Tông Chủ Ác Ma Của Ta

Chương 95: Bảo Liên Chân Nhân của Thời Không Trùng Sinh.




Cát Danh Kỳ ha ha cười lớn

-Hàn Quân Chủ đi một vòng lớn lại chỉa mũi tên về Bách Kiếm Môn,ngậm máu phun người,ở Tô Hà thì một mực đổ tội cho Tông Chủ của ta,đến U Minh Nhai thì kéo cả Thái Sư Thúc của ta vào ,khiến cho Bách Kiếm Môn chúng ta vẫn không thể thoát hiềm nghi của đồng đạo ,phải chăng tư thù của Huynh trưởng Hàn Tiếu khi xưa với Tạ Kỳ Nhi cô cô chúng ta đã chuyển sang Quân Chủ đây rồi ,cho nên mỗi câu mỗi chữ đều nhắm vào Bách Kiếm Môn.

Hàn Bất Tiếu cười nhạt nói

-Xưa nay những vị Tu Nhân đắc đạo luôn chọn cách phi thăng đến Tiên Giới để tiếp tục tu luyện, những vị nào chưa muốn đến Tiên Giới thì cũng ẩn mình trong bí động quy ẩn, chỉ có mỗi Bảo Liên Chân Nhân của Bách Kiếm Sơn Trang là chọn cách đến sống trên Đỉnh Bảo Sơn nghiên cứu thuật trùng sinh và mở cửa Thời Không Sinh Tử ,Ông ta còn thi thoảng xuống núi với dung mạo khác nhau ,có đáng khả nghi hay không?ông ta có linh đan vượt cấp Tuyệt Hoàng Kim muốn học Nhục Thể Hình Nhân chú không có gì là khó cả.Chưa hết trận chiến ở Đỉnh Long Sơn kẻ triệu hồi Khiêm Lăng Thành tuy đã bị Lãnh Mộ Tuyết giết chết,nhưng theo đệ tử của Bổn Môn điều tra thì Hắn chính là cháu gái của Tạ Quang Hành Tông Chủ ,Tạ Kiều Lam.

-Thật nực cười,trên thế gian này không phải chỉ có sư thúc của ta Bảo Liên Chân Nhân là có linh đan cấp Tuyệt Đại Hoàng Kim,năm xưa ba vị cao tăng Vô Huyền, Vô Minh,Vô Ảnh của Vô Ưu Tự ,tiền bối Toàn Vận Chí của Kim Sa Môn cũng đạt cấp linh đan Tuyệt Đại Hoàng Kim,còn có vài vị Trưởng Lão Trường Bạch Tiên Môn của các hạ đây cũng vượt linh đan cấp Tuyệt Đại Hoàng Kim , vang danh khắp Trung Nguyên đưa Trường Bạch Tiên Môn lên vị trí đệ nhất Tông Môn Tu Linh còn gì, tuy họ đã quy ẩn đến nay chưa rõ tung tích,nhưng cũng không thoát khỏi nghi ngờ.Còn về tên bí ẩn triệu hồi Khiêm Lăng Thành ở Bách Kiếm Môn có dung mạo kỳ quái sao có thể là Tạ Kiều Lam được ,huống hồ nàng ta bạc mệnh đã chết hơn năm năm trước rồi, được an táng dưới cây hoa Tử Điệp,thiên hạ ai ai cũng biết, không hiểu sao Hàn Quân Chủ lại gáng tội lên một người đã chết như thế,vả lại các hạ phái đệ tử của mình đi điều tra Đại Phái Trung Nguyên là có ý gì?

Hàn Bất Tiếu co rút con ngươi vẻ mặt xanh xanh đỏ đỏ tựa hồ rất chi là khó chịu trong người,bàn tay dưới áo đã nắm chặt nổi cộm gân xanh .

-Hừ... người đã chết sao?

Một tên Chưởng Môn của phái vô danh nói chen vào.

-Cát Danh Kỳ ngươi đừng chối tội nữa,hừ nếu Bách Kiếm Môn các ngươi không tu luyện tà thuật Nhục Thể Hình Nhân thì ngươi giải thích thế nào về chuyện Phong Truy Mệnh xuất hiện ở đây tấn công đồng đạo?

