Tông Chủ Ác Ma Của Ta

Chương 87: Ta bảo vệ ngươi




Huyền Kiếm tự biến vào trong tay của Khiêm Tử Lăng,Hắn nhẹ khép mắt buông lỏng toàn thân ngất đi,dấu Ma Ấn trên trán chớp tắt liên hồi,nó đang phát huy khả năng tự hồi phục cơ thể của dòng máu Ma Tộc Hoàng Gia .Mộ Tuyết nhìn thấy người mình yêu toàn thân thương tích lại nhớ đến khung cảnh Diệt Thế của Ma Tôn trên Tiên Giới,cũng là Khiêm Tử Lăng ngất lịm trong vòng tay Hắn,bổng dưng trái tim giật thót,con ngươi khẽ dao động,đầu mài của Mộ Tuyết hạ thấp,mặt tái nhợt đi,tâm tình hỗn tạp.

-"Sao ta lại để cho Hắn bị thương thế này,ta ở đây để làm gì? không phải là bảo vệ cho Hắn thật tốt hay sao?"

Khiêm Tử Lăng cao hơn Mộ Tuyết một cái đầu ,thân hình cũng vạm vỡ hơn ,việc Hắn ngã vào vai của Y bất tỉnh nhìn kiểu nào thấy cũng chướng mắt không hợp,nhưng sức mạnh của Mộ Tuyết rất kinh khủng,đỡ một lúc hai con voi còn nhẹ huống hồ gì chỉ là một Khiêm Tử Lăng.Hắn một tay vòng qua ôm chặt lấy eo của Khiêm Tử Lăng,một tay triệu ra Hoả Lôi,ánh nhìn đằng đằng sát khí,tựa như hung thần ác sát ,chỉ liếc một cái về phía bọn quần hùng lắm chuyện đã làm cho họ sợ dựng tóc gáy,đổ mồ hôi lạnh.Hắn cất giọng trầm ồn âm thanh không lớn nhưng cũng đủ để cho hơn ba ,bốn trăm con người xung quanh kia nghe thấy.

-Khiêm Tử Lăng là đệ tử của Bách Kiếm Môn,dù có là con cháu dòng dõi Ma Tộc thì Hắn vẫn là đệ tử của Bách Kiếm Môn,muốn luận công xét tội cũng chỉ là chuyện của Bách Kiếm Môn không liên quan đến người ngoài,các ngươi lấy tư cách gì mà kéo đến Long Sơn Đỉnh đánh đệ tử của Bách Kiếm Sơn Trang?

Một tên Tán tiên vô danh lăm lăm chỉa mũi kiếm về phía Mộ Tuyết,hất mặt hùng hồn nói.

-Xưa nay Tu Nhân Trung Nguyên phàm là gặp phải yêu ma quỷ quái nào cũng có quyền trừ khử,huống hồ là bọn Ma Tộc ,mặc kệ đó có phải là đệ tử của Bách Kiếm Môn hay không.

Tên khác dựa theo thế cũng lớn tiếng

-Lãnh Mộ Tuyết chiếu theo lý ngươi phải giết Hắn mới đúng, không phải ngươi được mệnh danh là Cuồng Kiếm Tầm Ma đó sao?đừng đi ngược lại kỳ vọng của các nhân sĩ đã tôn kính ngươi.

Một đám,rồi một trăm ,sau đó là tất cả đều hô hào lên

-Phải đó ,phải đó giết Hắn đi,giết Khiêm Tử Lăng đi.

Tên kia lại được thế nói thêm

-Nếu hôm nay ngươi bao che cho Khiêm Tử Lăng có nghĩa là ngươi đã nhận Bách Kiếm Môn chính là nơi nuôi dưỡng Ác Quỷ gây hại Trung Nguyên.

-Thật hổ danh xưng Tông phái chính nghĩa,ta phỉ!

Mộ Tuyết ánh mắt lại càng hung hãn,tựa hồ những gân máu trong mắt đang nổi hết cả lên,hắn nói.

-Kẻ nào dám động đến Khiêm Tử Lăng,Lãnh Mộ Tuyết ta sẽ cho kẻ đó đến Địa Ngục Vô Gián.

