Đông Kỳ Vân ngó thấy Mộ Tuyết la hét như vậy thì sợ hãi suy nghĩ:
-"Rõ ràng là Hắn đang tức điên lên khi vuột mất cơ hội trả thù Khiêm sư huynh đây mà,hức...không khéo Hắn lại quay sang đánh ta trút giận thì sao?Không được phải tiên hạ thủ vi cường..."
Đoạn Hắn đi nhẹ nhàng đến sau lưng Mộ Tuyết và:
-Blap!
-Á!...Ối!...sao sao ngươi lại tát ta...
Thật ra Đông Kỳ Vân chỉ muốn đánh vào gáy của Mộ Tuyết để cho Hắn ngất đi,ai ngờ Mộ Tuyết quay lại và hưởng trọn một cú tát của Đông Kỳ Vân.
-Ơ ơ...ta ta ta...chẳng qua là... Muốn huynh bình tỉnh một chút...úy Khiêm sư huynh...
Đông Kỳ Vân chỉ tay lên trời hét lớn nhưng Mộ Tuyết không nhìn theo.
-Yaaa...
-Xí hụt...
Đông Kỳ Vân lại ra tay nhưng Mộ Tuyết né được.
-Hừ lại giở trò mèo với ta hả,đừng tưởng lúc nào ta cũng mắc bẫy...
Đông Kỳ Vân há hốc mồm kinh ngạc vì không thể ngờ Mộ Tuyết đoán được hành động của mình.
-Yaaa...sao huynh lại cứng đầu như thế...đừng phát điên nữa,ngất đi....
-Véo....
Đông Kỳ Vân liền phóng ra mấy đạo bùa,không ngờ thân pháp của Mộ Tuyết vẫn không mai một ,Hắn né tránh vô cùng uyển chuyển.
-Grừ... Ta né ,ta né...hừ...người nổi điên bây giờ là ngươi đó Đông Kỳ Vân...ta không đùa với ngươi nữa...Hoả Lôi.
Mộ Tuyết vận công triệu hồi Hoả Lôi, không ngờ Hoả Lôi nghe lệnh liền hiện ra ,Mộ Tuyết nhảy lên ngự kiếm bay vút .
-Ta phải về Sơn Trang,ngươi cứ ở lại đây mà luyện bùa chú...hừ... đi.
Đông Kỳ Vân thu linh lực lại mở to mắt nhìn theo bóng lưng của Mộ Tuyết.
-Á thất bại rồi... không thể đánh ngất Hắn mà còn kích động Hắn bộc phát linh lực nữa kìa...a...chờ ta Lãnh sư huynh...
.....
Bách Kiếm Sơn Trang vẫn duy trì hoạt động thường nhật,các đệ tử việc ai người ấy làm không hề huyên náo,bổng dưng Khiêm Tử Lăng từ xa về ngự kiếm lướt qua tuyến phòng vệ Long Sơn Đỉnh,tốc độ nhanh như tên bắn khiến cho đám đệ tử canh gác kinh ngạc.
-Ố ...đó không phải là Tông Chủ sao?
-Tuy thân pháp rất nhanh nhưng nhìn bộ y phục là biết chính xác là Y rồi,tại sao Y lại hối hả như vậy,có chuyện hệ trọng gì sao?
-Ngươi không nhớ à,Y thay mặt cho Lãnh Đường Chủ đến Hoàng Phụng Môn tạ lỗi với Duệ Tông Chủ gần mười ngày qua rồi.
-Ngự kiếm bay nhanh như thế lẽ nào...lẽ nào giữa hai môn phái sắp xảy ra xung đột ư?
-Á... không phải chứ?
Đám đệ tử nhao nhao một lúc thì vù một cái Mộ Tuyết xuất hiện bay vèo qua tuyến phòng ngự khiến cho cả bọn trố mắt
-Đấy đấy ... không phải là Lãnh Đường Chủ sao?bay nhanh như vậy có phải là đang đuổi theo Tông Chủ hay không hả?
-Ớ nói như vậy...có phải họ đang đánh nhau không?
-Uý trời lần trước bọn họ đánh nhau dưới thị phố đã đánh sập gần nửa thị trấn rồi,Phong Đường Chủ phải huy động tất cả các đệ tử hai phân đường Ngọc Kiếm và Mộc Đường mới có thể sửa chữa hết nhà cửa đền bù lại cho thôn dân ,bây giờ họ đánh nhau ở Bách Kiếm Sơn Trang...chúng ta chúng ta sắp không có nhà để ở rồi a.