Diệp Thiên Thanh nói

-Thế các vị tiền bối Đàm Khang Trưởng Lão,Hàn Tiếu Trưởng Lão,Tông Chủ của Chính Nghĩa môn, Thuận Thiên phái đều bất ngờ quay sang tấn công vào quần hùng thì giải thích thế nào?Tông môn của họ cũng đáng bị nghi ngờ.

-Diệp Thiên Thanh ngươi không cần phải bênh vực cho Cát Danh Kỳ lộ liễu như vậy,đừng quên mấy vị Quản Viện của môn phái Ngọc Liên Sơn các ngươi cũng bị Phong Truy Mệnh giết chết đó ?

-Tiền bối nên cân nhắc lời mình nói,kẻ bí ẩn kia đeo mặt nạ che đi dung mạo,không xác định được là ai,hà cớ gì cứ quy tội cho Phong Tông Chủ.

-Ta thấy ngươi si mê mù quáng rồi...

-Ông...

Lâm Trưởng Lão nói

-Các vị đừng cãi nhau nữa...theo Lâm mỗ đây chúng ta nên tạm gác lại chuyện đi cứu người ở Quỷ Thành,mà nên tìm hiểu Kẻ Bí Ẩn của Trung Nguyên,Hắn ta quá nham hiểm khi gây ra chia rẽ giữa các phái,còn có khả năng tạo ra con rối giả mạo Tu Nhân có linh lực cường hãn giết hại đồng đạo moi linh đan quá tàn nhẫn,Ta không biết âm mưu thực sự của Hắn là gì nhưng nếu không kịp thời ngăn chặn thì Trung Nguyên của chúng ta sẽ khó thoát cảnh sinh linh đồ thán.

Hàn Bất Tiếu nhếch nhẹ mép ,đồng tử giãn ra thu lại,có vẻ đắc ý lắm,Hắn nói.

-Vậy Lâm Trưởng Lão có cao kiến gì?

-Ừm...nếu mọi người đều đã nghi ngờ Bảo Liên Chân Nhân vậy chúng ta cùng đi Bảo Sơn xác minh sự việc,để có một câu trả lời trấn an quần hùng, xem Nhục Thể Hình Nhân Chú có thật là lợi hại đến độ tạo ra một người giữ trọn vẹn linh lực của chủ thể hay không?

Một người lên tiếng.

-Thế ,thế còn những vị Tông Chủ,Trưởng Lão đang phát điên kia thì tính sao,bỏ mặc họ chạy vào Ma Vực à?Sao có thể xác minh họ là con rối,hay là tẩu hoả nhập ma hả?

Mọi người nhìn nhau vẻ mặt nhăn nhó,đăm chiêu suy nghĩ hồi lâu, vẫn không có ai lên tiếng,Hàn Bất Tiếu thấy vậy nói.

-Bất luận họ có phải là con rối hay bị tẩu hỏa nhập ma mất hết lý trí hay không ,việc bọn họ moi linh đan của đồng đạo đã bị liệt vào tội chết,cứ để họ tự sinh tự diệt ở Ma Vực...việc trước mắt nên đi tìm Bảo Liên Chân Nhân đối chất.

Đám đông lại xì xào

-Hàn Tiếu Trưởng Lão không phải là huynh trưởng của Hắn hay sao chứ?

-Cách xử sự của Quân Chủ có hơi tiệt tình a.

-Đúng đúng...trước tiên phải xóa bỏ niềm bất an của quần hùng đã...

-Phải ,Trung Nguyên bình yên thì mới có tinh thần chiến đấu với Ma Tộc được...

-Quân Chủ nói đúng phải loại bỏ những kẻ tà ác hãm hại đồng đạo...cũng nên có một đạo quân đến Long Sơn Đỉnh để đề phòng phản kháng.

-Chính xác ,Bách Kiếm Sơn Trang đúng là phải đề phòng ...

Cát Danh Kỳ nói

-Hừ...việc chưa sáng tỏ xin Hàn Quân Chủ và mọi người giữ thái độ cho chừng mực,để sau này mọi chuyện minh bạch còn có thể giữ giao tình đồng đạo...huống hồ Đỉnh Bảo Sơn không phải ai cũng có thể đến được...nên biết tự lượng sức.

