Tống Anh Mỹ - Giấc Mộng Đẹp Của Siêu Anh Hùng

Chương 5: (4) NGƯỜI BỆNH CÔ ĐỘC




Stark Tomorrow Festival cực kì náo nhiệt, còn chưa đến buổi tối - thời điểm đông đúc nhất, trong hội trường đã tràn ngập người với người, áp sát vào nhau rồi. Vì không muốn phải tiếp tục từ chối đám đàn ông cứ liên tục đến tiếp cận, Poppy đã sớm dán một dấu son trên mặt Steve, biểu đạt "Hi, đây là người đàn ông của tôi!" tuy là vẫn có vài người không tin, nhưng so với trước kia đi đã dễ đi hơn nhiều.

"Bucky chạy đâu mất rồi?" Poppy bị Steve ôm gắt gao hộ tống ở trong ngực, cả người cũng không muốn rời xa anh mà ôm chặt lấy anh, cả buổi đều cười đến híp mắt, cực kì vui vẻ.

"Quá đông rồi, mới vừa hẹn cậu ta ở vũ hội tối nay gặp mặt."

"Được nga." Cô xinh đẹp đáp ứng nói, "Chúng ta đi xem những hạng mục có ít người đi, bệnh suyễn của anh vẫn ổn chứ?" Nhận được hồi đáp khẳng định mình vẫn ổn,đôi uyên ương hướng thẳng đến những quầy phía ngoài rìa, nơi này quạnh quẽ, chỉ có mấy đứa nhỏ thường hay đi phát báo đưa tin đang đuổi bắt chơi đùa, tại một góc có một vài người đứng xếp hàng trước một túp lều màu xám bụi.

"Nơi đó! Tới đó!" Đôi mắt của Poppy phát sáng, hưng phấn mà kéo bạn trai hướng đến cái túp lều nhỏ mà chạy tới. Steve bị kéo bước nhanh theo kịp, ngẩng đầu thấy rõ tấm bảng treo hai chữ "Chụp ảnh".

"Thật tốt quá, chúng ta còn không có lấy một tấm ảnh chụp chung đâu!" Màu son cẩu cô gái như loé ánh nước, cười rộ lên càng như toả ánh mặt trời, Steve tâm tình cũng phi thường tốt, hai người bọn họ cùng nhau chui vào lều, Poppy thân mật mà dựa vào vai anh, hai tay như thường ôm lấy eo, rồi vòng tới vòng lui xung quanh anh. Steve tùy ý cho cô gái nhỏ chơi đùa, chỉ là chú ý không để cô té ngã.

Poppy thần thần bí bí mà tiến gần đến tai bạn trai: "Em siêu cấp thích anh."

Steve che miệng cô lại một chút, với những cái bày tỏ bất chợt này cũng đã quá quen, bất đắc dĩ nói: "Về nhà lại nói." Nhưng lại vẫn lộ ra thần sắc đầy thỏa mãn. Poppy căn bản không thèm để ý, cô nó hiện tại đã bị lấp đầy bởi tình yêu, chỉ nghĩ từng giây từng phút đều cùng Steve ở bên nhau, nói cho anh rằng mình thích anh như thế nào.

"Hai người muốn chụp bao nhiêu?" Ông chú râu xồm đưa tay giơ chiếc đèn Flash, nhìn về phía cặp đôi vừa tiến vào.

"Hai tấm. Một tấm chụp chung, một tấm chụp riêng mình cô ấy."

"Chụp mình em làm gì?" Hai người cùng nhau ngồi ở trên ghế, Poppy nghe thế cười tủm tỉm mà tới gần anh, "Chụp ảnh chung là đủ rồi."

"...... Anh muốn tự mình giữ." Bị bạn gái ép phải nói ra sự thật mà đỏ mặt.

Làm lơ ánh mắt trêu chọc của ông chú, hai người dựa vào nhau thuận lợi chụp ảnh. Đến phiên Poppy chụp riêng thì lại sảy ra chút vấn đề.

