“Ngươi đánh người, còn có lý?” Nguyễn Lam Như chỉ cần nghĩ đến tiểu nhi tử từ khi bị đánh tới bây giờ còn chưa đòi lại công đạo cho con, vừa đau lòng vừa tức giận.
*
Tôn Hi bị tức đến chết: “Ngươi…”
Nàng chưa bao giờ biết nhị bá mẫu lại không biết xấu hổ như vậy, rõ ràng chính là bọn họ không đúng, còn một bộ như ta đây đúng lý hợp tình.
*
Tôn Tiền Thanh đi đến trước mặt Tôn Hi, ngăn trở tầm mắt Nguyễn Lam Như: “Nhị tẩu, nếu muốn tính toán, chúng ta đây tính từ đầu đi. Tất cả mọi người đều biết chuyện Tiểu Ngọc lấy tiền thu mua bọn Vu Thiên Bảo tới khi dễ Tiểu Nhược trước, sau đó làm bộ giúp Tiểu Nhược, để Tiểu Nhược giúp hắn mượn nguyên liệu chỗ ta. Loại hành vi này thật đê tiện, vô sỉ và trơ trẽn. Tiểu Trúc đánh Tiểu Ngọc thật sự là đánh đúng lắm. Nhị tẩu nếu là nghĩ ra khẩu khí này thì có thể tính.”
*
Thần sắc của hắn biến đổi, trở nên vô cùng trầm lệ: “Nhưng trước lúc chúng ta khi dễ lại Tiểu Ngọc, từ lúc bắt đầu đến bây giờ, số lần bọn Vu Thiên Bảo khi dễ Tiểu Nhược là một trăm chín mươi ba lần, chúng ta đây liền phải khi dễ Tiểu Ngọc một trăm chín mươi ba lần, còn có, Tiểu Ngọc mượn ta vô số nguyên liệu đến nay đều chưa trả. Nhị tẩu, đợi lát nữa mong ngươi đem nguyên liệu trả lại cho ta, chờ tính xong, ta lại kêu Tiểu Trúc trở về cho Tiểu Ngọc đánh một trận. Nhị tẩu, như vậy ngươi vừa lòng đi?”
*
Nguyễn Lam Như trừng lớn đôi mắt: “……”
*
Số lần Ô Ngọc thu mua Vu Thiên Bảo nào có nhiều như vậy a?
Tôn Thư nhìn thấy nhị bá mẫu á khẩu không trả lời được, đáy mắt hiện lên ý cười.
Số lần Vu Thiên Bảo khi dễ cậu rõ ràng là cha tùy tiện nói bậy.
*
Tôn Tiền Thanh đi trước một bước: “Nếu là làm không được, vậy mong nhị tẩu đừng nhắc lại việc này. Bằng không, chúng ta tìm tộc trưởng phân xử đi, cho tộc trưởng tới giải quyết chuyện này.”
*
Nguyễn Lam Như giận đỏ mặt: “……”
*
Nếu là thật sự để nhi tử bị khi dễ một trăm chín mươi ba lần, nhi tử của nàng không chết cũng nửa tàn phế. Hơn nữa, còn muốn trả lại nguyên liệu, cuối cùng lại chỉ có thể đánh Ô Trúc một lần, thấy thế nào cũng đều có hại.
*
Mục Tú Uyển thấy con dâu bị tức giận đến thần trí không rõ, nhíu mày, nói: “Được, hôm nay kêu các ngươi tới đây là nói chuyện sửa chữa lại Nam Đại Viện, không phải tới nói chuyện con của các ngươi đánh nhau. Các ngươi muốn giải quyết liền lén giải quyết. Mọi người nếu không có chuyện gì thì từng người về viện của mình đi.”
*
Tôn Tiền Thanh nhìn ra mẫu thân rõ ràng chính là giúp nhị tẩu giải vây, không khỏi nhìn Mục Tú Uyển một cái.
Ánh nhìn này làm lòng Mục Tú Uyển run lên, không hiểu sao cảm thấy chột dạ.
