Poppy đóng cửa, mở đèn, liền thấy lọ hoa bách hợp đã hơi khô héo trên bàn, bản thân lại cảm thấy có chút ảo não khi nhớ ra mình quên đi mua hoa thay thế mất rồi. Cô thay cho mình đôi dép mềm mại, ngồi xuống chiếc sofa cạnh cửa sổ, nhìn qua cửa sổ liền thấy được bóng dáng Tiểu Kim Mao vẫn ở chỗ cũ mà đi lòng vòng, cười khúc khích rồi hốt hốt hoảng hoảng rời đi.
Cô nhìn anh một hồi rốt cuộc nhịn không nổi nữa mà cũng cười rộ lên, đáng yêu quá đi mất....
Nhớ đến nhiệm vụ mục tiêu được đặt ra ở thế giới này, cô dùng tay ấn nhẹ cái bớt hình trái tim, kiểm tra nhiệm vụ.
[ Nhiệm vụ một: Kết hôn cùng Steven Rogers]
[Nhiệm vụ hai: Chưa được kích hoạt]
Kết hôn vơi anh cũng hoàn toàn không tệ chút nào, Poppy tắm rửa lau khô mái tóc ướt rồi nằm lên giường, nhớ lại từng cử chỉ hành động của Steve suốt hôm nay. Ban đầu Poppy chuẩn bị sẵn tư tưởng 'Cho dù đối tượng mục tiêu có như thế nào thì cũng phải cố gắng', thế nhưng Steve đúng là một người rất tốt.
Dù có ngoại hình có gầy yếu với có bệnh mãn tính, nhưng tính cách lại chính trực cùng kiên định chính nghĩa.
"I can do this all day..." Poppy thầm thì câu nói kia, lại nhịn không được mà cười rộ lên, cô ở thế giới hiện thực còn chưa yêu đương bao giờ đâu, cô ở thế giới thực mê đắm với đàn cello, chỉ vì muốn trở thành một nghệ sĩ cello nổi tiếng thế giới mà điên cuồng phấn đấu nổ lực. Bây giờ thì ở một thế giới mới, mục tiêu sống cũng thay đổi, học nhạc cụ đổi thành Violin. Mọi thứ dù có thay đổi, khó tránh khỏi cảm thấy mờ mịt, nhưng chung quy cũng vẫn phải nhìn thẳng mà cố gắng tiến về phía trước.
Ý thức Cô gái nhỏ tóc vàng dần dần mờ nhạt, cô nhẹ xoá vết bớt trái tim, lẩm bẩm nói " Ngủ ngon, Alpha" rồi chìm vào giấc nồng, một làn gió nhẹ thổi qua, đem cánh cửa sổ đang mở đóng lại, dường như có ai đó trả lờ cô.
Ngủ ngon, cô gái nhỏ.
======
Một ngày mới.
Poppy tràn trề năng lượng mà đi sang nhà hàng xóm cùng bà chủ chào hỏi, rốt cuộc thành công lấy về mấy phần bánh ngọt vừa mới ra lò. Hôm nay là thứ sáu rồi, cô ra chợ sáng mua những nguyên liệu nấu ăn tươi nhất trong ngày. Vừa nghĩ đến việc đêm nay sẽ ăn tối cùng với Steve, cô gái nhỏ có chút ngây ngô liền ôm gấu bông lượn hết vòng này đến vòng khác trong chợ.
Tuy hiện tại vẫn chưa tới mức 'thích', thế nhưng cả hai đều có cảm nhận rất tốt với đối phương lại cùng là hai người cô đơn, cứ giống như nam châm, thu hút hấp dẫn lấy nhau, cho đến khi chặt chẽ mà không thể tách rời.
Ôm lấy chờ mong cùng vui vẻ, rất nhanh cũng đã hoàng hôn.
Sáu giờ, Poppy đứng trong nhà bếp ngước lên nhìn đồng hồ xem thời gian. Giờ này được tính là buổi tối đúng không? Cô thu tầm mắt, đem rong biển cho vào nồi nước hầm giò heo, có chút phân vân không biết có nên xào rau luôn hay không. Đột nhiên một ý nghĩ được bật ra trong đầu, cô bước nhanh đến cửa sổ, không ngoài dự đoán Tiểu Kim Mao đã đứng trước nhà.