"Cô gái à... có thể nhìn về phía máy ảnh được không, bạn trai cô không có chạy mất đâu." Ông chú có chút bất đắc dĩ chui ra khỏi tấm bạt đen mà than thở, ý tứ nhờ Steve đang đứng bên cạnh chờ mà nói vài lời.

"Như mà tôi không khống chế được..." Poppy có chút ngượng ngùng, nhấp miệng cười lộ ra lúm đồng tiền, đáng yêu đáng yêu.

"Tên nhóc kia mau ra phía sau mà đứng!!!." Ông chú trợn trắng mắt.

Ảnh cuối cùng cũng chụp xong, hai người đứng đợi ở phía cửa sổ một hồi cuối cùng cũng có. Poppy có chút chờ không được mà nhận lấy ảnh, dựa sát Steve mà cùng nhìn ảnh. Tấm đầu tiên là ảnh hai người chụp cùng nhau, Poppy tươi cười xán lạn, hạnh phúc, cô dựa gần Steve tuy rằng chỉ là đang cười nhạt, nhưng là đôi mắt lại không nhìn màn ảnh, ôn nhu chăm chú nhìn cô gái ngồi bên cạnh.

Poppy nhìn nhìn thoả mãn mà hôn hôn, in dấu lên bên má bạn trai. Tấm thứ hai cuối cùng cũng xuất ra. Trong ảnh đôi mắt của cô gái sáng lấp lánh, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra vui sướng, có thể nhìn ra được cô dối với người phía sau ống kính có bao nhiêu yêu đương, cùng tình ý.

"Thật là đói, em chỉ muốn về nhà ăn tối thôi. Trước khi đi em có hầm một nồi canh xương bò, bây giờ về chắc là vừa ngon."

"Như vậy không an toàn." Steve mày nhăn lại, không đồng ý mà nhìn cô.

"Vâng, em biết rồi." Poppy vuốt phẳng giữa mày anh, trịnh trọng bảo đảm, "Chúng ta đi về nghỉ ngơi một chút. Ăn cơm xong hẵng tham gia vũ hội buổi tối."

Không đề cập đến vấn đề nguyên tắc nhiều, bạn trai ngoan ngoãn đưa cô về nhà, đưa tay nhẹ che chở Poppy vào trong nhà, ăn bữa tối tình yêu.

Hai người lại xuất phát khi đã là buổi hoàng hôn, bầu trời lát phất cơn mưa nho nhỏ, Poppu thay một đôi giày cao gót không quá cao, trùng hợp là so với Steve thì thấp hơn một chút. Ở dưới ánh mắt đầy kiên trì của Steve mà khoác lên một tấm khăn choàng, chỉ lộ ra cần cổ thon dài trắng ngần như cổ thiên nga.

Lúc cả hai đến nơi không tính là trễ, nhưng không khí trong hội trường đã như lửa nóng.

"Nơi này!" Barnes ấy cầm chai rượu đưa cao ra hiệu. Steve nắm tay cô gái nhỏ xinh đẹp đi đến, ở ghế dài ngồi xuống. Bạn nhảy của Barnes là một cô gái trẻ cột tóc hình cây cọ, nhiệt tình hào phóng mà cùng bọn họ chào hỏi.

Người tới vũ hội, mục đích đều không phải là ngồi xuống uống rượu tán dóc, cho nên không bao lâu Barnes cùng bạn nhảy cũng vào sân khiêu vũ. Đúng là một anh giai lãng tử có thiên Phú cảm âm, trong sân nhảy họ đúng là như phát sáng, mang theo phấn chấn cùng vui sướng của những người trẻ tuổi, nhảy đến hăng say. poppy một lát liền không tìm được thân ảnh Barnes.

"Hi, cô muốn đi khiêu vũ không?" Một vị quan quân anh tuấn mặt đỏ tiến lại gần Poppy mà mở lời.