-"Ôi mẹ ơi,sao mình lại nói ra những lời này a,có chút phản phất giọng điệu của Ma Tôn rồi a?Thần Đan không thuần khiết, không thuần khiết sao hả?"

Tay của Mộ Tuyết cầm chặt lấy chuôi kiếm Hoả Lôi như cố dần cơn thịnh nộ đang ngày càng dâng trào,gân xanh nơi cổ tay nổi cộm.

Tên ba hoa kia như muốn đổ thêm dầu vào lửa ha ha cười lớn thách thức.

-Lãnh Mộ Tuyết ngươi tưởng ngươi là Thần sao hả? chẳng qua cũng chỉ là một Tu Nhân tu luyện linh đan cấp Hoàng Kim mà thôi,ngươi nhìn xem các nhân sĩ đang có mặt tại đây không thiếu người đạt được linh đan cấp Hoàng Kim,chưa kể các Tông Chủ của Ngũ Đại Phái đều có tu vi hơn hẳn ngươi.Phen này Bách Kiếm Môn các ngươi khó tránh khỏi thương vong,biết khôn thì giao Khiêm Tử Lăng cho bọn ta xử lý.

Mộ Tuyết tối sầm mặt ,ánh mắt chuyển dần sang lãnh đạm,đầu hơi cúi,linh tức xung quanh lại thêm phần dữ dội,khiến cho những kẻ có tu vi yếu bị áp chế khụy cả gối xuống.

Phong Truy Mệnh thấy tình hình căng thẳng liền nói.

-Lãnh sư đệ chớ để cơn giận che mắt, hãy bình tâm lại.

Tô Nhược Hồng từ đầu luôn quan sát câu chuyện,cảm thấy có chút nghi vấn đến từ tên Tán tiên vô danh kia,liền nói.

-Các vị Tông Chủ của Ngũ Đại Phái đang ra sức đấu nhau với Khiêm Lăng Thành,đệ tử của các phái tại sao không quan tâm Tông Sư của mình,lại muốn quấy động tranh chấp với Bách Kiếm Môn chúng ta?Hay Tông phái các ngươi từ đầu đã có toan tính với Bách Kiếm Môn?

Diệp Thiên Thanh liền lên tiếng

-Tô Đường Chủ quá lời,Ngọc Liên Sơn chúng tôi luôn tuân thủ theo lệnh của Chưởng Môn, Người không ra lệnh chúng đệ tử sẽ tiệt đối không manh động.

Đệ tử của Tứ đại phái còn lại cũng không dám tự tiện động thủ bởi các vị Tông Chủ của họ cũng chưa nhất quán về việc tiêu diệt Khiêm Tử Lăng,đứng nhìn nhau nửa ngày không nói.

Tô Nhược Hồng nói tiếp

-Không biết vị này xưng hô thế nào,Tông Môn Tông phái nào?tại sao lại đến Long Sơn Đỉnh?

Tên đó ấp úng đưa mắt đảo quanh như tìm kiếm sự trợ giúp nào đó trong đám quần hùng.

-Ta ta ..ta tên không đáng nhắc đến vô môn vô phái ,đến đây chỉ vì chính nghĩa ,tiêu diệt yêu tà...

Tô Nhược Hồng ánh mắt sắc bén nói

-Các hạ tại sao lại có hành vi mờ ám như vậy,cả tên cũng không dám nói ra, bản thân đã không minh bạch sao còn dám nói đến chính nghĩa,hay ngươi có âm mưu gì?Đến Bách Kiếm Môn là để gây hấn sao?

-Ta ta...

-Uỳnh!

Chỉ thấy một luồng tia lửa điện phóng đến như chớp,tên vô danh kia đã bay khỏi đám đông nổ tan tành,thịt vụn rơi xuống cháy khét lẹt,cảnh tượng đúng là khủng bố tinh thần của những người chứng kiến.

-Á.aa..hắn hắn...

Nhìn lại đã thấy kẻ tấn công chính là Mộ Tuyết,Hoả Lôi trong tay Hắn vẫn còn ánh lên dòng điện tím chạy quanh thân phát tiếng loẹt xoẹt.