Khiêm Tử Lăng về đến Đỉnh Long Sơn, không vội ghé Chính Viện nghỉ ngơi mà bay thẳng đến Hoa Dược Đường tìm Tô Nhược Hồng,Hắn không giấu được vẻ mặt căng thẳng.
-Tô sư tỷ,Lãnh Mộ Tuyết hắn có phải vẫn chưa hồi phục không?tại sao hành vi của Hắn lại khác thường như vậy?
Tô Nhược Hồng ở bên cạnh đám sư đệ này cũng được nhiều năm há chẳng hiểu rõ tính khí của mỗi người hay sao,tuy rằng Lãnh Mộ Tuyết tính tình phóng khoáng,hay trêu đùa đồng môn và thường ra vào chốn tửu lâu nhưng tâm tư vô cùng chính nghĩa,từ lúc tiếp nhận Trúc Thanh Đường tác phong cũng chuẩn mực hơn rất nhiều,chỉ khi nào thỉnh thoảng nhớ về Phùng Tú Cẩm mới lại đến Lạc Hoa Lâu uống rượu,chưa hề có điều tiếng về hành vi không đúng đắn với nữ nhân hay nam nhân .Nên khi nghe Khiêm Tử Lăng kể lại hành động ôm ấp ,mè nheo của Hắn như một tiểu nương tử động xuân tình,Tô Nhược Hồng không khỏi ngạc nhiên.
-Tuy rằng Khiêm sư đệ đây đã đánh ngất Hắn ở thị phố nhưng Lãnh sư đệ chỉ bị ngoại thương mà thôi,đầu của Hắn có va đập nhưng chỉ là trầy xướt nhẹ không đáng kể...còn hành vi cợt nhã mà Khiêm sư đệ đang nói đến ,thật ta chẳng hiểu nguyên nhân vì sao,chỉ có thể chờ đệ ấy về ,ta bắt mạch mới có thể tìm ra ...
Tô Nhược Hồng nói chưa dứt lời thì Mộ Tuyết đã xuất hiện lù lù ở cửa đại sảnh Hoa Dược Đường,vẻ mặt của Hắn khi nhìn thấy Khiêm Tử Lăng giống như bị uất nghẹn lâu năm,ánh mắt rưng rưng,chứa đựng nhiều điều muốn nói,Mộ Tuyết run run môi ,miệng mấp máy quyết định một lần nói hết tiếng lòng của mình bị dồn nén từ kiếp trước đến kiếp này.
-Khiêm...
-Bụp!
-Ẻ0!
Tô Nhược Hồng lẫn Khiêm Tử Lăng tròn mắt nhìn Mộ Tuyết bổng dưng nghẹo đầu sang một bên rồi từ từ ngã xuống,Khiêm Tử Lăng nhanh chân chạy đến đưa một bờ vai làm điểm tựa cho Mộ Tuyết ngã vào,tiệt nhiên không dùng tay đỡ Hắn.Phía sau Phong Truy Mệnh xuất hiện như một vị cứu tinh.
-Ta nghe chúng đệ tử báo lại Mộ Tuyết và Tử Lăng sắp đánh nhau cho nên đến đây ngăn cản,cũng may là đã kịp lúc.
Tô Nhược Hồng cười gượng nói
-Huynh đến rất đúng lúc nhưng hành vi đánh lén sư đệ thật là...
Khiêm Tử Lăng tiếp lời
-Trường hợp dị thường thì phải dùng cách dị thường,chỉ trách là Hắn tâm trí bất ổn thôi,tự chuốt lấy.
Phong Truy Mệnh cũng ái ngại nói
-Khi nào đệ ấy tỉnh lại ta sẽ tạ lỗi với đệ ấy.
Mộ Tuyết nằm trên giường ngủ say như thể chưa từng được ngủ bao giờ,trong khi tâm trí của Hắn thư thả thì Thần Đan trong người lại xảy ra phản ứng,nó phát ra linh lực tạo thành một dòng chảy xuôi theo huyết mạch ,giữa lúc đó tiếng mở cửa vọng vào tai làm cho thần thức của Mộ Tuyết bừng tỉnh,Thần Đan cũng trở về nguyên trạng.
-Kéttttt...
-Hước...
Mộ Tuyết đưa một tay ôm đầu ngồi dậy
-A...đầu của mình sao lại đau thế này...