*
Rời khỏi Huyền Uyển Viện, Tôn Hi chờ không kịp đã hỏi: “Cha, người thật sự muốn tự bỏ bạc tu bổ Nam Đại Viện?”
*
Quản Đồng cũng lo lắng nhìn Tôn Tiền Thanh, cũng không phải nói bọn họ không có tiền, chỉ là bọn họ nếu vẫn luôn dễ chịu như vậy, những người đó chỉ biết càng ngày càng quá mức.
*
Ai, trước kia bọn họ thật sự thực thiên chân.
Người của đại viện khác cho bọn họ một chút ơn huệ nhỏ liền cảm thấy những người đó là người tốt. Bây giờ quay đầu nhìn lại, liền cảm thấy những người này thật giả dối, mặt ngoài tốt với bọn họ, nhưng ngầm lại muốn từ bọn họ có được càng nhiều đồ vật.
*
“Khi hai đại viện đấu đến ngươi chết ta sống, ta là thân huynh đệ lại không có ra tay hỗ trợ, xác thật là không thể nào nói nổi, cho nên chúng ta đuối lý chỗ nãy, không có lý do gì nói không tu bổ Nam Đại Viện, nhưng…” Tôn Tiền Thanh cười lạnh một tiếng: “Còn chuyện ta tu bổ như thế nào, chính là chuyện của ta.”
*
Nếu là trước kia hắn nhất định sẽ móc ra bạc đại tu đặc tu, sửa chữa lại hết Nam Đại Viện, nhưng hiện tại……
Ha ha, hắn sẽ không lại ngu như vậy.
*
Quản Đồng và Tôn Hi hiếu kỳ nói: “Vậy muốn sửa như thế nào?”
Tôn Tiền Thanh cũng không có nói với các nàng, trở lại Thư Thanh Viện, liền phái Ô Tự đi tìm thợ thủ công.
*
Tôn Thư không biết Tôn Tiền Thanh tính làm gì, bất quá, khi cậu rời Thư Thanh Viện, nhìn thấy một thợ thủ công dẫn theo một đống bùn chậm rì rì tu bổ tường viện. Tiến lên hỏi mới biết được Ô Tự chỉ thỉnh một thợ thủ công sửa chữa lại, bao ăn bao ở, mỗi tháng chỉ cho nửa lượng bạc, còn bùn lầy đều là lấy từ bờ sông về, căn bản là không tốn tiền.
*
Tôn Thư nghe xong liền cười.
Khi ở Huyền Uyển Viện, cậu không lên tiếng nói chuyện chính là muốn nhìn một chút cha xử lý việc này như thế nào. Bây giờ xem ra, cha đã thật sự thay đổi, không còn người thành thật dễ nói chuyện, như vậy cậu an tâm rồi.
*
Người ở viện khác biết được Tôn Tiền Thanh mời thợ thủ công đến tu bổ Nam Đại Viện, đều trộm chạy ra xem. Khi nhìn thấy chỉ có một thợ thủ công dùng bùn lầy tu tường, tức thì giận đến tím mặt.
*
Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, Tôn Tiền Thanh từ trước đến nay rất dễ nói chuyện sẽ ứng phó việc này như vậy.
*
Tôn Thư rời Nam Đại Viện, lén lút thoáng di động bố cục trận pháp ở Nam Đại Viện, trận pháp lập tức mất đi hiệu lực.
*
Người của Nam Đại Viện liền nhận thấy được trận pháp xảy ra vấn đề, xôn xao cả lên, nhanh chóng phái người kiểm tra.
*
Tôn Thư nhìn người bận bận rộn rộn, câu môi cười cười. Nếu Nam Đại Viện thanh nhàn liền tìm người ở Thư Thanh Viện gây phiền toái, vậy thì không cần quá thanh nhàn đi.
*
Chờ cậu đi khỏi Nam Đại Viện, trận pháp đã được chữa trị tốt.
Tôn Thư nhìn thấy sâu ngoài cổng lớn đã bò đến trên tường.
Sau khi cậu lên xe ngựa rời đi, hẻm nhỏ đối diện đi ra hai người.