-Đây là kết quả của kẻ nào đến Bách Kiếm Môn gây rối !Còn ai nữa cứ bước lên đi...

Lúc này bọn nhân sĩ run rẩy người nào người ấy cũng đều e dè không dám lên tiếng, chẳng dám động sợ rằng chỉ thở mạnh cũng sẽ bị Mộ Tuyết tiễn đi đoàn tụ với tên vô danh kia .

-Trời ơi một nhát kiếm Hoả Lôi đã đánh tan cả hồn phách...Lãnh Mộ Tuyết...hắn ...hắn ...thật tàn độc...

-Uỳnh...ùynh...

Khiêm Lăng Thành chiếm thế thượng phong đánh bay hai Tông Chủ Kim Sa lẫn Ngọc Liên Sơn rơi xuống đất,cả hai bị trọng thương xem chừng chỉ còn nửa cái mạng,khiến cho bọn đệ tử nháo nhào sợ hãi.Đến bây giờ bọn họ mới chú tâm vào Khiêm Lăng Thành,nhưng xung quanh trận chiến khí lực áp chế quá mạnh ,phàm những kẻ có linh lực yếu không dám chạy đến, người linh đan cấp cao hơn cũng sợ chưa kịp xuất chiêu đã thọ thương văng khỏi.Bọn đồng đạo kia chưa biết phải làm gì thì thêm ba vị Tông Chủ khác và Hàn Tiếu bị đánh văng xuống,tình thế cũng không khá khẩm hơn.Khiêm Lăng Thành như lên cơn say máu vung Oán Nguyệt quét một đường kiếm khí màu đỏ vào đám Tu Nhân.

-Uỳnh!ùynh...

-Á...chạy mau...aaaa....

Đất đá nổ tung liên hồi tựa như một trận Oanh Thiên Lôi gián xuống,đám quần hùng mạnh ai nấy chạy,ai nhanh nhẹn thì tránh khỏi ai chậm chân thì xương thịt lẫn lộn,huyết nhục vương vãi.Chỉ một đường kiếm Oán Nguyệt đã khiến cho đám Tu Nhân mấy trăm người còn lại khoảng hai trăm tên,đệ tử của Lục Đại Phái chết phơi thây như rạ,các môn phái nhỏ đi theo xem náo nhiệt giờ chỉ còn lại vài tên ngoi ngóp.Mộ Tuyết vẫn còn ôm lấy Khiêm Tử Lăng ,cả hai đứng trong một kết giới Linh khí trắng trong suốt hình cầu,ma lực trong người của Khiêm Tử Lăng đang chạy khắp cơ thể để chữa lành các vết thương,thời gian chưa đủ để hồi phục cho nội thương của Hắn nên Khiêm Tử Lăng vẫn bất tỉnh.Khiêm Lăng Thành nhìn thấy kết giới kia trúng chiêu vẫn bền vững liền dồn hết chú tâm vào Mộ Tuyết mà tiếp tục tấn công.Bọn quần hùng nhờ thế mà có thì giờ bỏ chạy ,một số mở kết giới tạm thời ngồi điều tức trị thương.Tô Nhược Hồng ra lệnh cho các đệ tử vẫn còn sức lực của Bách Kiếm Môn đưa những đệ tử bị thương về Hoa Dược Đường chữa trị,báo động cho toàn Sơn Trang tập trung đối phó với Khiêm Lăng Thành.Phong Truy Mệnh bị thương không thể vận công thi triển linh lực,khi nãy là nhờ có Tô Nhược Hồng nhanh chân kéo Y bay lên né tránh,nếu không Y cũng đã bỏ mạng.