Một tán tu vô danh nói

-Hừ...Cát Danh Kỳ ngươi cũng rất đáng nghi...chúng ta có nên bắt giữ ngươi không đây.

Câu nói của tên này đúng là chọc trúng vẩy ngược trên da của Cát Danh Kỳ,khiến cho Y triệu ra Ngọc Kiếm,ánh mắt nổi lửa.

-Muốn bắt giữ một Đường Chủ của Đại Phái sao?các ngươi dựa vào đâu?

Linh khí thanh tẩy cực mạnh của Ngọc Kiếm khiến nhiều người loá mắt ,lùi vài bước.

Lâm Trưởng Lão nói

-Cát Đường Chủ nổi danh nhã nhặn ,ít lời,cớ sao phải nổi giận vì những kẻ nói năng hàm hồ...

Diệp Thiên Thanh đưa tay vịn nhẹ vào cổ tay của Cát Danh Kỳ,lắc đầu,Y mới hạ hoả thu kiếm.

Hàn Bất Tiếu ánh mắt đầy ý cười khinh,Hắn nói.

-Không nhất thiết phải làm mọi việc căng thẳng như vậy...sau khi xác định rõ Bảo Liên Chân Nhân có luyện tà thuật Nhục Thể Hình Nhân chú hay không thì hãy đưa ra phương pháp phán xét Bách Kiếm Môn vẫn chưa muộn.Nhưng có điều này Ta không thể không đề phòng,để có tính minh bạch,Cát Đường Chủ và đệ tử của Bách Kiếm Sơn Trang ở U Minh Nhai này không được truyền tin về Bách Kiếm Môn,nếu để cho Ta phát hiện ra các ngươi cố tình đưa tin tức ra bên ngoài thì sẽ bắt giữ không niệm tình.

Lâm Trưởng Lão nói

-Để giữ được sự trong sạch,Cát Đường Chủ nên đồng ý với quyết định này của Hàn Quân Chủ.

Bị dồn vào thế bị động Cát Danh Kỳ không thể không chấp nhận yêu cầu này.

-"Đám quần hùng này luôn bị Trường Bạch Tiên Môn dắt mũi,ta đang thân cô thế cô nếu xảy ra xung đột chỉ làm cho đám đệ tử của Bách Kiếm Môn thêm khổ..."

-Hừ...cứ theo lời của Hàn Quân Chủ...

....Đêm xuống,U Minh Nhai tĩnh lặng,một bóng đen đi xuyên qua kết giới đi vào lều trại của Hàn Bất Tiếu,lúc này Hắn đang tịnh tâm vận khí dưỡng thần trên một chiếc tràng kỹ.Cảm nhận được ma tức đến gần,Hắn mở mắt nói

-Mấy hôm nay ngươi liên tục thu nạp linh đan của Tu Nhân đã đủ đối phó với Lãnh Mộ Tuyết chưa?Sao vẫn còn gây ra nhiều chuyện rắc rối khiến cho ta đau đầu,đang yên đang lành cớ sao lại đi tìm tên Bảo Liên làm gì?Lão ta là Chân Nhân đắc đạo,linh đan vượt cấp Tuyệt Đại Hoàng Kim,đôi mắt như kim tinh hoả nhãn sẽ nhìn ra thân phận thật của Ta,chuyện đến đó sẽ bị bại lộ.

Tên bí ẩn vẫn đứng ung dung hai tay choàng trước ngực nói.

-Kế hoạch của Ta sẽ không thất bại,Ngươi chỉ cần làm theo lệnh , không cần biết nhiều.

Hàn Bất Tiếu bước xuống tràng kỷ ,ánh mắt dò xét nhìn tên bí ẩn trước mặt không chớp,trong lòng như có tính toán.

-Hừm...ngươi đừng tưởng hồi sinh được ta thì sẽ trở thành Chủ Nhân của Ta...để xem ngươi thật sự là ai...yaa...

Hắn đột ngột ra tay thi triển quyền cước nhắm vào chiếc mặt nạ da đang đeo của tên bí ẩn.Tuy Hàn Bất Tiếu thân pháp nhanh nhẹn nhưng tên bí ẩn kia còn nhanh hơn trăm lần ,sau một hồi né tránh thoáng một cái Hắn đã ngự trên tràng kỹ ,tựa lưng vào tay vịn,nửa ngồi nửa nằm,đưa một tay ra trước mặt,động tác như đang nắm giữ vật gì ,cười khẩy một cái lạnh lùng,thì ở giữa lòng bàn tay của Hắn hiện ra một đốm chất lỏng màu đỏ run rẩy.