Đặng Tâm bê một khay đựng chén thuốc đi vào.
-Sư Tôn, người tỉnh lại rồi.
Nhác thấy vị đệ tử ruột yêu mến của mình Mộ Tuyết giật bấn người chưng hửng
-Không phải chứ...tình cảnh này sao lại giống như năm đó,Ta vừa bị Khiêm Lăng Thành thụi cho một đao vậy?đừng nói với ta lại trãi qua bốn năm rồi nha...
Đặng Tâm đặt khay gỗ xuống bàn trà sau đó tiến đến bên cạnh giường.
-Sư Tôn người đã ngủ một ngày một đêm rồi,Tô Đường Chủ nói tuy Sư Tôn không bị nội thương nhưng vì linh lực bị tắt nghẽn khiến cho tâm trí mơ hồ, người còn khuyên Sư Tôn đừng để sự đau buồn hành hạ ảnh hưởng đến tiến trình tu luyện của mình.
-Hả?
Mộ Tuyết chớp mắt liên hồi
-Con nói sao?ta chỉ là ngủ một ngày một đêm thôi à...May quá...tưởng đâu vườn thanh xuân lại thêm bốn mùa lá rụng...úy!
Mộ Tuyết lại nhớ đến Khiêm Tử Lăng liền bước xuống giường,lần này Hắn thận trọng hơn đưa mắt nhìn vào y phục trên người.
-À là thường phục...tưởng đâu lại cho em trai ta tự do lộ diện nữa chứ...Đặng Tâm bây giờ là giờ nào?Tông Chủ có ở Sơn Trang không?
Đặng Tâm nghe hỏi thì lúng túng lo sợ
-Sư Tôn người đừng tìm Tông Chủ tính sổ nữa mà...hai người lần trước đánh nhau ở thị phố đã tiêu tốn gần phân nửa ngân khố của Bách Kiếm Môn rồi...Kiều Linh Quản Sự ở Văn Sự Phòng vừa phát cả sắp giấy ủy thác nhiệm vụ bắt đệ tử Trúc Thanh Đường chúng ta đi làm kiếm ngân quan bù vào khoản tiền đã tiêu hao.
Mộ Tuyết nghe đến tên của Kiều Linh thì chợt nhớ đến Tạ Kiều Lam.
-"Ố mình quên mất ân oán của Lãnh Mộ Tuyết và tỷ muội nhà này vẫn chưa được giải quyết...còn cả tên Triệu Tử Nhẫn ám hại đồng môn vẫn đang là chủ nhân của Thiết Đường...âm mưu thống trị Trung Nguyên của huynh đệ Hàn Bất Tiếu,dã tâm tiêu diệt Nhân Tộc của Bá Dực...hic còn thân phận Thiếu Chủ Ma Tộc của Khiêm Tử Lăng,Ma Tôn có khả năng hồi sinh diệt thế...ta làm gì bây giờ...nếu nếu như theo quá trình phát triển ở kiếp trước thì mọi việc đều sẽ xảy ra hết..."
Thấy sắc mặt của Mộ Tuyết đổi sang nhăn nhó ,Đặng Tâm lên tiếng hỏi
-Sư Tôn người sao vậy?đệ... đệ tử nói sai điều gì sao ạ?
Mộ Tuyết chợt tỉnh liền sốc lại tâm trạng nói
-Không gì, không phải do con,Vi Sư chỉ đang suy nghĩ về một số việc mà thôi...con đừng lo,Ta tìm Khiêm Tử Lăng chỉ để nhận lỗi với Hắn ,nguyên nhân là do ta đã gây sự với Giang Thiên Tứ,phiền Hắn phải đi tạ lỗi thay Ta .
-Sư Tôn ,bây giờ trời cũng đã gần tối Tông Chủ chắc cũng đi nghỉ rồi,có chuyện gì Người nên để sáng mai.
Bây giờ Mộ Tuyết mới đưa mắt ngó ra cái cửa sổ lớn hướng ra vực thẳm Hun hút,ánh nắng đã tắt ,chỉ còn lại những bóng mây chiều muộn cam cam tím tím sắp chuyển sang màu đen.
-Trời tối rồi à?ừm...thôi con về phòng nghỉ đi,Ta cũng sẽ đi ngủ sớm...
-Dạ!đệ tử xin lui ra ngoài...
