Tôn Thư nhìn tấm màn màu hồng phấn bị ánh nến mỏng manh chiếu vào, chớp mắt, cậu đã là trở lại hiện thực? Vậy vừa rồi nhìn thấy những cảnh kia chỉ là cậu đang mơ? Có điều chúng rất chân thật, tựa như đã từng xảy ra vậy. Kỳ quái là hôm nay cậu mới gặp Hắc Nguyên Đường, sao lại có thể mơ thấy người này.
*
Cậu thở ra một hơi, trong lòng âm thầm cảm thấy buồn cười, chẳng qua chỉ là một giấc mộng, nghĩ nhiều như vậy làm gì.
*
Đúng rồi.
Cậu là sao nằm ngủ trên giường?
Như thế nào một chút ấn tượng cũng không có.
*
Tê!?
*
Cổ của cậu sao lại đau như vậy? Tựa như bị người đập một cái.
Tôn Thư suy nghĩ một lát, trong đầu ký ức chỉ dừng lại khi cậu kêu Hắc Nguyên Dực đem cho cậu nước uống, sau đó liền không nhớ rõ.
*
Cậu nghiêng đầu nhìn qua, Hắc Nguyên Dực đang nhắm mắt ngủ. Mái tóc dài đen nhánh, hai cánh môi mỏng nhẹ nhàng mím lại, đôi tay đặt ở trên bụng tư thế ưu nhã, hô hấp an tĩnh, hơi thở như cũ lạnh nhạt, khó có thể thân cận, tựa như một con sư tử tùy lúc sẽ thức tỉnh, uy nghiêm khí thế không bởi vì ngủ mà mất đi.
*
Cậu nhẹ nhàng di chuyển thân thể, hướng lại gần Hắc Nguyên Dực, lại xoay người nằm bò, nhìn chằm chằm khuôn mặt tràn đầy vảy đen đến xuất thần.
*
Người này gương mặt thật đặc biệt, nhưng trong mộng, người rất tiều tụy, không như người trước mắt có tinh thần như vậy, cũng không lạnh lùng như thế.
*
Không biết đời trước sau khi cậu chết, Hắc Nguyên Dực có vì cậu chết mà khổ sở như trong mộng của cậu hay không.
*
Đột nhiên, người đang ngủ sâu mở mắt ra, đôi mắt sâu đen sáng ngời không giống như là mới vừa tỉnh ngủ.
Tôn Thư bị dọa, ngay sau đó, bị đối phương chế trụ thân thể.
*
Cậu vội vàng giãy giụa, đối phương lại chặt chẽ giam cậu trong ngực, cậu liền từ bỏ chống cự, an phận mà ghé vào trên ngực đối phương, tiếng tim đập mạnh mẽ truyền vào tai cậu.
*
Tôn Thư do dự một chút, chậm rãi nâng tay lên ôm lấy eo Hắc Nguyên Dực, xuyên thấu qua lớp quần áo, tinh tường cảm giác được phía dưới lớp quần áo là một khối thân thể rắn chắc hữu lực.
*
Cậu không khỏi nhớ tới đời trước lúc hai người ở trên giường hoan ái, đối phương thân hình mười phần gợi cảm, lồng ngực rắn chắc, vòng eo săn chắc, cánh tay cường kiện, cùng với cặp đùi hữu lực, còn có……
*
“Ngươi làm sao mà tim đập nhanh như vậy?” Bởi vì hai người thân thể dán ở bên nhau, Hắc Nguyên Dực tự nhiên cũng có thể cảm giác được tốc độ tim cậu đập. Tiếng nói gợi cảm khàn khàn không làm Tôn Thư dừng lại suy nghĩ miên man, ngược lại càng nghĩ càng nhập tâm, âm thanh hít thở của Hắc Nguyên Dực ở trong đầu cậu bồi hồi không đi, cùng với âm thanh hai khối thân thể không ngừng va chạm nhau càng làm cậu cả người khô nóng không thôi.
*
“Không có việc gì, không có việc gì.” Tôn Thư gắt gao vùi đầu vào ngực Hắc Nguyên Dực, xấu hổ đến không dám nhìn mặt đối phương.
*
Hắc Nguyên Dực cảm thấy cậu không giống như là không có việc gì, đang muốn nhìn xem, liền phát hiện có vật cứng để trên đùi mình.
*
Y nao nao, thực mau, liền hiểu vì sao, đáy mắt hiện lên ý cười.
Lúc này, Tôn Thư vô cùng xấu hổ, trong lòng không ngừng khinh bỉ chính mình. Thật là không biết xấu hổ, chỉ là ôm eo đối phương mà thôi, thế mà cũng có phản ứng, bực nhất chính là trên người đối phương phát ra liên hương nhàn nhạt làm hạ thân của cậu càng ngày càng cứng.
*
“Hắc Nguyên Dực, ngươi mau thả ta ra.”
Hắc Nguyên Dực không nghe lời cậu, ngược lại cánh tay ôm càng chặt, một tay kia tìm được nơi đó của cậu.
*
Tôn Thư sửng sốt, bỗng chốc ngẩng đầu, ngay sau đó, đôi môi bị đối phương ngậm lấy, dễ như trở bàn tay mà tiến công thành trì, càn quét mọi nơi trong thành.