-Hừm...

Hắn xiết chặt tay làm cho đốm chất lỏng đó bị bóp méo,đồng thời Hàn Bất Tiếu cũng ôm ngực đau đớn khuỵ gối ,mặt Hắn đỏ bừng,máu mũi, máu miệng trào ra,đau khổ vặn vẹo không thể thốt ra lời gì ngoài những tiếng ú ớ.

-Ư...ư...

Bàn tay của Hàn Bất Tiếu bổng dưng thối rữa,thịt rã ra chảy xuống,tên bí ẩn nói

-Ta có thể giữ oán hồn của ngươi không bị kéo về Địa Ngục Vô Gián thì cũng có thể đưa ngươi trở lại nơi đó...ngoan ngoãn làm con rối cho ta sai khiến, chỉ cần lấy được Thần Đan Bất Diệt trong người của Lãnh Mộ Tuyết thì ngươi sẽ có thể giữ Hắn bên cạnh ,nếu còn dám vô lễ một lần nữa Ta sẽ cho ngươi tận chảy như những con Mộc Thủ Tinh .

Hắn thu tay đốm chất lỏng kia biến mất ,Hàn Bất Tiếu cũng hết đau đớn,đã thịt hồi phục lại một cách thần kỳ.Tên bí ẩn dịch chuyển biến mất chỉ để lại tiếng văng vẳng bên tai Hàn Bất Tiếu.

-Chỉ cần kích động bọn nhân sĩ đánh nát chuông cổ trên Đỉnh Bảo Sơn là được...

...Từ lúc trở về Long Sơn,Phong Truy Mệnh vẫn canh cánh trong lòng một nỗi niềm bâng khuâng đó là ánh mắt của kẻ bí ẩn đã giao đấu ở Tô Hà Thành.

-"Ánh mắt đó chắc chắn là của Hắn,nhưng cớ sao lại phải tìm mọi cách giá hoạ cho Ta ,triệt hạ Bách Kiếm Sơn Trang? Những người tan chảy thành đống nhầy nhụa đen kia phải chăng là những con rối cấp cao của Nhục Thể Hình Nhân chú,lẽ nào như lời của Cát sư đệ nói ,khi đó Tạ Kiều Lam vẫn chưa chết,hắn ẩn mình Tu luyện Tà Thuật quay lại trả thù?"

Phong Truy Mệnh đứng trên võ trường trước sân chính viện đưa mắt nhìn về phía rừng Bách Hoa nơi có ngọn cây Hoa Tử Điệp đang phát ra ánh sáng tím xen lẫn với màu xanh lá cây rừng rậm rạp,tâm trạng rối như tơ vò.Lúc này Tô Nhược Hồng đi đến nhìn thấy vẻ ưu tư của Phong Truy Mệnh nàng cũng lo lắng.

-Phong sư huynh,từ khi nhận được tin báo từ U Minh Nhai của Cát sư đệ,huynh có vẻ trầm tư hơn trước,có phải lo lắng an nguy của Đông Kỳ Vân và Cát sư đệ không?Ngô Đường Chủ đã dẫn hơn trăm đệ tử đi tiếp viện rồi,chúng ta hãy chờ tin tốt?

Phong Truy Mệnh thở dài nói

-Trong tin truyền về Cát sư đệ còn nói đến Lão Hàn Tiếu tấn công vào đệ ấy ,tách đệ ấy ra khỏi đạo quân thám thính mục đích là để moi linh đan.

Tô Nhược Hồng kinh ngạc

-Moi linh đan?Lão Hàn Tiếu đó điên rồi sao?quân liên minh không ai quan tâm đến chuyện vô đạo này à?

-Ta không biết rõ,trong tin Cát sư đệ chỉ nói ngắn gọn như vậy mà thôi...Ta nghĩ chuyện này rất khả nghi...Hàn Tiếu không phải đang bế quan điều thương ở Trường Bạch Tiên Môn hay sao,bổng dưng lại xuất hiện ở U Minh Nhai còn vô cớ tấn công vào Cát sư đệ,Hàn Bất Tiếu là Đệ Đệ của Lão ta vẫn không có động thái nào, cứ như thể Lão ta và Hắn không có tình huynh đệ vậy.