"Ngại quá, tôi chỉ nhảy cùng bạn trai tôi thôi." Cô giữ chặt Steve đang muốn đứng lên, ngay cả ánh mắt cũng lười cho người ta mà trả lời.

"Được thôi, thật khâm phục dũng khí dám đi kết giao cùng ma ốm của cô, hy vọng anh ta khỏe mạnh." Hắn ta trào phúng mà nháy mắt, mang ly rượu rời đi.

Poppy chả thèm để lời người khác vào trong mắt, cô căn bản không thèm để ý người khác, đoạn nhạc đầy hào hứng nhỏ đi, tiếp vào là một âm mềm nhẹ dương cầm khúc, cô quay đầu cười đưa tay để vào Steve lòng bàn tay, nhẹ nhàng chớp mắt, đôi mắt như ánh sao: "Em thích bản khúc này."

Sân nhảy trung, đôi tay Steve đặt ở Poppy eo nhỏ, anh cảm giác được đôi tay cô đáp ở trên vai anh, cười tủm tỉm mà nhìn chăm chú vào chính mình. Bọn họ theo mềm mại thanh âm, nhẹ nhàng mà đong đưa thân thể, lâu dài mà chăm chú nhìn đối phương, bọn họ khiêu vũ dưới mùa xuân nở rộ hoa, dưới bầu trời ngân hà xán lạn khiêu vũ, xuyên qua nhân sinh dài dòng, ở nơi ấm áp trong nhà bên cạnh lò sưởi khiêu vũ.

Steve cảm thấy mình như rơi vào ảo giác, anh nhìn thấy linh hồn của cả hai như cũng nhau thoát ra, ở đường phố trống trải tản bộ, mưa lấy phất lành lạnh, nhưng là bọn họ đều không có để ý tới, chỉ là nắm tay, đi ở ven đường trống trải kia, Poppy đem đầu dựa vào trên vai anh, vẫn đi cứ đi.

Tiếng vỗ tay đánh vỡ không gian kia, kéo cả hai về thực tại, âm nhạc một lần nữa rót vào thế giới nhỏ của hai người bọn họ, Poppy đã đem đầu từ trong lòng ngực anh ngước, nhìn vào đôi mắt xanh lam của anh, biết điệu nhảy này sẽ không thể hoàn hảo nữa. Đến nơi đây thì tốt rồi, đã rất tốt.

Không nói lời nào, hai người nắm tay đi ra khỏi phòng khiêu vũ, lại đi trên con đường về nhà. Ầm ĩ biến thành yên tĩnh, hai người như cũ nắm tay, rất nhanh liền trở về nhà.

"Hôm nay không có mời anh vào đâu." Poppy nghịch ngợm chớp mắt, "Em có nhìn thấy trong hội chợ cũng có điểm trưng binh, có lẽ là anh muốn thử lại đi."

"Tạm biệt, ngủ ngon." Steve bước lại một bước giúp cô đeo lại khăn lụa, mềm nhẹ mà ở trên mặt cô hôn xuống một cái, nhìn cô gái nhỏ của mình vui sướng nện bước vào nhà, cuối cùng trả lại cho anh một cái hôn gió.

Anh mỉm cười, nhìn cửa sổ ánh sáng, trong bóng đêm lạnh lẽo nó lại ấm áp sáng ngời, cô đứng ở phía cửa sổ phất tay, lộ ra nụ cười còn sáng lạn hơn ánh đèn.

Steve từ áo khoác trung móc ra chính mình trưng binh tư liệu, lại một lần nữa tiến bước.

++++++++++++++++++++++++++++++++++++++

"Em cũng không biết Steve ở đâu sao?" Barnes đĩnh đạc mà nằm ở trên sô pha, tóc không có vuốt keo, rối bời chỉa tứ phía, "Anh còn tưởng trước khi rời đi còn tụ họp một chút."