-Phong sư huynh,trận đồ kết giới bảo vệ Đỉnh Long Sơn chỉ có Tông Chủ đương nhiệm mới biết cách khởi động,nhưng Khiêm Tử Lăng bây giờ đã bất tỉnh rồi,Bách Kiếm Môn chúng ta đã không còn tuyến phòng thủ,Khiêm Lăng Thành là Quỷ cấp Tuyệt Đại ,tu vi cao ,ma lực cường hãn,cho dù tất cả quần hùng ở đây có cùng một lượt tấn công cũng không thể đánh bại Hắn, bây giờ người có địa vị cao nhất của Bách Kiếm Môn chỉ còn Huynh,huynh hãy quyết định đi một là toàn bộ đệ tử rời bỏ Bách Kiếm Môn để chạy khỏi đây giữ mạng,hai là cùng nhau bảo vệ Đỉnh Long Sơn.

Phong Truy Mệnh nhất thời không thể đưa ra chính kiến,chao mài khó nói

-Ta ta...sư muội huynh không thể quyết định...Lãnh sư đệ là người có linh lực cao nhất của Bách Kiếm Môn hay là để đệ ấy quyết định đi.

Tô Nhược Hồng tức muốn nổ phổi,ý định đề bạt Phong Truy Mệnh lên làm Tông Chủ kế nhiệm xem như tan tành.

-Huynh,huynh...khiến ta tức chết mà...

-Ầm,ầm...

Khiêm Lăng Thành cứ dùng Oán Nguyệt mà bổ xuống kết giới của Mộ Tuyết,xem ra đã đánh hơn mười chiêu,nhưng kết giới vẫn còn trơ trơ,lại khiến cho ma tính của Hắn thêm tăng cao.

-Yaaaaa...

Hàn Tiếu thấy tình hình không ổn sợ tiếp tục đánh sẽ bị tổn thất nhân lực nên nói với Tông Chủ của Trường Bạch Tiên Môn cho đệ tử rút khỏi Long Sơn bảo toàn tính mạng.Nghe qua có chút nhu nhược nhưng Tông Chủ của Trường Bạch Tiên ngẫm lại chuyện năm xưa ở núi Tường Vi,nếu như Khiêm Lăng Thành không bị trúng kế thì chẳng ai có thể đánh hạ Hắn,huống hồ hiện tại ma lực của Hắn bộc phát tột đỉnh khó lòng đánh trả.Nghĩ đến chỉ cần chịu thiệt nhất thời giữ mạng về Tô Hà chuẩn bị pháp khí,tính kế đầy đủ sẽ trả hận sau.Lão ta liền phung ra một búng máu bất tỉnh,Hàn Tiếu nắm bắt được chủ ý liền hô hào chúng đệ tử của Trường Bạch Tiên rời khỏi Long Sơn Đỉnh.

-Á...Tông Chủ,Tông Chủ bị trọng thương rồi...mau đưa người về Bổn Môn chữa trị...

Đám người của Trường Bạch Tiên ngự kiếm bay đi làm cho những môn phái khác cũng nhấp nhỏm ,chân nhúc nhích muốn bay khỏi nơi khói lửa này.Kim Sa Môn,Tử Y Môn ngó nhau một lúc cũng bỏ mặc liêm sỉ ngự kiếm chạy mất.

-Hồi Môn trị thương...đi.

Thoáng một chốc thì bọn đồng đạo kia đã rút hết giống như lúc bọn chúng tới vừa nhanh vừa bất ngờ.Tô Nhược Hồng lẫn Diệp Thiên Thanh nhìn nhau không thể nói được lời nào,Từ Nguyệt Sư Thái vẫn còn nhắm mắt tĩnh tâm điều tức,đệ tử của Ngọc Liên Sơn nhất thời chẳng biết làm gì vẫn đứng bao quanh bà ấy bảo vệ.

Tô Nhược Hồng nói

-Tông Chủ của Ngọc Liên Sơn các vị bị thương không nhẹ,nếu vẫn còn nán lại Long Sơn Đỉnh sợ một lúc tên Ác Quỷ kia phá bỏ kết giới sẽ tiếp tục tấn công,trăm sự nguy khó,Bách Kiếm Môn chúng tôi trong lúc hỗn loạn sẽ không thể tương trợ,xin hãy rời khỏi nơi đây tìm nơi an toàn để trị thương.