Tô Nhược Hồng chao mài nói

-Mọi chuyện đều bắt đầu ở Tô Hà,từ lúc Tinh Quân Tông Chủ của Trường Bạch Tiên bị giết hại trong tư phòng đến Lý Trưởng Lão,Hạ Tông Chủ,Từ Nguyệt sư thái bị hãm hại đều xảy ra ở phạm vi cai quản của Trường Bạch Tiên Môn,đây có khi nào là âm mưu của huynh đệ nhà họ Hàn không?

Phong Truy Mệnh nói

-Linh lực của Hàn Bất Tiếu hay Hàn Tiếu cũng không thể hạ sát được Tinh Quân Tông Chủ,đánh vỡ linh đan của Hạ Tông Chủ...Ta nghĩ nếu đúng là Âm mưu của huynh đệ họ Hàn thì họ phải có người giúp sức...chính là kẻ bí ẩn kia...còn nữa những kẻ tan chảy ra thành đống nhầy nhụa đen thực ra là gì?

-Muội đã tra cứu bí tịch mà Tạ Kỳ Nhi cô cô để lại nhưng không có ghi chép gì đến chú thuật luyện ra hình người mà sau khi bị phá giải lại tan chảy như thế...nhưng Muội nghĩ bọn chúng có vai trò quan trọng trong việc đổ tội cho huynh...Muội có ý này...chúng ta đến hỏi Bảo Liên thái sư thúc xin chỉ giáo,Người đối với chú thuật vẫn am hiểu hơn chúng ta.

Phong Truy Mệnh suy ngẫm một lúc nói

-Chuyện này cứ để huynh đi ,Đỉnh Bảo Sơn có kết giới rất mạnh,cơ quan trùng trùng,muội đang tập trung thăng cấp linh đan không nên đến đó tổn hao linh lực,muội ở lại trấn giữ Sơn Trang.

Tô Nhược Hồng vịn vào tay của Phong Truy Mệnh,ánh mắt nàng trìu mến nói

-Huynh đi đường cẩn thận,bất luận kết quả thế nào cũng phải sớm quay về Long Sơn,muội chờ.

Phong Truy Mệnh ngập ngừng,đánh bạo một phen dang rộng tay ôm lấy Tô Nhược Hồng vào trong ngực mình nói.

-Có phải huynh đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian rồi không?Nhược Hồng...sau khi huynh trở về ...chúng ta...ừm...chúng ta

...

-Bẩm Tông Chủ đệ tử tuần tra ở chân núi phát hiện ra có một nhóm người khả nghi,đang lẩn trốn trong các rừng cây quanh Long Sơn chúng ta,đệ tử canh gác không dám manh động đang chờ chỉ thị của Tông Chủ.

Phong Truy Mệnh thấy đệ tử vệ môn Sơn Trang đến bẩm báo thì giật bấn người theo phản xạ buông tay lùi về sau,vẻ mặt nghiêm nghị khiến cho Tô Nhược Hồng một phen hụt hẫng.

-À...ừm...hỏi rõ tông môn ,mục đích rồi xử trí...

-Dạ...

Tên đệ tử đi rồi ,Tô Nhược Hồng mạnh dạng hỏi

-Khi nãy huynh nói sau khi trở về thì thế nào?

Phong Truy Mệnh ấp úng nói

-À,à...sau khi trở về thì thì ...huynh huynh sẽ đi Ma Vực tìm Đông Kỳ Vân và Cát Danh Kỳ sư đệ...

Tô Nhược Hồng bậm môi ,tròn mắt nhìn Phong Truy Mệnh

-Tìm hai đệ ấy về Sơn Trang rồi thì huynh làm gì nữa?

-À à ..Ta ...Ta à điều tra vạch mặt tên bí ẩn...ơ...

"Có nên không...?"

Tô Nhược Hồng ánh mắt sắc bén nghiến răng nói

-Rồi sau đó...

-À à ...sau đó hả...sau đó thì...à...bế quan luyện công...muội thấy sao?

