Tông Chủ Ác Ma Của Ta

Chương 111: Kết cục




Ở Địa Ngục Vô Gián cũng xuất hiện một hố đen kỳ quái,hố sâu hun hút,chuyển động xoay tròn như một cỗ máy xây,nó vừa đến đã hút Hắc Đại Thụ nguyên thần của Lãnh Mộ Tuyết đang bám trụ trên nền sân Kim Sơn Vũ Thần Điện vào bên trong.Tán cây rộng lại có nhiều rễ đen mọc tua tủa bấu chặt khắp nơi Cung Điện ,thậm chí là ăn sâu vào lòng núi phía sau Điện ,cũng phải đứt đoạn mà xoay tròn cuốn vào hố đen sâu thẳm,ngọn cây vừa vào chưa được một thước đã bị nghiền nhỏ tan dần thành bụi biến mất,cứ thế cả thân cây khổng lồ bị hủy từ từ.

Ở ngoại vi Tây Quỷ Thành ,Lãnh Mộ Tuyết cũng bất ngờ bị cái hố đen vô cực đó hút vào,vực sâu vạn trượng do Hắc Đại Thụ tạo ra cũng biến mất trả lại hiện trạng ban đầu, Khiêm Tử Lăng nhờ vậy mà thoát khỏi đám rễ quấn quanh eo,rơi xuống ,Lãnh Mộ Tuyết không có thì giờ để quan tâm Y ,Hắn cố gắng chống chọi lại hố đen ,lấy mũi Diệt Sinh cắm sâu vào đất để giữ bản thân không bị kéo đi,thế nhưng lực hút này quá mạnh,mạnh đến độ dù cho Lãnh Mộ Tuyết có dùng tất cả pháp chú đánh vào miệng hố để khép nó lại vẫn không tài nào làm được,ngược lại những chưởng lực mạnh bạo kia cũng bị hút đi vào bên trong,Diệt Sinh gãy mũi bay vụt qua đầu của Lãnh Mộ Tuyết kéo theo Hắn bay lên không trung,Hắn nhanh buông tay bỏ Thần Võ uy mãnh của mình,phóng ra hàng trăm dây roi đen bấm vào đất,nhưng vẫn không thể giữ bản thân yên vị,Hắn bị hút bay vào miệng hố.

-Khốn kiếp...Ác Nghiệp của ta ... sao lại trở thành hố đen vô cực...yaaa...

Lực hút của hố sâu trên bầu trời chỉ ảnh hưởng ở khu vực mà Lãnh Mộ Tuyết đứng, không lan rộng như vực sâu của Hắc Đại Thụ,bọn người của Mộ Tuyết cũng ngã sóng soài trên đất,kẻ bị thương người ối máu,nghiêng ngả đứng lên,chưa kịp định hình thì hoảng kinh vì hố đen kia .Đông Kỳ Vân nói

-Đó đó là cái thứ gì vậy,còn đáng sợ hơn vực sâu vạn trượng của Hắc Đại Thụ nữa a

...ngay cả Dị Thần Lãnh Mộ Tuyết cũng không chống lại nỗi kia...

Bảo Liên thời trước nhìn sang Bạch Diễn Tình nói

- Đó là gì?ta chưa từng thấy bao giờ?

Bạch Diễn Tình ngồi xuống dưỡng thần nói

-Nó xuất hiện chỉ tấn công một mình Lãnh Mộ Tuyết...chắc hẳn là Thiên Kiếp của Hắn...

Mộ Tuyết mặc kệ bản thân đang trọng thương chạy đến đỡ lấy Khiêm Tử Lăng,Hắn mừng rỡ ,môi run rẩy vì Y đã nhận ra Hắn.

-Tử Lăng , Tử Lăng...ngươi không sao chứ...ngươi có nhận ra ta không,ngươi có nhớ ra ta không?

Khiêm Tử Lăng vịnh vào tay của Mộ Tuyết mà đứng lên,từ tốn nói

-Ta nhận ra,ta nhận ra ngươi là Mộ Tuyết...ặc...

Mộ Tuyết vui sướng không thể kiềm chế bản thân đã vòng tay ôm chặt lấy Khiêm Tử Lăng,nước mắt hạnh phúc rơi ra khoé mắt.

-Ta cứ tưởng ngươi không thể nhớ ra ta nữa...như vậy thật đau lòng...hức...

Khiêm Tử Lăng ngỡ ngàng đưa ta vỗ vỗ nhẹ vào lưng của Mộ Tuyết an ủi.

-Đừng khóc...ta nhận ra ngươi rồi...,đừng sợ,đừng sợ,ta sẽ không bao giờ quên ngươi nữa đâu...

Đoạn Y lại quay đầu nhìn về hố đen kia vừa đúng lúc thấy Lãnh Mộ Tuyết không giữ vững thân người trước miệng hố,vẻ mặt của Y hốt hoảng vội buông tay của Mộ Tuyết ra khỏi người mình, mà không chằn chừ bay thẳng lên trên ,khiến cho Mộ Tuyết vừa bất ngờ vừa kinh ngạc.

-Tử Lăng!

Khiêm Tử Lăng bay lên nắm chặt cổ tay của Lãnh Mộ Tuyết trong khi nửa thân dưới của Hắn đã bị hút vào hố đen.

-Tiểu Tuyết!

Lãnh Mộ Tuyết trợn tròn mắt nhìn Khiêm Tử Lăng vô cùng ngạc nhiên,Hắn không thể ngờ rằng Khiêm Tử Lăng lại hành động như vậy,dám bỏ mặc tất cả mà bay đến giữ tay của Hắn,nhưng trong đầu của tên hỗn chướng này lại không bình thường,Hắn dùng tay còn lại đánh cho Khiêm Tử Lăng một chưởng,khiến cho Y phung ra búng máu,máu tạt hẳn lên người của Hắn,dính lên cả gương mặt trắng ngần của Hắn.Vậy mà Khiêm Tử Lăng vẫn không buông tay.

-Chết tiệt,buông tay ta ra...yaa...

-Á!ư...

Lúc này Mộ Tuyết cũng bất chấp bay lên kéo tay còn lại của Khiêm Tử Lăng

-Tử Lăng buông tay Hắn ra đi...Hắn không phải Lãnh Mộ Tuyết của thời không này đâu...buông ra mau...

Lực hút của hố sâu vẫn không ngừng tăng lên,lúc này Khiêm Tử Lăng bị kéo vào sâu thêm một chút,sức hút cũng hút đi linh lực của Y thoát ra ngoài,Y đau đớn nhưng vẫn không buông tay.Bạch Diễn Tình thấy Khiêm Tử Lăng bị cuốn vào hố đen vừa đứng lên thì Mộ Tuyết đã bay đi,Y cũng nhanh phóng đuôi quấn lấy eo của Mộ Tuyết giữ lại,nào ngờ cũng bị hút kéo lên lơ lửng,để giữ mình không bị cuốn trôi Y tung đuôi khác quấn chặt tay của Bảo Liên thời trước,Bảo Liên thời sau vừa hay chụp được tay của ông ta kéo lại.