Diệp Thiên Thanh hiểu ý nói

-Tông Chủ của chúng tôi nhận tin Thiếu Chủ của Ma Tộc xuất hiện ở Bách Kiếm Môn gây rối cho nên mới nhận lời thỉnh cầu của Triệu Tử Nhẫn đến hỗ trợ đồng đạo, không ngờ tình thế lại hỗn tạp thế này.

Hiện giờ Tôn Sư của ta bị trọng thương không thể giao đấu với Ác Quỷ,xin phép rời bước.

Đoạn tất cả người của Ngọc Liên Sơn cũng rời khỏi Bách Kiếm Môn, không còn ai trợ giúp cho Bách Kiếm Sơn Trang đánh trả Khiêm Lăng Thành.Tất cả các đệ tử trên dưới Long Sơn Đỉnh đều tập trung về hậu sơn,sẵn sàng trợ giúp cho Mộ Tuyết.Dưới sự điều khiển của Tô Nhược Hồng hơn một ngàn đệ tử hợp nhau rót linh lực tạo ra một bát quái kim quang thanh tẩy khổng lồ,đánh về phía Khiêm Lăng Thành,nhìn thấy bát quái,ánh mắt của Khiêm Lăng Thành đổi hướng ,Hắn tống một chưởng ra phá giải ,vừa làm nổ tung bát quái vừa thổi bay đám đệ tử Bách Kiếm Môn.

-Ầm,ầm...

-Aaaaa...Sư Tôn...

-Mộ Tuyết!

Mộ Tuyết ở trong kết giới,một tay ôm giữ Khiêm Tử Lăng một tay nắm chặt cổ tay của Y truyền ma lực đẩy nhanh tiến trình hồi phục của máu Ma Tộc,đôi mắt luôn nhìn vào Khiêm Tử Lăng, tựa hồ như đang nhẫn nại chờ cho thương tích của Y lành lại .Mộ Tuyết xem thường tên Khiêm Lăng Thành giả mạo kia vì biết ma lực của nhúm tro cốt Nhục Thể Hình Nhân này không thể phá vỡ kết giới mà Hắn tạo ra,nên để mặc cho con rối này đánh phá đến mệt mỏi cũng không quan tâm,ai ngờ đám đệ tử của Bách Kiếm Môn lại manh động làm cho Khiêm Lăng Thành chuyển mục tiêu.Nghe tiếng của Đặng Tâm la hét,như chợt tỉnh ,Mộ Tuyết dùng niệm lực điều khiển Hoả Lôi đang bay lơ lửng bên cạnh phóng ra cản trở Oán Nguyệt tác quái cứu bọn đệ tử ngu ngốc.Khiêm Lăng Thành như một cỗ máy vô tri Hắn lại chuyển sang đánh Mộ Tuyết,Mộ Tuyết ngưng truyền ma lực cho Khiêm Tử Lăng ,thu Hoả Lôi về tay ,ánh mắt ngập tràn lửa giận.

-Ông đây không có thời gian dành cho ngươi,cút về Địa Ngục đi yaaaa...

-Ầm!

Dòng lửa điện hủy diệt đánh đến,Oán Nguyệt gãy đôi ma khí tan biến Khiêm Lăng Thành bổng dưng chết đứng không cử động.Hoá ra con rối Nhục Thể Hình Nhân này dựa vào Oán khí của Oán Nguyệt mà hồi sinh,Khiêm Lăng Thành chỉ là một khúc gỗ do Tạ Kiều Lam tạo ra nhầm đánh vào tâm lý sợ hãi của kẻ thù.Oán Nguyệt bị phá giải trở về nguyên trạng gẫy vụn, Khiêm Lăng Thành hoá Cỗ Thi bay thẳng đến chỗ Mộ Tuyết.Hắn nhếch nhẹ mép môi,lại quét một đòn kiếm khí đánh Khiêm Lăng Thành nổ tung.

-Hừ,sâu bọ!

-Uỳnh!

Mộ Tuyết mỉm cười đắc ý xoay mặt lại nhìn Khiêm Tử Lăng đang ở trong vòng tay thì

-Hước!