*
“Ba Sắc, ngươi không thật sự coi trọng Tôn Thư chứ?” Tôn An Thục nhíu mày hỏi.
Ba Sắc vẻ mặt si mê nhìn hướng Tôn Thư rời đi: “Đúng vậy, chỉ cần ngươi giúp ta có được hắn, ta liền giúp ngươi đối phó Nam Đại Viện.” Hắn thật sự là quá thích Tôn Thư, từ lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Thư, liền bắt đầu nhớ mãi không quên.
*
“Có điều, hắn đã là phu nhân của người khác.”
Ba Sắc âm trầm cười: “Vậy thì thế nào, chỉ cần có được hắn, ta cái gì cũng không thèm để ý.”
*
“Vậy được, chỉ cần ngươi đối phó Nam Đại Viện, ta sẽ cho ngươi có được Tôn Thư.”
*
Tôn Thư không hề hay biết có người đang âm mưu tính toán cậu. Khi trở lại Hắc gia, nhìn thấy đại sảnh biến thành phế tích, không khỏi trừng lớn đôi mắt.
*
Trước khi cậu rời đi, rõ ràng còn tốt, đột nhiên đi ra ngoài một chuyến trở về liền bị phá nát?
“Phu nhân, người đã trở lại, thật sự là quá tốt.” Hắc Tín bước nhanh tới.
*
Tôn Thư vẻ mặt kinh ngạc chỉ chỉ đại sảnh: “Chỗ này sao lại thế này?”
Hắc Tín vẻ mặt đau khổ. “……”
*
“Đại tẩu ——” Một tiếng kêu kinh thiên động địa đánh gãy Hắc Tín, ngay sau đó, Hắc Nguyên Đường kêu trời khóc đất chạy tới: “Đại tẩu, đại tẩu, đại tẩu a -”
*
Tôn Thư bị bộ dáng của hắn dọa sợ: “Ngươi làm sao vậy?”
Khóc đến thảm như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắc Nguyên Đường lấy trong lòng ngực ra một cái khăn lụa màu trắng, xoa xoa trên mặt: “Đại tẩu, đại ca sắp không xong.”
*
Hắc Tín: “!!!!!!”
*
“Cái gì?” Tôn Thư sững sờ tại chỗ, không thể tin được lời mình vừa nghe thấy.
Hắc Nguyên Đường một bên nôn nóng lôi kéo cậu đi một bên khóc lóc nói: “Đại ca bị trọng thương, sắp không xong, ngươi mau đi xem một chút đi.”
*
“Sao, sao lại như vậy? Lúc trước không phải còn tốt sao?” Tôn Thư tận lực duy trì bình tĩnh, nhưng không biết rằng tiếng nói run rẩy đã bán đứng tâm tình giờ phút này của cậu.
“Trước đừng hỏi nhiều như vậy, ngươi mau đi xem đại ca đi.”
*
Tôn Thư vội vàng hỏi: “Hắn ở nơi nào.”
“Ở trong phòng hai người.”
*
Tôn Thư nhanh chóng tránh khỏi tay Hắc Nguyên Đường, cất bước chạy về hướng hậu viện.
*
“……” Hắc Tín thẳng đến khi không nhìn thấy Tôn Thư nữa mới quay đầu hỏi Hắc Nguyên Đường: “Ta sao lại không biết chủ tử sắp không xong?”
*
Hắc Nguyên Đường hì hì cười, nào còn có bộ dáng khóc lóc thảm thiết lúc nãy: “Ta lừa hắn.”
*
Hắc Tín: “……”
*
Đáng thương cho phu nhân.
Tôn Thư một đường chạy như điên đến hậu viện, vọt vào phòng trong, nhìn thấy Hắc Nguyên Dực vẫn không nhúc nhích nằm trên giường, trong lòng run lên, cực độ khủng hoảng chưa từng có, tức khắc tim đập gia tốc cực nhanh.
*
“Hắc Nguyên Dực.”
*
Cậu tiến lên ôm lấy người trên giường, chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ sợ hãi mất đi người này.