Đặng Tâm đi khỏi rồi Mộ Tuyết liền đưa hai tay ra vận công kiểm tra linh lực, không ngờ lại tích tụ được hai luồn chân khí lớn,Hắn thu lại ,ánh mắt sáng quắc lên như đã quyết định một điều gì.
-Hừm...để có thể cùng Khiêm Tử Lăng sống yên ổn bên nhau ,Ta phải trừ khử từng mầm hoạ cản trở...
Nói xong liền dịch chuyển đi khỏi Trúc Thanh Đường.
Liền kề với biệt viện Võ Sự Phòng là dãy nhà dành cho đệ tử chấp chưởng nơi này nghỉ ngơi.Tư phòng của Đông Kỳ Vân cũng nằm trong đây,phòng của Hắn rất dễ tìm bởi khung cửa sổ được sơn một màu vàng nhạt,màu mà Hắn yêu thích.Đông Kỳ Vân về đến Bách Kiếm Môn sau Mộ Tuyết một ngày ,nghe tin Mộ Tuyết bị khí huyết tắt nghẽn dẫn đến bất tỉnh đang nằm tịnh dưỡng ở Trúc Thanh Đường, Hắn mới thở phào nhẹ nhỏm,quay về tư phòng nghỉ ngơi.
-May mắn thật...cứ tưởng phen này Sơn Trang bị phá hủy rồi...không biết Tô sư tỷ có trị được bệnh điên của Hắn không nhỉ?chứ lúc Hắn nhìn Khiêm sư huynh,ánh mắt đúng là...í ya ...nổi gai óc...
-soạt!
-Ưm...ưm....
Nghe tiếng gió động bên tai ,Đông Kỳ Vân liền quay đầu nhìn lại,chưa hiểu ất giáp gì đã bị một bàn tay trắng ngần mịn màng bịt miệng ,tay kia của tên bí ẩn thì đang cầm một cái cuốc.
-Là ta,giữ im lặng đi ,đừng làm kinh động đệ tử tuần tra.
Tiếng nói quen thuộc của Mộ Tuyết làm Đông Kỳ Vân nửa sợ nửa an tâm
"-Ối a là Lãnh sư huynh...ôi Hắn Hắn muốn trả thù ta sao...Hắn muốn dùng cuốc trừ khử ta sao?"
Càng nghĩ Đông Kỳ Vân càng hoảng vùng vẫy nhưng Mộ Tuyết nhanh chân đã kéo Hắn dịch chuyển đi khỏi Chính Viện,ra đến rừng Bách Hoa mới đẩy Hắn về phía trước.
-Ưm...ặc..ặc...Lãnh Mộ Tuyết huynh muốn trả thù ta sao,muốn hủy hoại ta bằng cuốc sao,dù gì ta cũng là một trong tứ đại mỹ nam Trung Nguyên tại sao không dùng Hoả Lôi tiễn ta đi mà lại dùng cuốc thế hả...á à định thủ tiêu ta xong thì chôn luôn ở đây sao?
Mộ Tuyết vểnh mỏ nghiến răng nói
-Ngươi hạn chế suy diễn đi cho ta nhờ...nếu muốn giết ngươi ta chỉ cần một chưởng là đánh nát linh đan của ngươi rồi , không cần kéo ngươi ra đây .
-Thế thế ...ban đêm ban hôm huynh lôi ta ra rừng Bách Hoa để làm gì...hước...đây đây không phải là cây hoa Tử Điệp sao,là mộ của Kiều Lam muội ?Á huynh huynh định tế sống ta hả? người hại chết muội ấy là huynh không phải ta.
Mộ Tuyết bất lực quẳng cái cuốc trong tay cho Đông Kỳ Vân.
-Ngươi đừng nói lung tung nữa...Tạ Kiều Lam vẫn chưa chết,Ả ta đã luyện thành nửa người nửa quỷ rồi ,cái tên tấn công ta và ngươi ở nơi hoang vắng chính là Ả ta đấy.
Đông Kỳ Vân vẻ mặt khó hiểu ù ù cạc cạc nói
-Hả?huynh huynh nói gì...cái tên áo choàng đen bí hiểm bên bờ sông là... là Kiều Lam muội sao?vô lý...lúc muội ấy chết Kiều Linh muội đã chính miệng xác nhận và còn tự tay khâm liệm cho người tỷ tỷ bạc mệnh,sao muội ấy có thể chưa chết chứ?
-Cả Bách Kiếm Sơn Trang này đã bị hai tỷ muội của Ả qua mặt rồi,chưa hết Sư Tôn của ta Tạ Quang Hành cũng là do biết được bí mật này nên đã bị Tạ Kiều Lam sát hại.