Hắn giật thót một cái ,trái tim muốn vọt lên cổ họng khi thấy Khiêm Tử Lăng đang đưa mắt nhìn vào Hắn chầm chầm.

-Khiêm...Khiêm ...ta ta ta...

-"Chết ta rồi...ta ta ta ...vừa mới giết cha của Hắn...Hắn đã nhìn thấy tất cả rồi a..."

Khiêm Tử Lăng bất ngờ mỉm cười,ánh mắt toé lên một tia vui mừng lạ thường.

-Ca ca đẹp!

-Hả?

Mộ Tuyết chưng hửng tâm tình hoang mang khi không biết mình vừa mới nghe qua cái gì,Hắn chớp chớp mắt hỏi.

-Ngươi,ngươi vừa nói gì?

-Ừm...ca đẹp!Vui vui...nổ vui...hi hi hi...

-Ể!

Khiêm Tử Lăng nheo mắt,cong môi cười một lần nữa rồi ngất lịm luôn,khiến cho Mộ Tuyết nhất thời không biết làm gì,Hắn đang cố sốc lại tinh thần để hiểu cho rõ câu mà mình mới vừa nghe qua.

_Ca ca á?...không không phải Ngươi bị đánh đến nỗi phát điên rồi a?Không,không Khiêm Tử Lăng tỉnh lại đi.

Mộ Tuyết gọi mãi mà Khiêm Tử Lăng vẫn không tỉnh,bất giác Hắn cảm thấy trong lòng nhói đau từng đợt.

-Hắn... hắn sao lại như thế này...tất cả là tại ta,tại ta không bảo vệ tốt cho ngươi...đừng lo đừng lo Tử Lăng,Ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây...chúng ta về Lan Nguyệt Điện,phải rồi chính là Lan Nguyệt Điện,kiếp trước dù cho tất cả đều chôn vùi trong biển lửa Địa Ngục nhưng nhà của Ngươi vẫn còn...đi nào.

Thấy Hắn biến lớn Hoả Lôi và dìu Khiêm Tử Lăng lên ngồi xuống,Tô Nhược Hồng vội nói

-Lãnh sư đệ cục diện của Bách Kiếm Môn còn chưa ngã ngũ,Đệ muốn đi đâu,đệ đưa Hắn đi đâu?

Mộ Tuyết ôm Khiêm Tử Lăng cho Hắn ngồi tựa đầu vào vai mình rồi nói

-Bách Kiếm Sơn Trang giao lại cho Tỷ và Phong sư huynh,ta đưa Khiêm Tử Lăng rời khỏi Trung Nguyên,bọn Trường Bạch Tiên Môn sẽ không bỏ qua cho Khiêm Tử Lăng nếu Hắn vẫn ở lại đây,điều này sẽ gây phiền phức cho Bách Kiếm Môn.

Đoạn Hắn ngự kiếm bay đi trước sự ngỡ ngàng của Tô Nhược Hồng và chúng đệ tử

-Mộ Tuyết!

-Sư Tôn!

Mộ Tuyết hiểu rõ mục đích mà Hắn trùng sinh lần này là gì,Hắn không màn đến những gì đang diễn ra xung quanh nữa, bây giờ Hắn chỉ muốn bảo vệ Khiêm Tử Lăng cho thật tốt,Hắn xem thường toàn bộ người ở Thời Không này ,những đấu đá tranh giành ở kiếp trước đã cướp đi thời gian mà Hắn được ở bên người mình yêu,Hắn không muốn kiếp này lại lỡ mất một khắc nào bên cạnh Khiêm Tử Lăng nữa,Bách Kiếm Môn từng là ngôi nhà của Hắn, chốn dung thân của Hắn , không muốn tiếp tục ở lại mang theo nguy hại cho chốn thiêng liêng này,quyết tâm về lại Ma Vực.

Cưỡi kiếm bay suốt mấy ngày Mộ Tuyết cũng mệt rã rời,thấy có rừng cây trước mặt liền hạ kiếm xuống tìm nơi yên tĩnh nghỉ ngơi.Kiếm lớn vẫn bay là đà với độ cao vừa phải len lõi giữa những cây rừng to lớn,Mộ Tuyết đưa mắt nhìn vào Khiêm Tử Lăng đang ngủ yên gối đầu nằm trên chân của Hắn,thoáng chút tình ý dâng trào,Mộ Tuyết không thể cưỡng lại nổi vẻ đẹp tuấn lãng của Khiêm Tử Lăng,Hắn cúi đầu hôn lên môi của Y.