-Thiếu Chủ!

-Aaa...tên Hồ Ly chết tiệt ngươi sao lại kéo lão nạp aaa...

-Á...ông bạn già...

Thấy Bạch Diễn Tình bị kéo lên trời Đông Kỳ Vân cũng hoảng vía chụp lấy tay của Bảo Liên thời sau kéo về,hố sâu kia lại tăng thêm lực hút khiến cho chân của Đông Kỳ Vân bị kéo lê trên đất tạo thành hai rãnh sâu hoắm,Hắn đau đớn vội triệu kiếm ra cắm xuống đất giữ lại,nhưng vẫn bị kéo đi

-Diễm Lệ mày biến lớn mau...yaa...

Kiếm của Đông Kỳ Vân biến lớn như cột đình cắm sâu xuống đất đến nửa thân,Hắn cũng đồng thời biến chân thành đuôi rắn phóng quấn vào chuôi kiếm giữ vững.

-Aaaa...đau quá đi...ta sắp bị kéo đứt thân rồi aaa...buông bọn họ ra đi Diễn Tình...

Trong lòng hố đen đôi chân của Lãnh Mộ Tuyết đã bị ăn mòn tan thành bụi,Hắn đau đớn,mồ hôi đổ ướt trán ,nhưng vẻ mặt vẫn cứ lạnh tanh,còn nhếch mép miệng cười khẩy nói

-Khiêm Tử Lăng lần này có ngươi bồi tán cùng thật là hay...ha ha ha...ặc ặc...

Máu huyết đảo lộn khiến cho Hắn sặc máu văng ra khỏi miệng ,máu đỏ không ngừng tuông xuống cằm và cổ áo.Khiêm Tử Lăng nhìn thấy trong lòng đau đớn từng hồi,tim của Y đập loạn xạ,ánh mắt không rời Lãnh Mộ Tuyết,nghiến răng một lúc chỉ buông được hai chữ

-Giữ chặt!

Nhưng thực tế bàn tay của Lãnh Mộ Tuyết không hề bám vào tay của Khiêm Tử Lăng,Hắn không nắm tay Y chỉ có Y đang cố nắm giữ cổ tay của Hắn.Mộ Tuyết Mũi Trâu tâm tư bấn loạn ,Hắn không thể nào giải thích nổi hành động của Khiêm Tử Lăng,nhưng trong tình cảnh trớ trêu này Hắn chỉ có thể gào thét bảo Khiêm Tử Lăng buông tay Lãnh Mộ Tuyết ra.

-Tử Lăng,tỉnh lại đi...Hắn không phải là Lãnh Mộ Tuyết của thời không này...linh hồn của Lãnh Mộ Tuyết đã bị Hắn đánh nát từ lâu rồi...Hắn là Dị Thần Diệt Thế của thời không trước đến đây...Hắn không phải là sư đệ của ngươi...

Lãnh Mộ Tuyết lại ha ha cười lớn nói

-Ha ha ha...ta không phải...vậy ngươi thì phải sao?ngươi cũng chỉ là thần thức vô danh nhập thể Lãnh Mộ Tuyết thời không này mà thôi...ha ha ha...

Khiêm Tử Lăng sửng sốt cúi xuống nhìn Mộ Tuyết

"-Thì ra là vậy...cho nên ánh mắt không đúng...nhưng..."

Bạch Diễn Tình nói

-Thiếu Chủ buông tay Hắn ra đi...Hắn đến đây với mưu đồ Diệt Thế...Hắn không chết thì thời không này sẽ bị tiêu diệt...

Bảo Liên thời trước nói

-Các ngươi buông tay mau...lão nạp sắp bị xé toạc rồi aaa...

-Ụa..ụa...

Lãnh Mộ Tuyết bị ăn mòn đến eo,máu miệng tuông ra nhiều hơn,nhưng vẫn giữ nụ cười nửa miệng,ánh mắt sắc lạnh nhìn Khiêm Tử Lăng,Mộ Tuyết thấy Khiêm Tử Lăng cũng bắt đầu bị khí huyết đảo lộn vội hốt hoảng nói như hét

-Tử Lăng ngươi quên rồi hay sao,ngươi đã hứa cùng ta trở về Lan Nguyệt Điện sinh sống với nhau,đời này kiếp này không rời xa ta ...buông tay Hắn ra đi ,buông tay Hắn...

Khiêm Tử Lăng cúi nhìn Mộ Tuyết ,thấy thương cảm ,trong lòng áy náy,tuy tính tình của Mộ Tuyết khác xa Lãnh Mộ Tuyết,còn có với Y những khoảnh khắc nồng ấm ,nhưng lòng cảm kích lại khác xa với cảm giác yêu ,bất giác Y mở miệng nói

-Xin lỗi ,ta xin lỗi Mộ Tuyết...

Mộ Tuyết chưng hửng,mặt mài vặn vẹo,đôi mắt đã đỏ rực lên,miệng lắp bắp

-Xin lỗi cái gì chứ,ngươi xin lỗi cái gì...

Khiêm Tử Lăng ngước đầu nhìn Lãnh Mộ Tuyết với ánh mắt vô cùng ấm áp ,yêu thương,tay Y vẫn nắm chặt không buông,khiến cho Lãnh Mộ Tuyết thoáng chốc ngỡ ngàng,tim nhói một cái loạn nhịp.

Hắn không cười nữa.

Khiêm Tử Lăng cúi xuống nhìn Mộ Tuyết nói

-Ân tình của ngươi ,Tử Lăng mãi mãi không quên,nếu như có duyên, kiếp sau nguyện sẽ cùng nhau tương ngộ...

Mộ Tuyết thất thần hét lên

-Không...

Khiêm Tử Lăng dùng hai ngón tay bắn một tia linh lực vào huyệt cổ tay của Mộ Tuyết khiến cho tay của Mộ Tuyết mất kiểm soát đơ cứng ,những ngón tay trở nên vô lực không thể giữ chặt được cổ tay của Khiêm Tử Lăng,từ từ vuột mất .Mộ Tuyết hoảng loạn,nước mắt giàn giụa la hét khản cả cổ họng,vang dội cả vùng Tây Quỷ Thành.

-Không...Tử Lăng...không...ta đến đây là để bảo vệ ngươi, không phải để nghe ngươi nói như thế...quay lại đây,quay lại đây với ta...aaaaaa...

Khiêm Tử Lăng bị hút trôi dần vào hố sâu,tay vẫn nắm giữ Lãnh Mộ Tuyết đang bị ăn mòn đến cổ, cũng là lúc chân của Khiêm Tử Lăng dần biến mất,trong khoảnh khắc này Y không rời mắt khỏi Lãnh Mộ Tuyết,nhìn mãi đến khi gương mặt trắng ngần lãnh diễm của Hắn tan biến hoàn toàn,và Y cũng bị ăn mòn đến chẳng còn gì .Mộ Tuyết trông thấy người mình yêu bị tan biến giống như kiếp trước cũng chính mắt Hắn bất lực nhìn Khiêm Tử Lăng biến mất nhất thời điên dại la hét

-Tử Lăng, Tử Lăng...