"Anh phải đi sao?" Poppy từ phòng bếp nhô đầu ra, trong nồi còn hầm canh cá, kia vốn là mua cho Steve, "Ngày hôm qua anh ấy đi điểm trưng binh ở hội chợ, sáng nay có cái quan quân gõ cửa đưa tin cho tôi. Ah, liền ở trên bàn ấy." Cô duỗi tay đem lửa tắt đi, vừa vặn Barnes đứng lên cầm lấy sấp giấy tin.

"Poppy, anh muốn tham gia huấn luyện bí mật của quân đội, chưa có biết khi nào về được, tự mình chăm sóc tốt bản thân, có việc liền đi tìm Buck." Mèo Barnes trên mặt rõ bất mãn, "Như thế nào không nhắc tới tôi? Còn cái gì 'Steve của em '......"

"Này không phải có tên của anh sao?" Poppy đem nồi nhỏ đặt lên bàn, rút tờ giấy trong tay Barner, tiểu tâm còn có chút an ủi, "Anh rốt cuộc khi nào đi a?"

"Buổi sáng ngày mai."

"Nhanh như vậy......" Poppy có chút uể oải, Steve mới vừa đi rồi, còn dư lại một người bạn cuối cũng muốn đi rồi. Một bàn tay ấm áp xoa xoa đầu cô: "Không có việc gì, còn có thể viết thư, hơn nữa chiến tranh đều sẽ mau kết thúc." Hoàn toàn là nói để an ủi cô gái nhỏ, chiến tranh còn đang dầu sôi lửa bỏng, nước Mỹ một một đã như muốn suy tàn, đa phần lớn binh lính bị vận chuyển đến tiền tuyến, phía sau chỉ còn trẻ con, phụ nữ cùng người già, ăn cơm đều khó khăn.

"Nếu không em đi đến nhà cô họ em mấy tháng đi, chờ đến lúc bọn anh trở về liền viết thư cho em." Barnes nhớ tới Poppy có cái cô họ, cảm thấy cái kiến nghị này thập phần hợp lý.

"Không được, em ở lại nơi này chờ các anh trở về."

"Cô bé à, cười một cái." Mèo lớn lộ ra tươi cười, cầm chén canh cá húp một ngụm lớn, "Nói không chừng Steve sẽ rất nhanh trở về đị."

Bucky thế mà mà lại nói đúng, Steve thật sự rất nhanh trở về tới, ngạch, không có ý trù ẻo gì đâu.

Ngày đó đúng là ngày cuối tuần, Steve cùng Bucky đã đi một tháng, Poppy không đi rạp hát, hiện tại căn bản là không ai đi rạp hát, cô ở nhà chăm sóc vườn hoa trước nhà, cái này nguyên bản là Steve "Công tác".

"Poppy." Cô nghe được có ai đó nhẹ nhàng gọi tên mình, rất thanh âm quen thuộc, cô nhanh chóng ngẩng đầu, lại chỉ nhìn thấy một người đàn ông cực kỳ cao to cường tráng, đứng ở phía ngoài hàng rào nhà cô, ánh sáng bị chiếu ngược nên không rõ mặt. Bao nhiêu Hưng phấn cùng hào hứng trên mặt cô gái xinh đẹp đều biết mất không chút do dự, trong lòng nói thầm tên này phong cách quần áo có chút giống Steve: "Có bạn trai, không mua bảo hiểm cùng quốc phiếu, phòng khiêu vũ ở cuối đường cái đầu phố chỗ, rẽ thẳng đi 100 mét, tạm biệt."

"Là anh, Poppy, Steve." Thanh âm của người đàn ông càng thêm bất đắc dĩ, anh ta vòng qua hàng rào, đẩy cửa tiến vào, đứng ở trước mặt cô. Poppy rốt cuộc thấy rõ ràng mặt người ta, mái tóc vàng, có chút góc cạnh, đôi mắt xanh đầy ôn nhu, không sai biệt mấy lại càng thêm anh tuấn, anh quả thực giống một quả mật đào mới từ trên cây hái xuống còn tươi ngọt.