Tô Nhược Hồng nắm chặt nắm đấm, không ngần ngại mà thụi cho Phong Truy Mệnh một cái vào bụng.

-Huynh cút đi luôn đi....yaaaa...

-Bụp!

-Á!...muội muội muội...sao lại đánh huynh?

-Huynh dám hỏi,dám hỏi nữa hả,dám hỏi này...grừ...

Tô Nhược Hồng hai tay hai đấm ,đấm liên hồi vào ngực của Phong Truy Mệnh

-Á,a,a...ta ta ta...ta xin lỗi ta xin lỗi...sau khi sau khi trở về chúng ta...chúng ta thành thân đi...đồng ý nhé...Tô Nhược Hồng...a...

-Hừ...ai thèm...hứ...

-Nhược Hồng...đáng lý ra năm xưa dưới gốc cây hoa Tử Điệp Ta nên nói ra câu này...thì nàng đã không phải chờ đến bây giờ...

-Huynh đúng là tên ngốc...

Phong Truy Mệnh ôm Tô Nhược Hồng vào lòng,cả hai nhìn về phía xa xa bên dưới triền núi , không nói gì chỉ muốn đứng tựa vào nhau như thế ngắm cảnh núi rừng Long Sơn.

-Bẩm Tông Chủ...ơ...ơ...

Tên đệ tử nọ lại đến bẩm báo,lần này Phong Truy Mệnh không buông tay,Y chưa kịp nói gì thì Tô Nhược Hồng liếc ánh mắt bén như gươm nhìn tên đệ tử nói.

-Bách Kiếm Môn tạm ngưng tiếp khách,kẻ nào đột nhập cứ đánh cho bỏ chạy là được...hiểu chưa?

Vị đệ tử lạnh cả sống lưng đổ mồ hôi trán nói ấp úng

-Dạ,dạ,đệ tử hiểu ...đệ tử cáo lui...

...Đỉnh Bảo Sơn vẫn yên bình ẩn thân trong đám mây kết giới,so với Kiếp trước thì kiếp này Bảo Liên giăng nhiều trận pháp hơn ,kẻ có linh đan cấp Bạch Kim,quỷ quái cấp Trung đừng hòng đến khu vực bán kính ba dặm dưới chân núi.

-Thả ta ra ...cái tên điên hỗn chướng kia ,thả ra...

Tiếng la hét vang dội khắp Đỉnh Bảo Sơn khiến cho chim chóc,sóc thỏ nơi này hoảng kinh bỏ trốn vào hang ổ.

-Boong,boong ,boong...

-Thả ta ra tên Bánh Bao chết giẫm kia...

Tiếng chuông phát ra từ biệt viện của Bảo Liên làm chấn động khí lưu quanh ngọn núi,mây bị xua bay tán loạn ,tiếng kêu gào,tiếng chuông vọng cứ liên tiếp kéo dài như thế hơn nửa ngày mới chịu dừng hẳn.Ở con suối cạnh bên rừng trúc ,một trang nam nhân đang ngồi tắm ,Hắn tựa lưng vào tảng đá ven bờ,ung dung kỳ cọ thân thể.

-Ngày nào cũng là hét ngươi không mệt sao?

Tuy giọng nói không lớn,nhưng những gì người này nói đều truyền đến tai của kẻ trong biệt viện.

-Hộc hộc hộc...

Tiếng thở dốc mệt mỏi ấy phát ra từ chiếc chuông cổ bị úp xuống nền đất trước sân nhà , ngay cạnh hồ hoa sen .Kẻ bị nhốt trong đó nghe tiếng nói liền đấm vào thành chuông,la hét.

-Tên quái dị ngươi tại sao lại chạy đến đây,ngươi thực ra là ai?Lão nạp đây sắp phi thăng đắc đạo nếu không phải vì tên chết giẫm ngươi xuất hiện thì ta đã ở Tiên Giới rồi,mục đích của ngươi là gì hả,tên Mặt Bánh Bao quái đản kia ...yaaa...

-boong boong boong...

Người ở dòng suối sụ mặt ,đôi mắt phượng rũ mi buồn bã nói.