Bạch Diễn Tình cũng gọi một câu

-Thiếu Chủ!

Hố đen dần khép lại khiến cho Bảo Liên hoảng kinh gào lên

-Miệng hố khép lại rồi ...kéo bọn ta xuống mau...ông bạn già...

Lực hút nhẹ dần,Đông Kỳ Vân bên dưới cũng vận hết công lực mà kéo cả nhóm người thoát khỏi miệng hố đen.Vừa rời khỏi hố độ vài gang tay thì cuồng phong lắng xuống,hố đen biến mất trả lại bầu trời u ám vốn có của Tây Ma Vực.Cả nhóm lăn lộn té nhào xuống đất, người nào cũng nghiêng ngả cố đứng dậy,Mộ Tuyết thì thê thảm hơn,Hắn không có linh đan, không còn linh lực,lại ngã từ trên cao xuống,thân thể dường như rã rời,nhưng Hắn vẫn cố gắng bò dậy,đi được một hai bước lại ngã nhào,ối máu,rồi lại gắng gượng đứng lên,miệng cứ thều thào tiếng được tiếng không.

-Tử...ư...Lăng...Tử...ư...Lăng...tại..sao...Tử..Lăng...ụa ..ặc...

Thấy tình cảnh đáng thương của Hắn những người còn lại cũng cố chạy đến ngăn Hắn bước đi

-Tiểu tử đừng manh động nữa...ngươi bị thương nặng lắm rồi...

-Lãnh sư huynh đừng gọi nữa Khiêm Tử Lăng đã chết rồi...

Bạch Diễn Tình chạy đến thì Mộ Tuyết cĩng ngã khụy bất tỉnh.

-Ư...

-Lãnh Mộ Tuyết...

Bảo Liên thời sau nói

-Chúng ta mau tìm một nơi an toàn mà tịnh dưỡng đi à...xem cả bọn người của chúng ta chẳng ai còn nhiều hơi sức nữa rồi...bọn Ma Tộc ở đây vẫn chưa chết hết đâu á,ngửi thấy mùi máu chúng ắt sẽ đến đây...đi thôi...

Tây Quỷ Thành bây giờ vô chủ,các quỷ tướng trong họ tộc Khiêm Lăng đứng lên tiêu diệt Mộc Thủ Tinh giả mạo,chỉnh đốn lại phủ đệ cung điện, không có thì giờ quan tâm đến tông chi khác,cho nên Bạch Diễn Tình lấy thân phận là người của Lan Nguyệt Điện quay về Cung sắp xếp mọi chuyện của dòng tộc Khiêm Lăng Thành Hoàng Tử,cũng tạo ra một chỗ yên ổn cho những người còn lại dưỡng thương.

Đứng dưới tán cây hoa Mộc Lan ,Bạch Diễn Tình trầm ngâm nhìn bức hoạ của Khiêm Lăng Thành trên phiến đá,vẻ mặt đăm chiêu,mắt rũ mi u buồn .

-Điện Hạ...

Lúc này Đông Kỳ Vân cũng đi đến,thấy Bạch Diễn Tình buồn bã ,Hắn cũng không vui ,nhẹ nhàng nói.

-Người đã chết không thể sống lại...ngươi đừng buồn nữa...dù không thể bảo vệ được cho Khiêm Tử Lăng nhưng ngươi cũng đã giữ được Lan Nguyệt Điện...

Bạch Diễn Tình vẫn không nói gì,Y quay người bước đi về phía hành lang biệt viện,Đông Kỳ Vân đi theo không nói thêm gì nữa,Bạch Diễn Tình đi đến gần tư phòng của Khiêm Lăng Thành mới bắt đầu nói.

-Ta nhận được tin báo,tên Mộc Thủ Tinh giả mạo Bá Dực Lãng Thiên đã bắt đầu đem quân vượt qua giới tuyến ở U Minh Nhai rồi...ngươi có trở về Trung Nguyên tham chiến không?

Đông Kỳ Vân nói

-Tuy ta là đệ tử của Bách Kiếm Môn nhưng thân phận bây giờ lại là Bán Yêu ,đi lại giữa đám Tu Nhân sợ mang thêm phiền phức cho Sư Môn ,hai vị Thái sư Thúc khuyên ta nên ở lại Tây Quỷ Thành, không nên trở về Trung Nguyên nữa...nhưng ta vẫn đang phân vân vì Bách Kiếm Sơn Trang vốn là nhà của ta... không thể đứng nhìn Ma Tộc tàn phá được...

-Chuyện ân oán giữa Ma Tộc và Trung Nguyên không liên quan đến ta,Tây Ma Vực tách biệt hoàn toàn với Quỷ Thành,dòng dõi Khiêm Lăng sẽ không tham chiến,ta cũng không quan tâm...ta sẽ ở lại cai quản Lan Nguyệt Điện...

Nói xong Y đưa mắt nhìn Đông Kỳ Vân dò xét,ẩn chứa một nỗi niềm khó nói,Hắn nhìn lại Y không chớp mắt,trong lòng cũng muốn nói rất nhiều điều nhưng không thể mở lời,cả hai cứ thế nhìn nhau không nói gì nữa.Bổng dưng tiếng của Bảo Liên từ trong tư phòng vang lên làm cho Đông Kỳ Vân và Bạch Diễn Tình chợt tỉnh,vội đi vào xem xét.

-Á ...Lãnh Mộ Tuyết,Hắn,Hắn sao vậy nè...Bạch Diễn Tình,ông bạn già vào xem đi này...

Mộ Tuyết nằm bất động trên giường,xung quanh có kết giới bảo vệ,vì để giữ mạng cho Hắn,ba người Đông Kỳ Vân,Bạch Diễn Tình,Bảo Liên thời trước không ngừng thay phiên nhau độ linh lực vào kết giới điều thương cho Mộ Tuyết để giúp Hắn tỉnh lại,thời gian đã trôi qua hơn nửa tháng mà Hắn vẫn không có biến chuyển,hôm nay đột nhiên lại xảy ra chuyện.Khi tất cả chạy đến thì thấy trên trán của Mộ Tuyết xuất hiện một đốm sáng màu vàng ,nó bay lên lơ lửng,chớp nháy,Bảo Liên thời trước vẫn không ngừng độ linh lực để áp chế đóm sáng đó xuống ,nhưng xem ra không thể .Bạch Diễn Tình vừa đến cũng độ thêm linh lực rót vào kết giới

-Tại sao hôm nay thần thức của Hắn lại bay ra ngoài thế này...