"Em rất nhớ anh, Steve!" Poppy nhảy ra lên ôm lấy anh, cùng quá khứ khác biệt ở chỗ, lần này anh có thể chắc chắn cùng chặt chẽ ôm lấy cô gái nhỏ nhà mình, vững vàng. Poppy đem mặt chôn vào hõm cổ Steve, hai tay vòng chặt cổ anh, cả hai chân cũng quấn chặt lấy eo anh, không khác gì chú chó nhỏ mà cọ cọ, "Anh sao tự nhiên nhổ giò cao thế, vậy là anh hết bệnh thật rồi sao? Thân thể thế nào? Còn tái phát sao?"

"Đúng thế, hiện rất tốt, sẽ không." Steve đem cô gái nhỏ ngồi tựa lên một bên tay, một cái tay khác sờ đầu cô, mềm nhẹ xoa, thong thả xoa. Phố đối diện mấy tên côn đồ bắt đầu huýt sáo, Steve nghiêm túc ánh mắt liếc qua, bọn chúng chửi bậy rồi cũng rời đi. Anh không để ý nữa, ôm lấy cô gái nhà mình vào trong phòng.

"Oa, giờ mới chú ý tới là anh đang mặt quân phục, đẹp trai quá đi!" Tiểu mê muội như mới phát hiện ra thứ hay ho mới lượn xung quanh anh mà vẫy đuôi, niết mạnh cơ bắp rắn chắc cường tráng "Nếu có cameras thì tốt rồi."

"Dừng lại, Poppy, em sẽ bị chóng mặt mất." Steve ôn nhu mà ôm lấy cô nàng đang chạy vòng vòng, để cô ngồi an ổn bên cạnh mình, "Anh về lần này không có ở lại lâu được, ngày mai phải đi rồi."

"Anh muốn ra tiền tuyến sao?" Poppy vẫn thường lôi kéo tay bạn trai, muốn đem đầu đặt lên vai anh, nhưng vì anh cao lên không ít nên chỉ có thể dụi vào bắp tay, bất quá không tệ lắm.

"Không phải, anh......" Steve có chút do dự, anh không có chắc chuyện mình tiêm huyết thanh hiện tại có là quốc gia cơ mật hay không nữa.

"Không có việc gì, anh sẽ vẫn là anh a." Poppy cười tủm tỉm mà đưa chân thuận lợi ngồi lên đùi anh, mặt đối mặt, hai tay ôm lấy mặt anh, "Anh vẫn là Steve mà em yêu thích nhất, anh nơi này, nơi này, nơi này, quan trọng nhất chính là nơi này, vẫn là bộ dáng em thích nhất, một chút không thay đổi." Ngón tay xinh đẹp đi từ mắt di đến môi, rồi lại đến vị trí trái tim anh.

Không khí có chút ái muội.

"Poppy."

"Ừ?"

"Có thể hôn em sao?"

"Hừ."

Steve nhiệt liệt hôn lấy cô, đôi môi mềm mại tinh tế ngọt ngào, đầu lưỡi, anh có chút không khống chế được, tay bóp lấy eo cô ép sát khiến cô ngẩng đầu. Hôn, mãi đến khi cô gái nhỏ nức nở xin tha.

Anh đem đầu lưỡi tiến vào trong miệng cô gái nhỏ đoạt đất một hồi, ánh mắt thâm tình còn có chấp nhất, khế cổ lên xuống: "Có thể chứ, Poppy?"

"Ngô ——" Mặt Poppy vì xấu hổ mà đỏ bừng, trong óc tất cả đều trắng bóc, nhưng toàn thân tâm tín nhiệm người trước mắt, cho nên gật gật đầu, vùi đầu tiến trong lòng ngực anh.

Anh ôm lấy cô gái nhà mình, duỗi chân bước thẳng về phía phòng ngủ.

=====================================================

Tui làm edit có 1 mình thôi, nên ra hơi chậm, đừng hối, khi nào rảnh thì tui làm, làm xong liền đăng. Không giữ làm gì đâu.

Cầu vote nhé, bình luận cũng được.

Thank u.