-Chụt!

Tâm đắc khen một câu nham nhở

-Mềm như nhung,ngon như tàu hủ non...hi.hi...một cái nữa nhé!

Và rồi cái này xong thì đến cái tiếp theo hôn một lúc môi của Khiêm Tử Lăng cũng muốn sưng vều lên.Bất chợt Hắn mở mắt ra nhìn thẳng mắt của Mộ Tuyết,làm cho Mộ Tuyết chết cứng nửa ngày .

-Hước!

-Ầm!

-Bụp!

Hoả Lôi vì thân to lớn nên không thể len qua giữa hai cây cổ thụ mọc sát bên nhau cứ thế nó đâm ghim vào thân cây lún sâu gần phân nửa rồi dừng hẳn,cú va chạm làm cho toàn thân Mộ Tuyết bị đẩy về trước một cái,theo đà hôn luôn vào mắt của Khiêm Tử Lăng.

Những tưởng phen này Hắn sẽ bị Khiêm Tử Lăng đánh cho sưng mỏ hoặc ít nhất cũng đá bay Hắn ra khỏi Hoả Lôi,nhưng Khiêm Tử Lăng chỉ ngồi bật dậy nhìn hắn rồi cười,cười một cách ngây ngô doạ Hắn thêm một phen hú vía.

-Hi hi hi...Ca ca đẹp...ca ca đẹp...đói!đói!

Mộ Tuyết quỳ ngồi lên chân ngơ ngáo nhìn Y giống như đã phát hiện ra một sinh vật quý hiếm cần phải bảo tồn,môi Hắn hơi mím lại,cảm xúc dâng trào.

-Tử Lăng ngươi sao lại thành thế này,có phải Ngươi đang đùa,đang trừng phạt ta đúng không hả?

Khiêm Tử Lăng đứng phắc dậy làm Mộ Tuyết giật cả mình,Y giậm chân liên tục lên thân Hoả Lôi,la hét như một đứa trẻ.

-Đói,đói,đói...ta đói...

Hoả Lôi tính khí cũng nóng như tên gọi của nó,bị giẫm đạp vô cớ nó bất giác thu nhỏ lại chạy tọt vào trong tay của Mộ Tuyết khiến cả hai té bịch xuống đất.

-Á...gối của ta...vỡ xương bánh chè rồi a!

Mộ Tuyết theo phản xạ nhảy dựng lên rồi ngồi xuống,đang ngồi xổm dùng tay xoa xoa hai cái đầu gối đau điếng ,bổng dưng có hai bàn tay áp vào hai bên má của Mộ Tuyết kéo mặt của Hắn ngước lên.Hắn ngẩng đầu lên thì nhìn thấy gương mặt của Khiêm Tử Lăng đang cúi xuống,ánh mắt đã ngấn lệ,miệng đang phụng phịu như một đứa trẻ đòi quà.

-Ca ca...ta đói hic...hic...

Mộ Tuyết trong lòng như tan chảy,Hắn không ngờ vẻ đẹp lạnh lùng băng giá của Khiêm Tử Lăng lúc này lại pha chút trẻ con đáng yêu đến như thế.

-À...à...ca ca nghe rồi,biết rồi...

-"Híc...chồng bị suy khờ rồi...Hắn cái gì cũng không biết rồi...vậy vậy...còn nhớ cách thượng Ta không nhỉ...hic..."

Trong rừng tất nhiên lắm thú hoang cư ngụ,Mộ Tuyết bảo Khiêm Tử Lăng ngồi yên bên một gốc cây lớn chờ Hắn đi bắt thú rừng về nướng cho ăn.Biết rằng xung quanh bán kính hai dặm không có chướng khí ,hay linh khí dao động , không có kẻ nào ở gần ,Khiêm Tử Lăng tạm thời an toàn nhưng Mộ Tuyết cũng không dám đi xa ,đi lâu ,săn được một con thỏ rừng là Hắn trở lại chỗ của Khiêm Tử Lăng ngay.Thế nhưng Mộ Tuyết không còn thấy Khiêm Tử Lăng đâu nữa,Hắn hoảng hốt chạy đi tìm.