-Gì?Tạ Tông Chủ bị Kiều Lam hại chết sao?
-Đừng nói nhiều nữa đào đi...Tạ Kiều Lam vẫn đang trú ẩn ở mật thất bên dưới mộ...lần này Ta sẽ chính tay khâm liệm cho Hắn.
Đông Kỳ Vân nửa tin nửa ngờ nhưng xét lại tình hình khi xưa đúng là có chút nghi vấn,Tạ Kiều Linh một mực đòi đích thân khâm liệm cho Tạ Kiều Lam còn nhất quyết phải chôn cất tỷ tỷ của Ả ở dưới tán cây hoa Tử Điệp.
-Lãnh sư huynh...lỡ như thật sự Tạ Kiều Lam nằm trong quan tài thì sao hả? đào mồ cuốc mã người khác sẽ bị ông trời trừng phạt đó à...
-Hừ ...ta bảo huynh đào thì cứ đào đi...tất cả trách nhiệm ta sẽ gánh hết.
-Hic ...Kiều Linh muội mà biết được chắc chắn xé xác ta...
-Huynh không đào thì ta sẽ đánh nát mặt huynh... grừ...
Đông Kỳ Vân hết cách đành cầm cuốc mà đào mộ của Tạ Kiều Lam,đào một lúc đã thấy được cỗ quan tài,Mộ Tuyết nhảy xuống dùng tay đánh văng nắp quan tài bay lên khỏi huyệt mộ,Đông Kỳ Vân hiếu kỳ đưa mắt nhìn vào trong,Hắn vô cùng kinh ngạc
-Ố...thi thể của Kiều Lam muội đâu rồi?
Mộ Tuyết tiếp tục đánh một chưởng vào bên trong quan tài,tức thì khởi động cơ quan,chiếc quan tài dịch chuyển sang một bên để lộ một mật đạo.
-Đi nào!
Đông Kỳ Vân điểm một đạo bùa làm ánh đuốc soi đường ,ngạc nhiên khi thấy con đường tăm tối quanh co này lại dẫn vào một nhánh của Động Tu Linh,càng khó hiểu hơn là mật đạo này dường như rất quen thuộc với Mộ Tuyết,Hắn đi nhanh như thể đã từng đi đến đây rồi .
-"Huynh ấy thật kỳ quái,tại sao có thể biết nhiều bí mật của người khác,còn đọc được cả suy nghĩ nữa,trước khi bị điên tình Hắn đâu có lợi hại đến như vậy?"
Đi một lúc Mộ Tuyết có cảm giác bất ổn
-"Kỳ lạ,sao lần này đến lượt ta đi vào đây cảm giác mật đạo này như dài thêm ấy nhỉ?Lần trước thông qua ký ức của Lãnh Mộ Tuyết mật đạo này không dài như vậy,hay là do ta suy nghĩ quá nhiều chăng?"
-Soạt!loạt soạt...
Đang mải mê suy ngẫm chân của Mộ Tuyết đá vào thứ gì đó tròn tròn khiến cho nó lăn long lốc về phía trước.
-Gì thế?...cái tiếng gì mà lép bép bên tai thế này,ta vừa đá vào vật gì vậy nhỉ?Đông Kỳ Vân à rót chút linh lực vào lá bùa đi ...để nó soi sáng thêm phía trước.
Đông Kỳ Vân nghe theo vận linh lực rót vào lá bùa đang bay lơ lửng bên cạnh,lá bùa được độ thêm linh lực ánh sáng mở rộng ra soi rõ con đường thêm chừng mười bước chân.
-Á!
Mộ Tuyết hét toáng lên khi thấy dưới chân mình là cả một ổ gián,bọn gián bám đầy vách mật đạo không chút kẽ hở,còn thứ mà Mộ Tuyết đá phải chính là một chiếc đầu lâu của con quái thú nào đó đã bị trơ xương trắng.
-Trời ơi gián,gián ,gián ...bới người ta...
Mộ Tuyết sợ tái mặt nhảy cẳng lên bấu vào người của Đông Kỳ Vân làm cho hắn nghiêng ngả vừa kinh ngạc vừa buồn cười.
-Không phải chứ Lãnh sư huynh,huynh sợ gián á?Có lẽ mật đạo này ẩm móc quá nên bọn gián mới tụ về đây trú ngụ à...tại sao lại có hài cốt của quái thú ở đây nhỉ?