Anh đang cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, có chút vội vàng, nhìn cứ như là muốn gặm đuôi quay vòng vòng (kiểu như con cún cố gắng cắn đuôi bản thân ấy). Buồn cười hơn nữa là anh nghe theo lời khuyên tri kỷ mà mua một bó hoa hồng mà những cô gái trẻ thích, nhưng lại quên mất thân thể yếu đuối của mình, cứ hắt xì hết lần này đế lần khác.
Bên cạnh Steve còn có một người đàn ông nữa, hắn cao lớn đẹp trai, lúc cười rội lên thì cứ như một chú mèo lớn vô hại, đặc điệt là lúc hắn bày trò trêu chọc bạn thân.
"Tôi có nên đến bấm chuông không? Hay đợi đến sáu rưỡi, bảy giờ?" Steve cầm hoa để xa ra một chút, để tránh cho nó có thể tiếp tục gây hại đến cái mũi đáng thương của anh. "Bucky!"
"Tôi không biết đâu... Ha ha ha..., tôi chưa từng đi đến nhà một cô gái để ăn tối..., tôi cũng chưa từng giống cậu mà phát triển nhanh thế này" James Barnes xin thề hắn không hề muốn tới ăn cơm chùa, chỉ là muốn đến xem thử cô gái 'Đẹp đến mức thượng đế cũng phải ngã nghiêng' kia, tránh cho Steve ngây ngô rơi vào cái bẫy rập ngọt ngào nào đó.
"A, Steve anh tới rồi sao?" Poppy mở cửa, chạy chậm đến trước mặt Steve ôm nhẹ anh một cái, bất kì ai cũng có thể thấy được đôi mắt nâu được ánh chiều tà rọi đến lấp lánh viết rõ hai chữ 'vui sướng' của cô. Vì buổi hẹn hôm nay, cô cố ý mặc chiếc váy mỏng cũng hơi thon, đém toàn bộ những đường chết người của phái nữ trên người cô rộ ra, khí chất của một quý cô xen lẫn thiếu nữ càng khiến cô càng mê người, chứ đừng nói là cô còn ngọt ngào mỉm cười.
" Hơ... À... Đúng rồi... Tôi muốn nói là.." Steve bị cô ôm lý mà đỏ bừng cả mặt, tự tay đưa bó hoa hồng cho cô "Tặng cô, Poppy, cảm ơn vì đã mời tôi đến ăn tối"
Poppy cười hì hì nhận lấy hoa, nhanh chóng đặt chúng lên ghế ở vườn hoa nhỏ, cô chú ý đến ánh mắt có chút chán nản của Tiểu Kim Mao " Đợi lát nữa sẽ bài trí chúng sau, tôi nhớ không lầm anh bị dị ứng mà, không phải sao?"
Ánh mắt Tiểu Kim Mao lại sáng lên lần nữa. Hình ảnh hai người trong mắt của James - bản thân không biết tại sao muốn đến - Barnes lúc này, giống như là hai con cún đầy nhiệt tình đuổi tới đuổi lui.
"Khụ Khụ"
"Là bạn của anh sao, Steve?" Poppy cuối cùng cũng thoả mãn mà nhìn về phía khác.
"Xin chào, cô gái xinh đẹp, tôi là bạn thân của Steve -- James Barnes" Barnes cười cười đưa tay tới, Poppy cũng cười đưa tay, sau đó nhanh chóng rụt lại.
Steve "..."
Barnes "..."