-Tử Lăng ngươi ở đâu...

Từ bên trong một bụi cỏ lớn Khiêm Tử Lăng ló đầu ra gọi

-Ca ca đẹp,ta ở đây!

Mộ Tuyết đỏ mặt cả giận mắng Y một câu

-Ra mau,đây là tình huống gì còn chơi trò trốn tìm,thật là hư!

Khiêm Tử Lăng mếu máo chừng như sắp khóc nói

-Ta chỉ đi hái trái cây cho ca ca đẹp thôi mà.

Thấy Y dáng vẻ tội nghiệp Mộ Tuyết xiêu lòng dỗ dành

-Ta... ta chỉ là lo cho ngươi...thôi đừng khóc,ta nướng thỏ cho ngươi ăn.

-Ca ca đẹp đưa tay ra nào...ta tặng ngươi quả này đẹp lắm,đẹp giống như ngươi này.

Từ nãy giờ một tay của Khiêm Tử Lăng vẫn giấu sau lưng tỏ vẻ bí mật,khiến cho Mộ Tuyết vừa vui vừa tò mò.

-Là gì thế đưa ta xem nào.

Mộ Tuyết đưa tay ra đón lấy món quà mà Khiêm Tử Lăng đặt lên.

-Á!

Một cái đầu người với ngũ quan đầy đủ,tóc dài bung xoã khiến cho Mộ Tuyết giật bấn,quăng ra xa.

-Tử Lăng ngươi điên rồi hả,đó là đầu người không phải quả trên cây, không phân biệt được hả?Đẹp cái khỉ gì còn dám nói đẹp giốngta ư?

Khiêm Tử Lăng cả giận hét lại

-Nó mọc ra ở trên cây, không phải quả thì là cái gì,hừ!

Nghe xong Mộ Tuyết cảm thấy lạ vội bảo Khiêm Tử Lăng chỗ đã hái cái đầu đó,Khiêm Tử Lăng giận dỗi nhưng cũng nghe theo dẫn Mộ Tuyết đi đến cái cây kỳ lạ kia.

-Đây là khu vực hoang sơn ,vẫn còn trong phạm vi Tô Hà tại sao lại xuất hiện thứ quái dị này chứ?

Một cái cây cổ thụ cao to,lớp vỏ xù xì bám đầy rêu xanh,rễ cây to như bắp chân nhấp nhô nhú khỏi vùng đất đen sì xung quanh,lá cây um tùm,dây leo chằng chịt,đoán chừng nó là cây cổ thụ cũng hơn cả trăm tuổi, không có chướng khí, không toả ra chất độc,như lại có vô số tổ kết bằng lá cây lủng lẳng như kén sâu,to như trái dừa.Mộ Tuyết búng nhẹ một cái liền bắn ra một tia linh lực cắt đứt một cái tổ rơi xuống đất,tức thì cái tổ nức ra nhô lên một cái đầu người,mắt nhắm nghiền.

-Bịch!

-Ôi!đúng là có cái đầu...lẽ nào tất cả những cái kén ở đây đều là đầu người?

Mộ Tuyết đến gần quan sát,cảm thấy rất đáng ngờ,nơi cái cổ của chiếc đầu kia không hề có dấu tích bị chém hay đứt gãy,mà nó liền da như thể sinh ra nó đã như vậy.

-Sao lại kỳ lạ như vậy ,nó không hề có yêu khí, không hề có sự sống,mỗi một cái đầu lại mang dung mạo khác nhau,đây rốt cuộc là cái gì?

Khiêm Tử Lăng nghịch ngợm lại nhảy lên hái xuống một cái kén,lúc lắc nó một hồi thì bổng dưng cái đầu trong kén mở miệng gào rú.

-Aaaa....