Bảo Liên thời trước nói

-Ngươi hỏi ta,ta phải hỏi ai đây...khi nãy cả người Hắn phát sáng ,chớp mắt thì chỉ còn một đóm tàn hồn như vậy tụ ở trán...biến chuyển nhanh như vậy không biết đây là trạng thái gì nữa a,ta nghĩ... chắc là Lãnh Mộ Tuyết không muốn duy trì sinh mệnh nữa, Hắn không thể trụ lại được rồi...

Bảo Liên thời sau nói

-Hắn duy trì đến bây giờ đã là một kỳ tích rồi...các ngươi còn muốn Hắn đau đớn thêm nữa sao...nửa tháng qua ngày nào Hắn cũng ối máu,hơi thở đứt quãng,sống như vậy còn thê thảm hơn là chết nữa...

ta nghĩ chúng ta nên để cho Hắn ra đi...

Đông Kỳ Vân nói

-Huynh ấy sống như phế nhân thế này thật là đáng thương ...bây giờ Khiêm Tử Lăng chết rồi, nếu Lãnh sư huynh tỉnh lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa...nhưng huynh ấy dù sao cũng là Đường Chủ của Bách Kiếm Môn...nếu có chết cũng nên mai táng ở thánh địa Long Sơn Đỉnh.

Bạch Diễn Tình nói

-Các ngươi nói nhiều như vậy có phải là muốn thu lại kết giới trị thương,mặc cho Lãnh Mộ Tuyết tự sinh tự diệt không,Hắn hiện tại tuy như người thực vật nhưng vẫn còn tia hy vọng sống cớ sao phải bỏ cuộc ?

Bảo Liên thời sau nói

-Ngươi độ thêm linh lực cho Hắn cũng vô ích thôi,thần thức của Hắn đã bị kéo đi rồi a...

Quả nhiên sau lời nói của Bảo Liên thời sau thì đóm sáng kia đã biến mất,Mộ Tuyết không còn sự sống nữa,thân xác của Hắn trở nên lạnh lẽo.Bảo Liên thời trước và Bạch Diễn Tình ngỡ ngàng thu linh lực lại,kết giới điều thương cũng vì thế tan đi.Bảo Liên thời trước vội bắt mạch cho Mộ Tuyết

-Ể ...kỳ quái...Hắn ,Hắn,vẫn còn mạch tượng này ...

Bảo Liên thời sau cũng bước đến chụp lấy cổ tay còn lại của Mộ Tuyết xem xét

-Sao có thể như vậy chứ...thần thức ,oán hồn,hơi thở đều chẳng còn gì thì mạch ở đâu mà đập chứ hả?Ơ...quái lạ,đúng là quái dị a...

-Hắn là Dị Thần đó mà,mạch tượng kỳ quái cũng đúng thôi...xem kỹ lại đi đã...

Trong thân thể của Mộ Tuyết dù là rất mơ hồ,rất yếu,rất nhỏ, không liên tục,nhưng vẫn còn sót lại nhịp đập khiến cho cả hai vị Bảo Liên kinh ngạc.

-Xem đi ,xem lại vẫn là có mạch đập a...Hắn bây giờ là cái thứ gì đây...sống không sống,chết không chết...độ linh lực cũng không tiếp nhận ...chẳng hiểu là gì...

Đông Kỳ Vân bối rối nói

-Thần thức không còn,oán hồn không còn ..mà mạch vẫn đập vậy là huynh ấy chưa chết...chúng ta phải làm gì đây?

-Ừm...đừng hỏi dồn nữa ta không thể đưa ra ý kiến nào đâu à...

Bảo Liên thời sau nói

-Hôm trước ta nhận được thiên lý truyền tin của Cát Danh Kỳ,hắn nói Bá Dực Lãng Thiên đã đưa quỷ binh tiến vào U Minh Nhai...mong muốn chúng ta quay về giúp sức bảo vệ Long Sơn...hừm...bây giờ tên tiểu tử này lại dở sống dở chết như thế ,nếu đưa về Bách Kiếm Môn cũng chẳng khá khẩm hơn...chi bằng để Hắn tạm ở lại đây...khi nào tình hình ở Trung Nguyên bình ổn,chúng ta sẽ tiếp tục tìm cách chữa cho Hắn,Các ngươi thấy thế nào?

Bạch Diễn Tình nói

-Tây Ma Vực vốn tách biệt với Quỷ Thành nên sẽ không có quỷ binh nào ở đây tham chiến...Bá Dực Lãng Thiên Mộc Thủ Tinh này cũng rất lợi hại không kém vật chủ ,các ngươi trở về Trung Nguyên nên hết mực cẩn thận ,còn ta hiện tại là người cai quản Lan Nguyệt Điện vì thế sẽ ở lại đây ...Ta sẽ để mắt đến Lãnh Mộ Tuyết.

Đông Kỳ Vân nhìn Y với vẻ mặt ngỡ ngàng,nhưng rồi Hắn cũng chùn xuống điều chỉnh tâm trạng,nói

-Đệ tử dù là thân bán yêu,nhưng vẫn là người của Bách Kiếm Môn vì thế sẽ cùng hai vị Thái sư Thúc trở về Trung Nguyên bảo vệ Long Sơn.

Bạch Diễn Tình đưa mắt nhìn Hắn,trong lòng Y dao động như sóng cuồn

-"Cuối cùng Hắn vẫn chọn rời đi..."

Đông Kỳ Vân lặng lẽ liếc trộm Bạch Diễn Tình rất nhanh lại quay mặt đi,Hắn không muốn có thêm nhiều lưu luyến

-"Nếu may mắn sống sót...ta sẽ quay lại tìm ngươi...bảo trọng..."

Bảo Liên thời trước nói

-Ừm...có ngươi trông chừng hắn cũng tốt...bọn ta trở về Trung Nguyên lần này cũng không hứa trước sẽ còn cơ hội quay lại đây hay không...nếu như thời gian chúng ta chưa quay lại mà Lãnh Mộ Tuyết gặp sự cố...thì phiền ngươi an táng cho Hắn đàng hoàng...lão nạp đa tạ...

Cuối cùng cả bọn để lại Mộ Tuyết nằm trong mật thất của Lan Nguyệt Điện,Bạch Diễn Tình mở trận pháp phong ấn,ra lệnh trên dưới hạ nhân không ai được bén mảng đến.

...Trung Nguyên...