-Ghê quá ,gớm ghiếc quá...ta đốt ta đốt...yaaa...
Mộ Tuyết tung chưởng đánh ra một luồng lửa quét sạch đám gián cháy đen thành tro bụi, rồi lại nấp sau lưng Đông Kỳ Vân.
-Tên Tạ Kiều Lam đang tu luyện Cổ Thuật Tà Ác của Ma Tộc ,Nhục Thể Hình Nhân Chú và Hoán Linh Đổi Cốt,đây chắc là nguyên liệu để Hắn bù đắp vào thân thể của mình,í ya...gớm... Ngươi đi trước đi...sắp đến động vô danh thông vào Động Tu Linh rồi...đi đi...xem còn có bọn gián đáng ghét nữa không?
-Ơ ,ơ...từ từ...đừng đẩy ta...
-"Không phải chứ,Cuồng Kiếm Tầm Ma vang danh chấn động khắp Trung Nguyên lẫn Ma Vực,ma quỷ không sợ lại đi sợ gián hả?nếu chuyện này lộ ra ngoài Bách Kiếm Môn còn gì là mặt mũi nữa...nhưng vô lý,vô lý quá...Lãnh Mộ Tuyết trước giờ có sợ cái gì đâu,tại sao bị Khiêm Tử Lăng đánh ngất có một lần đã thay đổi lớn đến như vậy...hic Hắn thật sự bị điên rồi a".
-Cẩn thận !
Nghe tiếng của Mộ Tuyết nhắc nhở Đông Kỳ Vân theo phản xạ liền né tránh một đòn tấn công bất ngờ bay đến.Từ trong bóng tối nhá nhem ở phía trước xuất hiện những đòn đánh liên hồi tấn công Mộ Tuyết và Đông Kỳ Vân,đến khi Mộ Tuyết yểm một đạo bùa thắp sáng lên trần hang động mọi vật mới phơi bày .Mộ Tuyết há hốc mồm kinh ngạc khi kẻ đánh lén lộ diện.
-Sao lại là ngươi?
Đông Kỳ Vân mở tròn mắt ,tay chân run rẩy.
-Khiêm sư huynh?huynh huynh huynh...cũng đi đào mộ á?
Thật bất ngờ cho Mộ Tuyết khi tình tiết ở Thời Không Trùng Sinh này không hề giống như hắn nghĩ ,kẻ ở trong mật động lại là Khiêm Tử Lăng .Khiêm Tử Lăng cũng không thể giấu được sự ngỡ ngàng đang hiện trên gương mặt,Hắn hạ đầu mài nói
-Đêm muộn rồi tại sao hai ngươi lại đến đây?lén lén lút lút làm trò mờ ám gì hả?
-Ta ta không có...là Lãnh sư huynh kéo ta đến đây...ngươi hỏi Hắn ấy.
Mộ Tuyết không giải thích gì cả mà hỏi ngược lại Khiêm Tử Lăng
-Ngươi đã biết Tạ Kiều Lam trú ẩn ở đây rồi sao?Ngươi đến đây để tìm Hắn à?
Khiêm Tử Lăng quay lưng đi,vừa đi vừa nói
-Ta đến Động Tu Linh để tịnh tâm dưỡng thần,nghe thấy tiếng hét của ngươi nên mới dò theo tìm đến đây,chẳng thấy ai cả,Tạ Kiều Lam không phải đã chết rồi sao?
Đông Kỳ Vân liền giải thích
-Khiêm sư huynh à,thi thể của Kiều Lam muội không có ở trong mộ,bọn ta là từ mật đạo bên dưới quan tài đi đến đây...nghe Lãnh sư huynh nói ,Kiều Lam muội đã hoá quỷ vì tu luyện Tà Thuật và đang ẩn trú tại Động Tu Linh này.
Khiêm Tử Lăng cảm thấy khó hiểu liền quay đầu lại định hỏi thì phát hiện ra Mộ Tuyết đang cầm lấy cái vạt áo của Y vuốt ve,vẻ mặt thương cảm lẫn chút ái mộ khiến cho tim của Y muốn nhảy vọt lên cổ họng ,liền giật lấy vạt áo cho nó rời khỏi tay của Mộ Tuyết.
-Ngươi đang làm cái gì thế hả?
-"Đừng đánh Hắn,Hắn đang bị bệnh,đừng đánh Hắn,đừng nhìn vào mắt Hắn..."