"Tôi đi trước đây" Hai tay hắn rất tự nhiên mà đút vào túi quần da, nhìn qua càng thấy càng đẹp trai mê người, đáng tiếc Poppy lại hoàn toàn không đặt vào trong mắt "Chúc hai người có một bữa tối vui vẻ"
"Không có gì đâu, cùng ăn đi" Poppy lại một lần nữa kéo tay Steve, híp mắt cười nhìn hắn "Một bữa hẹn mà có một cái bóng đèn cũng không tệ, thay vào đó chúng tôi sẽ có thêm nhiều lần hẹn nữa"
"Pop...Poppy..." Khuôn mặt Tiểu Kim Mao lại dồn máu. Trong chớp mắt đó, Steve đã cực kì lo lắng bệnh tim của mình lại đột nhiệt phát ra, may mắn rằng, hôm nay không có.
Bucky "..." Cảm giác bản thân thật có chút dư thừa.
Poppy đưa cả hai vào nhà, trong nhà rất ấm áp, máy phát nhạc bật bài hát vui vẻ, trong không khí tràn ngập mùi thơm của canh Giò heo. Hai người ngồi xuống một chiếc sofa sạch sẽ mềm mại, cô gái tóc vàng cho Bucky một long bia, còn cho Steve một ly sữa bò nóng, nói cực kỳ tốt cho sức khoẻ, sau đó liền quay trở lại nhà bếp nấu ăn.
Từ phòng bếp âm thanh nấu ăn bình bình vang lên, hai ngồi trên ghế sofa lẳng lặng quan sát mọi thứ xung quanh, lâu lâu nhấm nháp một chút. Poppy hiền hoà làm cho hai người phi thường thả lỏng.
"Steve, cô gái này rất được" Bucky vươn tay đập cái bốp lên vai bạn thân "Được!"
"Ừ" Ánh mắt Steve vẫn không hề rời khỏi thân ảnh đang vui vẻ nấu ăn trong bếp, nhưng lại nở nụ cười. Đúng thế cô ấy rất rất tốt, phi thường tốt.
Món chính là thịt dê con xào sa tế, có vị cay nhưng không quá cay, rất hợp với nước canh Giò heo rong biển trắng như tuyết. Ba người ăn uống tự nhiên, trên mặt đều treo nụ cười. Poppy len lén cho thêm một cái giò heo trong chén canh của Steve, thế nhưng khi đặt lên bàn thì 'lòng ai cũng tỏ', Bucky liền cho cô cái khen khiến Steve cũng dở khóc dở cười. Sau khi ăn xong món chính, tráng miệng là bánh pudding mật ong, Poppy và Steve không có hứng thú lám, nhưng Bucky lại cực kỳ thích nên ăn luôn hai phần.
Bữa cơm này ăn hết hai tiếng, trừ thời điểm ăn, đa phân thời gian đều là cả ba người hì hì nói chuyện, máy quay nhạc quay hết vòng này lại thêm vòng mới. Mãi đến tận gần khuya, khoảng tám rưỡi, Steve và Bucky mời bảo nên rời đi.
Poppy dưới sự nhắc nhở của Steve mà mặc áo khoác vào, ánh mắt phát sáng nhìn Steve "Tôi tiễn hai người về, cũng không đi xa đâu" cả hai đều không từ chối. Sau khi ra đến cửa, Barnes liền mượn có mình có thứ cần mua mà đi đường khác.
"Tạm biệt! Hôm khác lại gặp!" Hắn nở một nụ cười khác hẳn với điệu cười lúc mới gặp mặt, cả người đều mềm mại như một chú mèo to xác, vẫy tay tạm biệt hai người rồi xoay người đi lẫn vào dòng người đông đúc.
Poppy cũng vẫy tay với hắn một cái, sau đó kéo tay Steve cùng tản bộ chậm rãi trên phố. Gió đêm nhè nhẹ lăn tăn bên má hai người, rồi bầu trời bắt dầu lất phất mưa bụi. Steve muốn cởi áo khoác mà che mua cho Poppy, cô liền từ chối "Tôi rất thích kiểu mưa nhỏ như thế này, có chút hơi lạnh nhưng lại rất thoải mái"
Cô dừng lại, nhắm mắt hưởng thụ cơn mưa, ánh đèn đường hiu hắt chiếu sáng tia nước tí ti, trong suốt mà dày đặc của mưa bụi, cũng rọi sáng từng lông tơ mềm mại trên gương mặt nhỏ nhắn của cô gái, mi mắt cô dài cong vút, đôi môi đỏ thắm mềm nộn, xương quai xanh trắng nõn. Steve xin thề, trên thế giới này sẽ không còn ai có thể có cô gái nào đẹp hơn cô.