Cát Danh Kỳ liên kết được nhiều môn phái cùng nhau hợp lực lập ra một tuyến phòng thủ ở U Minh Nhai ngăn sự tiến công của Ma Tộc.Tuy không có sự khống chế của Dị Thần Lãnh Mộ Tuyết,nhưng Mộc Thủ Tinh đã nhận lệnh phát binh diệt Trung Nguyên từ trước cho nên vẫn thực thi mệnh lệnh một cách rập khuôn,Bá Dực Lãng Thiên mở Hố Hoả Diễm khắp nơi,tấn công tàn sát bất kể là Tu Nhân hay dân thường,gặp ai giết người đó,thế binh hùng mạnh phá vỡ tuyến phòng thủ ở U Minh Nhai tiến sâu vào Trung Nguyên gây cảnh sinh linh đồ thán ,liên minh của Cát Danh Kỳ yếu thế phải bỏ chạy.Các Đại Phái khác nhận được tin Dị Thần Diệt Thế Chủ Nhân của những con rối Mộc Thủ Tinh đã bị tiêu diệt ở Tây Quỷ Thành thì giảm lo lắng đồng ý chi viện đệ tử đến liên minh hỗ trợ Cát Danh Kỳ,cuộc chiến khốc liệt giữa Tu Nhân và Ma Tộc kéo dài cả tháng ròng ,cuối cùng nhờ có sự trợ giúp của các Tiên Nhân ở Thượng Vân Môn nên đã tiêu diệt được Mộc Thủ Tinh Bá Dực Lãng Thiên và các Mộc Thủ Tinh quỷ tướng khác,tàn quân Ma Tộc bỏ chạy về Ma Vực,tuy Ma Vực không còn sự bảo hộ của Huyết Thạch Ma Tôn nhưng cũng là một lãnh địa khó xâm nhập,vì thế các nhân sĩ Tu Nhân Trung Nguyên cũng không dám đuổi cùng giết tận,trận chiến kết thúc.

...Bách Kiếm Sơn Trang...

Sau trận chiến bảo vệ Trung Nguyên,Bách Kiếm Môn bị tổn thất nhiều,Cát Danh Kỳ cho đệ tử quay về Long Sơn Đỉnh tập trung điều thương tịnh dưỡng,Đông Kỳ Vân cũng bị trọng thương được Bảo Liên điểm chú giữ mạng và cho nằm ở tư phòng biệt viện dành cho khách khanh.Tô Nhược Hồng sau khi bắt mạch cho Hắn thì lắc đầu thở dài

-Mạch tượng của đệ ấy thay đổi liên tục,lúc là người lúc là yêu...đệ tử không thể xem ra nội thương thế nào...khó lòng chế thuốc chữa trị...

Bảo Liên nói

-Cái tên tiểu tử này nửa mạng là Xà Yêu...thiết nghĩ chắc Hắn thích hợp với thảo dược ở Ma Vực hơn...nhưng mà trận đại chiến vừa kết thúc Trung Nguyên lẫn Ma Vực khắp nơi hỗn tạp,Hoả Diễm,chướng độc đầy đường khó mà dịch chuyển,muốn tìm thảo dược thật là khó hơn lên trời...

Phong Truy Mệnh nói

-Thái sư Thúc xin hãy nghĩ cách ...Đông Kỳ Vân mặc dù đã biến thành nửa Yêu Xà nhưng đệ ấy vẫn một lòng trung thành với Bách Kiếm Môn,chúng ta sao có thể đứng nhìn đệ ấy chết như vậy...

-Ta có nói là bỏ mặc Hắn hay sao...như hiện tại linh lực của ta bị tổn hao quá nhiều,dịch chuyển đến Ma Vực khó tránh chướng độc trên đường,nếu chạm trán Quỷ cấp Đại...hừ...thật không dám nghĩ đến...ừm...nhưng cũng không phải không có cách...chỉ e...tên kia không chịu giúp mà thôi...

Bảo Liên thời sau cười khẩy một cái nói

-Ý của ngươi là muốn nhờ Bạch Diễn Tình giúp tìm thảo dược hả?còn đích thân đến đây trao tận tay cho ngươi a?Nếu như Hắn tốt tính như vậy thì ban đầu đã rời khỏi Lan Nguyệt Điện cùng nhau tham chiến đánh với Bá Dực Lãng Thiên rồi...tỉnh mộng đi...ta nghĩ tạm thời chúng ta thay phiên dùng linh lực hỗ trợ cho Hắn giữ mạng,đợi một thời gian Nhân Giới bình ổn,chướng độc tan hết thì đi tìm thảo dược trị cho Hắn...Xà Tinh này không dễ chết như thế đâu...

Mọi người suy luận một lúc thì quyết định dùng cách của Bảo Liên thời sau,tạm rót linh lực giữ mạng cho Đông Kỳ Vân chờ cơ hội.

Đêm đến ,núi rừng Long Sơn Đỉnh chìm trong yên tĩnh,chỉ còn vài tốp đệ tử tuần tra đi quanh Sơn Trang,ánh đèn lồng ở Chính Viện cũng thắp hạn chế để tưởng nhớ những đệ tử hy sinh trong trận đại chiến,sương phủ dày bóng tối tràn ngập khắp nơi ,Sơn Trang càng trở nên lạnh lẽo u tịch.Một bóng trắng lướt nhanh qua những ngọn cây,nhẹ nhàng đáp lên mái ngói Chính Viện,thân pháp của người này xuất thần nhập hóa,đến nhanh như gió đi nhẹ như mây khiến cho các đệ tử tuần tra cũng không thể phát hiện.Bóng trắng bay xuống biệt viện dành cho khách Khanh của Sơn Trang,đi xuyên qua cửa vào phòng của Đông Kỳ Vân.Một thân bạch y khoác áo choàng lông Hồ Ly,dung mạo kinh diễm đích thị là Bạch Diễn Tình,Y đã nhận được tin truyền của Bảo Liên cho nên tức tốc dịch chuyển đến Bách Kiếm Môn.Vừa nhìn thấy Đông Kỳ Vân nằm bất động trên giường với nhiều bùa chú dán lên người,Bạch Diễn Tình xót xa đưa tay vuốt nhẹ lên má của Hắn.

-Không gặp ngươi một tháng ,ngươi đã trở thành cái bộ dạng này rồi sao?

Y thi triển linh lực rót vào người của Đông Kỳ Vân,lặng lẽ như vậy cho đến trời sáng.

Hôm nay Tô Nhược Hồng đến để rót linh lực cho kết giới vừa bước vào phòng đã nghe tiếng của Đông Kỳ Vân nói đứt quãng nho nhỏ

-Diễn...Tình...ư...

Nàng ngỡ ngàng vội chạy đến xem xét và cầm tay của Đông Kỳ Vân lên bắt mạch

-Đông sư đệ...đệ tỉnh lại rồi sao?

Mọi chuyện diễn ra như một kỳ tích Đông Kỳ Vân đang hôn mê sắp chết lại có thể bình phục thần tốc.Tuy nhiên Hắn không biết được sự hiện diện của Bạch Diễn Tình trong đêm đó đã cứu mạng Hắn,thêm hai tháng tịnh dưỡng cuối cùng Đông Kỳ Vân cũng hoàn toàn khoẻ mạnh,nhưng cũng trong thời gian đó Ma Vực với tốc độ hồi sinh gấp trăm lần Nhân Giới đã có Chủ Nhân mới lên cai quản Quỷ Thành,Quỷ Vương này thuộc dòng tộc Bá Dực đã thiết lập lại giới tuyến ngăn cản Tu Nhân Trung Nguyên bước vào Ma Vực,khiến cho Đông Kỳ Vân không thể nào đến được Tây Quỷ Thành,đành ở lại Bách Kiếm Môn tu luyện thêm để tăng linh lực,Hắn đi vào Động Tu Linh tìm một nhánh động vô danh để tịnh tâm kể từ đó không ai nhìn thấy Hắn trở ra nữa.

