không? Đcm đồ biến thái vô học...

Những lời chửi bới của cậu dường như chỉ khiến cuộc mây mưa này thêm tình thú. Gương mặt Dương Vũ Hàn lúc này mang theo vẻ hứng thú tà ác. Anh đã luôn muốn thử những trò kích thích với cậu, nhưng bình thường cậu nhất định sẽ không đồng ý, anh cũng sẽ không ép, nhân cơ hội này phải làm cho thỏa thích.

Anh không ngừng rót rượu vào trong người cậu cho tới khi hết sạch, phía bụng dưới của Hạo Thần dần có cảm giác căng trướng, không thể tiếp nhận hết lượng rượu lớn như vậy. Khi Vũ Hàn rút chai rượu ra, chất lỏng đỏ thẫm theo đó trào ra ngoài, ướt đẫm ga giường, tạo nên một màu đỏ chói mắt.

Dương Vũ Hàn cầm lấy thứ to lớn dữ tợn đã ***** **** đặt trước đóa cúc ướt đẫm rượu vang, anh hôn lên làn da mịn màng nơi đùi non, mỉm cười nói:

- Hôm nay anh sẽ bù đắp cho em những ngày lạnh nhạt trước đây.

Lưu Hạo Thần hoảng hốt nói:

- Ai cần anh... Aaaaaaaaaa

Vũ khí to lớn một đường thẳng tắp công phá tầng tầng lớp thịt, đâm sâu đến tận cùng. Rượu trong cơ thể đột nhiên bị chèn ép, trào ra ồ ạt.