-Lão nạp đây chỉ muốn tốt cho ngươi thôi...ngươi cả đời cũng đừng phi thăng,Tiên Giới cũng không phải là nơi tốt lành gì đâu.Ta đã nói rồi chỉ cần ta nghĩ ra cách cứu được Nhân Giới ta sẽ rời đi ngay...

-Yaaaa...rời đi?câu này ngươi nói từ hơn hai mươi năm trước rồi a ...tên bịp bợm ngươi ...yaaa...ngươi thả ta ra...

-Hừm...ngươi tịnh tu lâu như vậy vẫn chưa bỏ được tính nóng a ...ở trong đó vài năm đi cho hạ hoả...ta đoán chừng những kẻ cần xuất hiện đã sắp xuất hiện rồi...

Người này quay lưng sang vớ lấy bộ y phục màu trắng đặt trên phiến đá gần đấy ,từ từ bước lên bờ mặc vào.

-Woa...tắm một cái thật là sảng khoái...Bảo Liên ta lại càng thêm tuấn lãng...

-Yaa...hơn hai mươi năm qua ngươi giả danh ta đi khắp Trung Nguyên tạo bao nhiêu nghiệp,làm ô uế thanh danh của ta ...

-Hừ ngươi trốn lên Đỉnh Bảo Sơn này mục đích chỉ là chối bỏ trách nhiệm với Bách Kiếm Sơn Trang,tịnh tu cái khỉ, không muốn vận động thì đúng hơn...ta chẳng qua là giúp ngươi quảng bá hình tượng Chân Nhân đắc đạo vẫn còn tồn tại trên Bảo Sơn này thôi mà...

-Ngươi đừng tưởng ta ở trong chuông cổ này thì sẽ không biết ngươi bên ngoài làm gì...chúng ta có tâm ý tương thông...hừ...

Bảo Liên chấp tay sau lưng từng bước tiêu sái mà đi về biệt viện,vừa đi vừa nói.

-Bởi vì vậy nên ta mới nhốt ngươi trong chuông cổ.

-Ta đã từ bỏ hồng trần lánh xa nhân thế chuyên tâm tu luyện nghiên cứu thuật trùng sinh và mở cửa Thời Không Sinh Tử,đoán chừng sẽ phi thăng lên Tiên Giới thoả chí tang bồng...tính thế nào cũng không thể tính ra có một tên quái dị như ngươi đến ám...grừ...

-Hừ...chính vì ngươi mở được cửa Thời Không Sinh Tử nên ta mới bị kéo đến đây đó...nghiệp chướng.

-Ta đưa ngươi đến đây ư? không phải là do bản thân của ngươi lạm dụng bí thuật của Tiên Giới a...tự tiện sử dụng mọi lúc mọi nơi a?Quả báo,nghiệp quật...

-Hừ...ngươi không biết lúc đó Tam Giới bị tên cuồng điên Lãnh Mộ Tuyết nhồi thành một mớ hỗn độn ra sao nên mạnh mồm như vậy...ngươi tưởng ta có khả năng trùng sinh cả một Thời Không à?Có kẻ nào đó đã nhúng tay vào ...hừ...nghĩ mãi điên cả đầu...đi ăn đã...

-Grừ...lại xuống núi xin ăn á?Ta bảo ngươi là biệt viện có nhà bếp kia mà,sao không tự nấu lấy mà ăn? Chân Nhân đắc đạo hành tung bí ẩn,phiêu diêu tiên tử,hình tượng của ta...aaaaa...thả ta ra...

-Hừ tay nghề nấu ăn của ta ,ta tự biết nên mới xuống núi hóa duyên ...ngươi đừng sĩ diện làm gì ,cứ để bị ngộ độc thức ăn của chính mình nấu ,đó là tự hoại,chứ không phải khổ tu...ta có bao giờ bỏ đói ,bạc đãi ngươi đâu ...

-Yaaa...cho ta ăn nhân sâm suốt hai mươi năm qua mà không bạc đãi á...thả ta ra...ta sẽ không tha cho ngươi...Bánh Bao chết giẫm...aaa...

-Boong boong boong...

-Tiếng chuông thanh tịnh...A Di Đà Phật...

Nói xong Bảo Liên dịch chuyển biến mất,còn người trong chuông cổ lại la hét gào rú vang dội cả Đỉnh Bảo Sơn.