Ba năm sau

Lục Đại Phái Trung Nguyên tiếp tục mở ra cuộc thi Đấu Linh chọn Đệ Nhất Tông Sư ,Đặng Tâm của Bách Kiếm Sơn Trang đã vinh dự đánh bại tất cả các đối thủ giành được danh hiệu cao nhất,để tán thưởng cho công lao này Cát Danh Kỳ đã giao trách nhiệm cai quản Trúc Thanh Đường cho Hắn ,Đặng Tâm trở thành Đường Chủ đương nhiệm của Trúc Thanh Đường nhận đệ tử và phát huy Môn phái.Phong Truy Mệnh và Tô Nhược Hồng cũng an tâm mà kết thành phu phụ,lễ thành hôn không tổ chức long trọng chỉ có người của Bách Kiếm Sơn Trang tham dự,sau khi thành thân xong phu phụ họ lên đường đi ngao du thiên hạ,tận hưởng những ngày tháng đã bỏ lỡ khi còn trẻ.

Hai vị Bảo Liên hoà thượng cũng rong ruổi trên lưng ngựa đi khắp thế gian để..." quá duyên" và tìm cách cứu chữa cho Mộ Tuyết vẫn còn đang nằm trong phong ấn ở Lan Nguyệt Điện nhưng không tìm được cách nào cả ,cứ thế thời gian trôi đi càng trở nên vô vọng và chìm vào quên lãng,tung tích của bọn họ cũng biến mất.Cát Danh Kỳ và Diệp Thiên Thanh cùng nhau phát huy Môn phái đưa Bách Kiếm Sơn Trang trở thành môn phái mạnh thứ ba trong Lục Đại Phái Trung Nguyên,Long Sơn Đỉnh trãi qua thời kỳ dài hưng thịnh .

...Mười năm sau ở Tây Quỷ Thành...

Thị phố đông đúc tấp nập kẻ mua người bán,yêu ma quỷ quái đi lại nhộn nhịp ,bổng xuất hiện một cỗ xe kiệu sang trọng,trên thùng xe có phù hiệu Huyết Giáp ,khiến cho mọi người vội dạt sang hai bên.

-Ối a là xe kiệu của Lan Nguyệt Điện đó tránh mau,tránh mau...

-Ai ngồi trong xe kiệu thế?là Chủ Nhân của Lan Nguyệt Điện sao?

-Không phải không phải...là Đại Thiếu Gia của nhà đấy...

Bọn nữ quỷ ở kỹ phường nghe nói có xe kiệu của Lan Nguyệt Điện chạy qua liền ùa ra đứng chen chúc nhau ngước nhìn,kẻ trên lầu, người dưới đất nhốn nháo hỗn độn.

-Là vị Chủ Cung Hồ Ly Tiên Bạch Diễn Tình sao?hay hay là Cô Gia của nhà đó...

-Ậy ậy ngươi đừng có chen lấn a...ta còn chưa nhìn rõ dung mạo của Chủ Cung nữa a...

-Ể không phải đâu à...là Đại Thiếu Gia Đông Kỳ Ngọc thôi...

-Đại Thiếu Gia sao?

Trên xe kiệu chiếc màng vải che ở cửa sổ bay lên phấp phới làm lộ diện Đông Kỳ Ngọc đang ngồi bên trong.

-Ôi...chỉ là một thiếu niên thôi sao?

-Hừm...Đại Thiếu Gia của Lan Nguyệt Điện năm nay chỉ vừa tròn mười hai tuổi thôi a...các ngươi làm ơn tản ra hết cho ta nhờ đi a...đi làm việc mau...

-Ôi chỉ mới có mười hai tuổi mà thần thái ngút trời vậy a?lại còn khôi ngô quá đỗi kia...

Một vài tên tiểu quỷ đứng ven đường bàn tán

-Nghe nói tên nhóc này thay mặt cho Lan Nguyệt Điện đến tham dự Đại Tiệc Hoàng Gia,hừ nó có liên quan gì đến dòng dõi Khiêm Lăng đâu mà lại vác mặt đến đó tham dự nhỉ?

-Phải đấy...Cha của nó xuất thân cũng chỉ là nô bộc của Khiêm Lăng Thành Hoàng Tử,hà cớ gì lại nghiễm nhiên trở thành Chủ Cung Lan Nguyệt Điện...chẳng hiểu nỗi các vị Quỷ Vương khác nghĩ gì thế nhỉ?

-Ậy...Bạch Diễn Tình là Hồ Ly Tiên đắc đạo đó à,năm xưa đã góp phần hạ sát Diệt Thế Dị Thần,tu di cao hơn hai mươi ngàn năm á...làm chủ Cung Điện Lan Nguyệt có hề gì,làm Chủ Ma Vực vẫn thừa sức đấy.

-Ể...nhưng sao ta nghe nói Cha của Hắn vốn là Xà Tinh,còn là một tên Bán Yêu nữa a...

-Bán Yêu sao?Cô Gia của Lan Nguyệt Điện là Bán Yêu ư...thấp kém thế à...

-Soạt!

-Hả!

-Binh,binh,bốp bốp...

-Á...chết ta...úi da...

Đang bàn cãi sôi nổi bổng dưng từ đâu xuất hiện ba chiếc đuôi Hồ Ly trắng toát quất vào đầu vào cổ của bọn Tiểu Quỷ khiến cho bọn chúng té lăn ra đất,tối tăm mặt mũi,ho ra máu.Bọn chúng đứng lên nghiêng ngã la hét

-Là kẻ nào là kẻ nào dám tấn công bọn ta hả?

Từ trong xe kiệu bay ra một thiếu niên mặc bạch y cao tầm 1m60 ,vải áo thêu gấm bạc,có choàng áo khác lông Hồ Ly,tay cầm quạt bạch ngọc,tóc búi nửa phần trên cài phát khấu lông Hồ Ly trắng,dung mạo khôi ngô tuấn mĩ.

-Dám nói xấu Cha của ta,bọn ngươi chưa biết chết là gì à?

-Hả...ngươi,ngươi là...Đông Kỳ Ngọc sao?

-Hừ...sợ cái gì chứ,chẳng qua chỉ là một tên nhãi ranh, tu di có mấy năm ,sao so bằng chúng ta đã hơn trăm năm,Hồ Ly tiểu tử kia ngươi mới xuất được ba chiếc đuôi mà đã hống hách ư...để Bổn gia gia đây dạy dỗ ngươi...yaa...

Cả bọn xúm nhau bảy, tám tên cùng liên thủ đánh Đông Kỳ Ngọc,thế nhưng cậu ta thân pháp nhanh nhẹn né tránh điêu luyện còn phản đòn chính xác ,quất bay đi mấy tên,tuy nhiên bọn Tiểu Quỷ cũng không phải bất tài,còn lại ba tên có linh lực cao khống chế được ba chiếc đuôi của Đông Kỳ Ngọc.