"Steve..." Cô mở nhẹ đôi mắt, ánh sáng như tụ trên ánh mắt của cô, khuôn miệng có cái lúm đồng tiền lấp đầy mật ngọt, bỗng một giây nói ra "Có thể trở thành bạn trai tôi sao?"
"Poppy, cô có chắc mình đang làm gì sao?" Steve không như dự đoán mà đỏ mặt, ngược lại anh nghiêm túc "Cô vừa đã biết tôi là một cô nhi, không có tiền, cơ thể cũng yếu đuối, cô xem, bao nhiêu người xung quanh đều mạnh hơn tôi..." anh cười khổ, lại cúi đầu ẩn ẩn " Em có nhiều lựa chọn tốt hơn..."
Poppy không hế có tí ủ rũ nào, cô nâng gương mặt Tiểu Kim mao của cô, hai tay miết miết xoa xoa hai má, từ đôi mắt nhìn thấy rõ ràng linh hồn đầy mạnh mẽ trái ngược với thân thể yếu đuối của anh lộ ra vẻ đưa đám. Kìm không được nữa, cô hôn lên trán ánh, mang theo bao nhiêu là tình yêu cùng thương tiếc " Steve, em đương biết mình đang làm cái gì. Anh quá coi nhẹ bản thân mình. Em yêu chính là toàn bộ anh, nó không chỉ bao gôm thân thể yếu đuối nhiều bệnh, mà còn cả ý chí kiên cường và tinh thân trọng nghĩa của anh nữa"
"Mỗi con người đều sẽ có một nửa hoàn hảo đến mức không ai có thể thay thế được, mà anh chính là cái nửa hoàn hảo nhất có thể kết hợp với em. Cho nên, anh nên có một chút tin tưởng bản thân mình, không cần quá vội vàng mà từ chối em, được không?" cô nhẹ nhàng trấn an, đem đầu dựa trên vai Steve mà nhẹ nhàng cọ cọ, những sợi tóc mềm như lướt qua lòng anh "Em không tin cái gọi là 'nhất kiến chung tình', Steve, nhưng em tin tưởng anh"
Một đôi tay ôm lấy cô ghì chặt.
Thật tốt quá, Poppy cười rộ lên, cực kỳ xinh đẹp.
Trên đường trở về, mưa nhỏ vẫn cứ rỡi không dứt, thế nhưng trong lòng của cả hai đều tràn ngập ấm áp, Steve chủ động nắm lấy tay Poppy. Tay anh không to lớn, nhưng lại làm Poppy cực kì an tâm, nguyện ý theo anh đi đến bất kì đâu.
Đi mãi cũng đến nhà, Steve lúc này có chút nượng ngùng, mặt đỏ buông tay ra, một chút cũng không dám nhìn bạn gái vừa xác định quan hệ của mình. Poppy ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, sắc rời đã tối kịt, cô mở miệng "Steve, cởi áo khoác của anh ra đi"
"Ừ" Ngực nhỏ trung khuyển không hiểu lí do nhưng vẫn làm theo.
"Trùm lên đầu đi"
"Thấp xuống một chút, đồ ngốc"
"Chụt"
Trong bóng tối, bạn gái luôn nghĩ mình tuyệt sẽ không khẩn trương hôn lên khoé miệng Tiểu Kim mao, liền phải mau chạy trốn về trong ổ. Anh bạn trai ngây ngôc ở trong chiếc áo mình trùm lên đầu ngây ngốc hơn mười phút, rốt cuộc cũng phản ứng lại, nắm lấy áo khoác chạy đến cửa nhà bạn gái.
Còn về buổi hẹn thứ hai gái gì gì đó, Steve liền tỏ vẻ, hoàn thànhkhông thành vấn đề.
"Mai gặp".
"Mai gặp, Tiểu Kim Mao".