Khiêm Tử Lăng đã phải âm thầm trấn tĩnh bản thân mình như thế và dời mắt đi chỗ khác không dám nhìn thẳng vào Mộ Tuyết.
Tình huống khó đỡ này cũng súyt chút dọa cho Đông Kỳ Vân phát hoảng.
-Lãnh sư huynh, huynh phát bệnh rồi hả?
Mộ Tuyết chớp chớp mắt không biết giải thích thế nào cho đúng,vội nhoẻn miệng cười chữa ngượng.
-Ta ta...thấy vạt áo của Khiêm sư huynh bị dính bụi bẩn,nên phủi giúp Ngươi thôi à.
Khiêm Tử Lăng đưa mắt lườm Mộ Tuyết một cái thật nhanh rồi đi tiếp đầu không ngoảnh lại.
-Không cần ngươi làm chuyện dư thừa,ngươi tiết chế hành động kỳ quái lại thì đã giúp bọn ta rồi đấy.
Mộ Tuyết nuốt khan một cái đáp lí nhí.
-Sờ có chút xíu làm gì căng thẳng như vậy chứ.
-"Nhớ năm xưa không biết là ai cứ quấn lấy ta như hình với bóng,lăn giường dây dưa triền miên ,đuổi mấy cũng không đi,bây giờ cả vạt áo cũng không cho sờ...grừ...chảnh với bà hả?"
-Ngươi đã từng nhìn thấy Tạ Kiều Lam sao?
-Ừm!ngươi cũng đã giao chiến với Hắn rồi đấy,là tên mặc y phục tím viền đen khoác áo choàng đen che nửa mặt ở bờ sông khi ấy.
-Là Ả sao?
-Hắn đã hoán đổi xương cốt rồi, bây giờ Hắn là nam nhân và là nửa người nửa quỷ.
Đông Kỳ Vân nói
-Động Tu Linh có hơn cả trăm động nhỏ,mỗi một động đều có huyền cơ riêng,nếu truy tìm Tạ Kiều Lam thật là khó lắm đấy,không khéo còn bị bỏ mạng.
Khiêm Tử Lăng suy ngẫm
-"Bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện xung quanh mật động của Ta là Tạ Kiều Lam sao?Thân pháp cao siêu ,uyển chuyển lẽ nào đã đạt đến Quỷ cấp Tuyệt Đại rồi hay sao?"
-Chỉ là lời nói phiến diện của Ngươi,Ta không thể xác nhận Tên bí ẩn đó có phải là Tạ Kiều Lam hay không , càng không thể mơ hồ truy tìm Hắn trong Động Tu Linh ,Động Tu Linh có linh khí sơ khai thanh tẩy cực mạnh, Tạ Kiều Lam không thể nào tu luyện được tà thuật ở đây,càng nghĩ lại càng vô lý .
Mộ Tuyết khịt mũi một cái rồi nói
-Ngươi hiểu rõ Động Tu Linh này được bao nhiêu chứ,ngoài những hang động được Tổ Sư Gia yểm trú tạo không gian tu luyện cho chúng đệ tử thì những động còn lại không phải cái nào cũng tụ được linh khí đâu à,Tạ Kiều Lam chính là lợi dụng kết giới bao quanh Động Tu Linh hạn chế ma chướng thoát ra ngoài,tránh bị phát hiện khi luyện tà chú nên mới chọn nơi đây tu luyện,Hắn chắc chắn là đang ở đâu đó trong một mật động chưa bị chúng ta khai hoang.
Đông Kỳ Vân mở quạt phe phẩy nói
-Thế chúng ta phải làm gì đây, không thể để Hắn tiếp tục tác quái trong Linh Động này được ,ở đây là cấm địa của Sơn Trang,nếu như các đệ tử của Bách Kiếm Môn vào đây tu luyện gặp phải Hắn thì sao,thật nguy hiểm.
Mộ Tuyết suy nghĩ một lúc
-"Kiếp trước Tạ Kiều Lam si mê Lãnh Mộ Tuyết đến điên đảo dù trở thành Quỷ Điệp Ma Vương cũng muốn mang Hắn về bên cạnh...hay là...Ta dùng mỹ nam kế nhử cho Hắn lộ diện nhỉ?"
-Ừm...e hèm...Ta nghĩ Tạ Kiều Lam hận Ta đến thấu xương thấu thịt chắc hẳn sớm muộn gì Hắn cũng sẽ tìm cách giết ta chỉ bằng Ta đẩy nhanh tiến trình đó vậy...Ta có một kế này...