-Ha ha ha ... Hồ Ly tiểu tử xem ngươi còn đuôi để đánh nữa hay không,để bọn ta chặt hết đuôi của ngươi về làm thắt lưng...

Đông Kỳ Ngọc hạ đầu mài,nhếch mép cười khẩy một cái,liền tung ra chiếc đuôi thứ tư,quắn chặt bọn Tiểu Quỷ thành một cục.

-Chớ xem thường ta...yaaa...

-Á...á...sao sao lại có đuôi rắn hả?ngươi không phải nói Cha của nó là Hồ Ly Tiên sao hả?

-Ta đã nói rồi...cha của nó là Xà Tinh kia mà...aaa...xin tha mạng...xin tha mạng...

Lúc này có tiếng nói từ xa vọng lại

-Ngọc Nhi về Cung Điện mau...đừng gây rối nữa...

Đông Kỳ Ngọc vừa nghe qua giọng nói đã vui mừng phấn khởi,ánh mắt sáng lên long lanh.

-Cha đẹp đã trở về rồi!

Đoạn cậu quay lại xe kiệu ra lệnh cho quỷ nô đưa về Lan Nguyệt Điện.

Bạch Diễn Tình vừa đến cửa Đại điện đã nghe tiếng của Đông Kỳ Vân khóc lóc kêu gào,Y vội chạy đến xem xét.

-Ngươi làm cái trò gì vậy hả ?sao lại gào khóc như thế?

Đông Kỳ Vân mếu máo ôm một vật gì đó tròn tròn chạy lại bên Bạch Diễn Tình nói

-Hic hic ...ngươi xem thằng con của chúng ta nó bị trận pháp ở mật thất Hậu Viện đánh trở về nguyên hình rồi a...hu hu...ta chỉ vừa mới quay lưng về tư phòng nhấp có vài ngụm rượu thôi a...đã nghe tiếng oanh thiên lôi đánh ầm ầm,trở ra đã thấy thằng con nằm lăn long lóc trên đất rồi...hic hic ...

Bạch Diễn Tình nhắm nghiền mắt một cái rồi một tay nhéo vào tai của Đông Kỳ Vân,một tay giật cái thứ tròn tròn kia quăng xuống đất ,nói như hét.

-Ngươi uống rượu cho lắm vào ,rồi không nhận ra được cả con mình với cái hình nộm a...

Đông Kỳ Vân ngơ ngác dụi dụi mắt nhìn lại cái vật nằm trên đất.

-Ố...tiểu tử đã biến thành con nhộng rồi à?

-Hừ...tức điên ta mà...ta chỉ giao cho ngươi trông nom hai đứa con để đến Tiên Giới làm chút việc,ngươi ở nhà uống rượu say be bét để một đứa đi ra thị phố đánh nhau,một đứa trốn vào mật thất...Đông Kỳ Vân...ngươi cút về Bách Kiếm Sơn Trang luôn đi...grừ...

-Ấy ấy ngươi đừng giận,đừng giận... người đẹp không nên nổi giận a...

Bạch Diễn Tình thi triển chú thuật triệu hồi

-Đông Kỳ Mẫn,đến đây!

Thoáng chốc đã triệu ra một đứa bé khoảng hai tuổi bụ bẫm chỉ mặc một cái yếm đỏ,đầu tóc tròn vo nhẵn nhụi,má hồng phúng phính đáng yêu rơi từ không trung xuống tay.Y bế nó lên trìu mến nói

-Tiểu tử lại bày trò nghịch ngợm...muốn Cha đánh mông con à?

-Cha đẹp,cha đẹp đã về,hi hi...

Đông Kỳ Vân chu môi phùng má nói

-Tiểu tử dám dùng thuật dị dung qua mắt Cha.

-Hi hihi...Cha ngốc...hihi...

-Gì hả...tên tiểu yêu này...

-Đừng gây chuyện nữa,bế nó về phòng đi,ta vào xem Lãnh Mộ Tuyết ra sao rồi.

Bên trong mật thất Mộ Tuyết vẫn nằm im giữa trận pháp phong ấn,cứ như người đang ngủ .

-Đã hơn mười năm rồi...ngươi vẫn như vậy...thật sự là sống hay chết hả?

...Giữa cánh rừng ở đâu đó thuộc Vi Sơn trấn...

Một người thiếu phụ gầy gò hốc hác, mắt đỏ hoe ,ướt nhoè đi vì ngấn lệ, đang bón từng ngụm nước cho đứa bé trai khoảng tầm mười tuổi ngồi dựa lưng vào gốc cây bất tỉnh.

-Con à,tỉnh lại đi con ...đừng làm mẫu thân sợ mà...con à...hic hic...

Đứa bé mấp máy mí mắt he hé mở ra

"-Đây là đâu?ta đã chết rồi sao?Tử Lăng...ngươi đâu rồi...đây ,đây là ai? người phụ nữ này sao lại khóc..."

-A...con tỉnh lại rồi...ôi ơn trời phù hộ...con à hứa với mẫu thân đừng tự ý đi tìm thức ăn nữa...chúng ta sẽ nhanh đến Yên Hà thôi...

Đứa bé ngơ ngác nhìn người phụ nữ trước mặt nói

-Yên Hà?tại sao phải đến Yên Hà...ngươi là ai...ta phải đi tìm Tử Lăng...

Mộ Tuyết vội đứng lên nhưng cảm thấy đau nhói ở bụng,Hắn ôm bụng khụy gối.

-Á...đau...ưm...giọng nói của ta...

Mộ Tuyết hốt hoảng vì giọng nói của Hắn đã đổi khác, không còn là tông trầm của một người đàn ông hơn ba mươi tuổi nữa,mà nghe eo éo trong trẻo hơn,tựa như tiếng của một đứa trẻ con.

Người thiếu phụ liền đỡ Hắn dậy nói

-Con xem đó,lại nóng vội rồi, con vừa bị con lợn rừng húc ngã đó,tuy chỉ là một con lợn con nhưng sức húc vẫn mạnh lắm,ngồi xuống để mẫu thân xoa vết thương nào.

-Mẫu thân sao?của ai chứ...mẫu thân của ta không phải đã mất rất lâu rồi hay sao...chuyện này là gì,là ảo cảnh sao?

Người thiếu phụ cúi người xuống,lấy tay xoa xoa vào bụng của Hắn,khiến cho Mộ Tuyết ngớ ngẩn ra một lúc vì thấy chiều cao của Hắn và người thiếu phụ này quá chênh lệch.

-Sao sao lại cao hơn ta nhiều như vậy...tay ta,chân ta...ôi...thân thể của ta...sao lại như vậy...

Mộ Tuyết kinh ngạc vì thân thể của Hắn bây giờ như bị teo nhỏ lại,giống với thân hình của một đứa trẻ.