*
Tôn Thư bỗng nhiên nhớ tới mình cũng hiểu y thuật, cuống quít từ trong chăn lấy tay Hắc Nguyên Dực ra, liền thấy trên mu bàn tay có một vết máu thật dài
*
“Ách……” Người trên giường bị cậu đánh thức.
Hắc Nguyên Dực mở mắt liền nhìn thấy vẻ mặt vội vàng khổ sở của Tôn Thư, đáy mắt nảy lên quan tâm: “Làm sao vậy?”
*
“Ngươi đừng nói chuyện.” Tôn Thư nhanh chóng bắt mạch, nhưng mà mạch tượng vững vàng, hữu lực, so với người bình thường còn muốn khỏe mạnh hơn, đâu giống một người sắp chết.
*
“Ngươi……” Cậu sửng sốt, tức giận ngẩng đầu trừng mắt nhìn Hắc Nguyên Dực: “Ngươi gạt người.”
*
Tôn Thư buông tay, đứng dậy định đi.
Hắc Nguyên Dực tuy rằng không rõ sao lại thế này, nhưng thấy cậu tức giận muốn đi, lập tức đứng dậy bắt lấy cổ tay cậu, kéo người vào lòng, khó hiểu nói: “Ta lừa ngươi cái gì?”
*
Tôn Thư quay đầu nhìn y, thấy y vẻ mặt như là không hiểu rõ, rất nhanh liền hiểu ra mình bị Hắc Nguyên Đường chơi, cắn răng nói: “Là Tứ đệ của ngươi gạt ta, nói ngươi sắp không xong.”
*
Cậu trở về liền nhìn thấy đại sảnh biến thành phế tích, tiếp theo liền nhìn thấy Hắc Nguyên Đường khóc đến thương tâm như vậy, cũng không có hoài nghi việc này là giả.
*
Hắc Nguyên Dực: “……”
*
Y chỉ là ngủ trưa, chỗ nào không xong?
Tôn Thư hỏi: “Đại sảnh sao lại như vậy?”
Hắc Nguyên Dực nghĩ, liền có loại cảm giác vô lực: “Là Đản Đản cùng Cức Hi đập.”
.
Xong việc, còn muốn hung hăng xử trí hai tên nghịch ngợm, nhưng nhìn đến Đản Đản bộ dáng rưng rưng, lại có chút không đành lòng, liền phạt bọn họ đi diện bích.
Tôn Thư: “……”
*
Sớm biết như vậy, liền không nên cho Cức Hi ở lại.
“Vậy mu bàn tay ngươi sao lại bị thương?”
*
Hắc Nguyên Dực đối vết thương trên tay không thèm để ý: “Ở đại sảnh khi đập phá, không cẩn thận bị thương.”
*
“Ngươi sao không bôi dược.” Tôn Thư có chút tức giận đẩy y, đứng dậy lấy thuốc trị thương: “Nâng tay lên.”
*
Hắc Nguyên Dực ngoan ngoãn đưa tay.
Lông mi Tôn Thư nhẹ nhàng run rẩy, vết thương trên mu bàn tay tựa như cắt qua lòng cậu, cảm giác tâm có chút đau.
*
Hắc Nguyên Dực nhìn cậu cẩn thận bôi dược, như sợ sẽ làm đau y, lãnh ngạnh khóe miệng nhịn không được một chút một chút nhếch lên.
Trong phòng, không khí một mảnh ấm áp.
*
Trốn ở bên ngoài Hắc Tín và Hắc Nguyên Đường che miệng cười, lén lút xoay người rời đi.
Hắc Nguyên Đường đắc ý nói: “Xem đi, ta đã nói đại tẩu khẳng định là để ý đại ca.”
Hắc Tín cười tủm tỉm gật đầu: “Ta cũng đã nhìn ra.”
*
“Hai người chính là không đủ thân mật.” Hắc Nguyên Đường sờ sờ cằm: “Chúng ta lại phải tiếp tục mới được.”
Hắc Tín: “……”