...
Không biết kế sách của Mộ Tuyết là gì nhưng cả ba đều rời khỏi động Tu Linh về lại Tư Phòng,nằm trên giường lăn qua lăn lại không tài nào chợp mắt ,Mộ Tuyết bước xuống giường rót một chung trà định uống thì nghe tiếng xì xào của các đệ tử,hiếu kỳ Hắn mở cửa sổ hướng ra Sân Thao trường xem thử,thì thấy một nhóm ba ,bốn người ôm chậu gỗ đi ngang ,chợt trong đầu của Hắn toé lên một niềm vui nho nhỏ.
-Í ...í...đó không phải là đám đệ tử vừa mới tắm xong ở Suối nước nóng đó sao?Khi nãy Đông Kỳ Vân không phải là ngỏ lời bảo Khiêm Tử Lăng đi tắm cùng đấy sao?Khà,khà khà...
Không biết trong đầu của Mộ Tuyết đang nghĩ gì nhưng vẻ mặt của Hắn thì rất nham nhở,liền thay đổi y phục ôm ngay chậu gỗ chạy ra khỏi phòng.Mộ Tuyết ẩn nấp trong bụi cây chờ đợi cho đến khi tận mắt thấy Khiêm Tử Lăng ôm chậu gỗ rời khỏi Chính Viện ,Hắn ngành chân dịch chuyển đến Suối nước nóng.Trời đã về khuya khu vực Suối nước nóng cũng vắng lặng,đám đệ tử không còn ai lui tới,Mộ Tuyết hí hửng đặt chậu gỗ lên trên đất ,bước xuống nước bơi ra đúng cái chỗ mà năm xưa Hắn đã diện kiếm em trai của Khiêm Tử Lăng.
-Hí hí hí...Hắn thích tắm nhất là khi chỉ còn một mình ...ục ục...
Hắn lặn xuống nước chờ thời cơ,đúng như Mộ Tuyết suy đoán quả nhiên là có tiếng bước chân đi đến khu vực hồ nước,nhưng không gian tĩnh mịch đến lạ thường,Hắn ở dưới nước cũng không cảm nhận được linh khí kim đan của Khiêm Tử Lăng.Bổng dưng một luồng ma lực quét đến mặt hồ ,Mộ Tuyết linh cảm chẳng lành liền bay vút lên cao né tránh,nước bị chưởng lực kia đánh văng tung toé,ma tức đẩy ra quét sạch đám cỏ cây ven bờ.
-Ầm!
Mộ Tuyết hạ xuống đứng trên mặt nước,đầu mài hạ thấp ,ấn đường nhăn nhó khi trông thấy kẻ vừa tấn công mình.Một dáng người cao tầm 1m70 khoác chiếc áo choàng đen đang đứng dưới mái che hành lang dẫn ra suối,Hắn nhoẻn miệng cười đắc ý.
-Lại gặp nhau rồi Lãnh Mộ Tuyết.
Tạ Kiều Lam xuất hiện bất ngờ nhưng không làm cho Mộ Tuyết ngạc nhiên ,Hắn nhếch khoé môi cười khẩy.
-Ta cũng chờ ngươi lâu rồi Tạ Kiều Lam.
Vừa dứt lời Mộ Tuyết đã triệu hồi Hoả Lôi xuất một đường kiếm về phía Tạ Kiều Lam.
-Đi chết đi...yaaa....
Tạ Kiều Lam đứng im chưng hửng khi nhát kiếm kia của Mộ Tuyết chỉ làm lay động không khí xung quanh tạo ra một cơn gió nhẹ thổi tung mũ trùm trên đầu của mình.Hắn thống khoái cười lớn
-Ha ha ha... Cuồng Kiếm cũng chỉ có thế...
Mộ Tuyết mặt kinh ngạc đến độ tím tái
-Sao sao sao lại như vậy...tắt nghẽn linh lực nữa hả?
Tạ Kiều Lam lộ diện là dung mạo của một nam nhân,ánh mắt sắc sảo chứa đựng tà khí.
-Hừ...mối hận năm xưa giờ thì kết thúc được rồi...yaaa....
Không chờ cho Mộ Tuyết kịp phản công,Tạ Kiều Lam tung chưởng đánh đến,chưởng lực như chất chứa nhiều oán khí,quét đến như cuồn phong.
-Yaaaa...
-Uỳnh!