-Tại sao lại như thế này...ta sao lại trở thành một đứa bé thế này, những người còn lại đâu rồi? Khiêm Tử Lăng,Bạch Diễn Tình,Bảo Liên...bọn họ đi đâu cả rồi?đây là đâu...thời không này là thời không nào hả?

Mộ Tuyết suy nghĩ một hồi thì đầu óc quay cuồng ,lại ngã nhào bất tỉnh.

-Á...con trai à...

Đến khi Hắn tỉnh lại một lần nữa thì trời cũng đã tối,và người thiếu phụ kia đang nằm bên cạnh bảo bọc thân của Hắn.Hắn nhìn nàng ta thật lâu,chợt buông ra một câu nhỏ nhẹ

-Mẫu thân!

Người thiếu phụ mơ màng mở mắt ra nhìn Hắn.

-Con thấy sao rồi...mẫu thân lấy nước cho con uống nha...

Hắn ngồi dậy nhìn người thiếu phụ khắc khổ này,y phục cũ kỹ cáu bẩn,tóc tai rối bời,nhưng dung mạo vẫn còn nét mặn mà ,xinh đẹp.

-"Bà ấy là mẫu thân của ta sao?ta là đang ở ảo cảnh hay lại trùng sinh nữa rồi?tay không vận được linh lực,Linh Đan không còn,trở thành người thường rồi"

Đỡ lấy bát nước đầy vết sứt mẻ từ tay của người thiếu phụ,Mộ Tuyết tu một hơi uống hết,sau đó cất tiếng hỏi.

-Chúng ta là hành khất sao ạ?nhà của chúng ta ở đâu ạ?

-Thôn làng của chúng ta bị hạn ,nạn đói kéo dài không ở được,chúng ta đến Yên Hà tìm cửu cửu của Ta để nương nhờ...con cố chịu đựng thêm chút nữa...khi nào vào được thôn trang mẫu thân sẽ xin cơm cho con ăn...ngoan...

Mộ Tuyết không biết ảo cảnh này là gì,không biết cách nào để thoát khỏi nơi đây đành phải chấp nhận thân phận của đứa bé này đi theo Mẫu Thân lưu lạc khắp chốn.Nhưng thay vì ăn xin như những ngày trước ,Hắn dựa vào trí nhớ của tiềm thức mà đánh ra những chiêu thức kiếm pháp, mãi võ giúp vui trên thị phố xin tiền thưởng của bà con thích nào nhiệt,nhờ vậy mà hai mẹ con có được những bữa no qua ngày.Một hôm Mộ Tuyết đến ngọn đồi gần thôn trang để nhặt củi mang về ngôi nhà hoang rách nát đang tạm trú ngụ để sưởi ấm,không ngờ lại bị một oán hồn tấn công.

-Yaa...tiểu tử không ngờ da dẻ của ngươi lại trắng mịn như thế,nếu cắn một cái chắc máu rất ngọt đây ...ha ha ha...

-Hừ...chỉ là một oán hồn chưa tụ ma khí quá mười năm mà cũng có thể bay vờn trước mặt của lão tử ư?...nếu lão tử còn thân Dị Thần đã cho ngươi hoá kiếp rồi a...

-Ha ha ha...oắt con mạnh miệng nhỉ...yaa...

Nó bất ngờ tấn công ,dùng vuốt sắc nhọn cào đến Mộ Tuyết,nhưng theo phản xạ tự nhiên của bản thân Mộ Tuyết liên tục né tránh được những đòn đánh chí mạng đó,còn vẽ ra một đạo bùa trên đất để phong ấn oán hồn này,tiếc là Hắn bây giờ không có linh lực để yểm chú thi triển,nên trận pháp vô dụng,càng làm cho oán hồn khoái trá cười ngặt nghẽo.

-Ha ha ha...còn biết vẽ chú thuật ư...ha ha ha...

-Ầm!

Bất ngờ một chưởng lực từ xa đánh đến quét tan oán hồn kia thành khói trắng tan biến,làm cho Mộ Tuyết giật nẩy mình hoảng hốt.

-Ái ya...kẻ nào đến hả,?

Một thiếu niên mặc y phục đen đi đến,đoán chừng tuổi tầm mười hai mười ba tuổi , Hắn khoanh tay trước ngực hất mặt cười khẩy nói.

-Làm cho Tiểu cô nương hoảng sợ rồi!xin thứ lỗi.

Mộ Tuyết nhìn tên nhóc này mà ngớ cả người.

"-Ánh mắt của tên nhóc này trông quen quá...đã gặp ở đâu rồi nhỉ?"

-Cái gì mà tiểu cô nương,ta là nam nhi đấy,nhìn không ra à?

-Ớ!

Thiếu niên này nhìn Mộ Tuyết một hồi lâu như bất động,mắt không chớp một cái nào,vẻ mặt hồ nghi khịt mũi một cái rồi nói

-Mắt phượng tròng đen tròn,môi đỏ thắm,da trắng ngần,tóc mượt như mực...vậy mà lại là nam nhi ư?lạ nhỉ?

-Hừ...lạ lắm sao...

Mộ Tuyết bất chợt bậm môi một cái làm lộ một bên má lún sâu đồng tiền,khiến cho thiếu niên kia ngây ngốc một lúc.

-Tử Lăng ca ca...chúng ta về thôi đệ sợ lắm,trời sắp tối rồi,Tạ Tông Chủ sẽ lo lắng đấy!

Mộ Tuyết trợn trắng mắt kinh ngạc khi nghe tiếng của một đứa trẻ mặc y phục vàng nhạt, tuổi chừng ngang tầm với mình đang đi đến gọi tên của thiếu niên y phục đen kia.

-Kỳ Vân đệ, ta ở đây!

Nói xong thiếu niên mặc y phục đen chạy đến bên đứa bé kia cùng nhau rời đi,Mộ Tuyết cả người run rẩy,môi mấp máy,hai tay đã nắm chặt thành quyền ,Hắn xúc động gọi lớn

-Tử Lăng,Khiêm Tử Lăng!

Thiếu niên mặc y phục đen đứng lại,quay đầu nhìn Mộ Tuyết nói

-Sao ngươi biết tên của ta,ngươi tên là gì?

-Mộ Tuyết,Lãnh Mộ Tuyết!

Thiếu niên Khiêm Tử Lăng mỉm cười

-Ha ha ha... gọi ngươi là Tiểu Tuyết thích hợp hơn đó,này trời tối rồi cùng chúng ta xuống núi nào...đi một mình nguy hiểm lắm,ta sẽ đưa ngươi về...

Mộ Tuyết ánh mắt long lanh,mỉm cười lộ đồng tiền trên má sâu hoắm.

-Vâng!

-"Bắt được ngươi rồi nhé Khiêm Tử Lăng,lần này thì đừng hòng chạy thoát khỏi tay ta,đời đời kiếp kiếp ta sẽ bám chặt lấy ngươi,lần này là Nguyễn Sơn Hùng ta đã đến trước đấy ,ngươi không được chạy nữa đâu!"√(^~^)✓.

Hết!