*
“Thả lỏng.” Hắc Nguyên Dực vừa hôn đôi môi mềm mại vừa nói, tiếng nói khàn khàn trầm thấp phảng phất như chứa đựng ma lực, làm Tôn Thư bất tri bất giác thả lỏng thân thể, thậm chí bản năng muốn càng nhiều: “Nhanh lên.”
*
Hắc Nguyên Dực đáy mắt ý cười càng đậm, ánh mắt cũng đen thêm, nghe người phía trên phát ra kiều mị rêи ɾỉ, hơi thở của y cũng trở nên càng không ổn, cuối cùng, vật nhỏ trong tay y cứng đến nóng lên cuối cùng cũng mềm xuống.
*
Tôn Thư phát tiết xong trực tiếp mằm sấp trên người Hắc Nguyên Dực thở dốc, sau đó liền cảm giác được có cái gì đó đâm vào cậu.
*
“!!!!!!”Cậu khϊếp sợ ngẩng đầu, lập tức đối diện đôi mắt đen nóng cháy có thể đem người hòa tan: “Muốn, muốn thay ngươi giải quyết sao?”
*
Hắc Nguyên Dực đưa bàn tay to di chuyển đến cái mông cậu, ách thanh hỏi: “Ngươi nguyện ý?”
*
“!!!!!!” Tôn Thư giận đỏ mặt: “Ta nói chính là dùng tay.”
*
Hắc Nguyên Dực mím môi, không nói, cho thấy không muốn cậu dùng tay giải quyết.
Tôn Thư bò trở lại trên người y, nhỏ giọng nói: “Ta còn chưa chuẩn bị tâm lý.”
*
Tuy nói đời trước hai người sớm đã có quan hệ, nhưng quan hệ thật sự không ổn. Đời này, hai người không có khả năng ly hôn tự nhiên cũng không có khả năng cấm dục cả đời, cho nên cậu muốn chờ quan hệ hai người tiến thêm một bước mới làm việc này.
*
Hắc Nguyên Dực cong cong khóe miệng.
Chưa chuẩn bị tâm lý, chính là không cự tuyệt, y có thể chậm rãi chờ.
Y đứng dậy mặc áo choàng vào, lại lấy một cái áo choàng khác đem Tôn Thư bế lên đi rửa sạch thân thể.
*
Sáng sớm hôm sau, Tôn Thư liền cảm nhận được ba đạo ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm cậu, một cái đến từ chính Hắc Càn, một cái khác đến từ chính Hắc Tín, còn một cái chính là ngồi ở đối diện Hắc Nguyên Đường, ánh mắt trần trụi làm cậu như thế nào cũng không thể bỏ qua.
*
Tôn Thư ăn hai thìa cháo, liền buông muỗng hỏi Hắc Nguyên Đường: “Tứ đệ, vì sao ngươi vẫn luôn nhìn ta? Trên người ta có vấn đề sao?”
*
Hắc Nguyên Đường hướng cậu làm mặt quỷ hỏi: “Đại tẩu, tối hôm qua ngươi ngủ có ngon giấc không?”
*
Hắc Nguyên Dực kẹp đũa động tác hơi hơi chững lại, ánh mắt hướng Tôn Thư nhìn thoáng qua.
Tôn Thư không nghe ra được ý khác của lời nói: “Ngủ khá tốt, chính là giống như bị người đánh một cái, cổ có một chút đau.”
*
Hắc Nguyên Dực: “……”
Hắc Nguyên Đường: “……”
*
“Đến bây giờ còn có chút ê ẩm.” Tôn Thư đè đè cổ.
Hắc Nguyên Đường vội la lên: “Ta không phải hỏi cái này.”
*
“Vậy là cái nào?” Tôn Thư vẻ mặt khó hiểu.
*
“Ta nghe nói tối hôm qua nửa đêm đại ca ôm ngươi đi tắm.”
Tôn Thư chớp chớp mắt, đột nhiên, hai má trắng nõn tựa như đánh phấn mặt đỏ một mảnh: “Ta ăn no, các ngươi từ từ ăn, ta muốn đi học.”
*
Cậu nhanh chóng đứng dậy, chạy ra đại sảnh.
Hắc Nguyên Đường ha ha cười: “Sách, đại tẩu còn có thể chạy nhanh như vậy, thuyết minh đại ca ngươi tối hôm qua không đủ nỗ lực, bằng không hắn hôm nay khẳng định không xuống giường được.”
*
Hắc Nguyên Dực: “……”
*
Hắc Tín cùng Hắc Càn che miệng cười.
“Ta đã biết, ngươi nhất định là cho đại tẩu dùng thuốc trị thương, mới có thể… Ách……”
*
Hắc Nguyên Dực trực tiếp gắp một cái màn thầu nhét vào trong miệng Hắc Nguyên Đường.
*
Tôn Thư ra khỏi Hắc phủ, trực tiếp ngồi xe ngựa đến Thư Thanh Viện, cùng Tôn Hi đến học đường. Trên đường, gặp được Tôn Tiểu và Ô Bách từ Thư Đồng Viện đi ra.
*
Ô Bách vừa thấy Tôn Thư, lập tức liền nhảy lên: “Lục ca, Lục ca, ngươi thật là Lục ca sao?”
*
Tôn Thư hỏi lại hắn: “Nếu ta không phải Lục ca, vậy ngươi cảm thấy ta là ai?”
“Chính là, Lục ca đột nhiên gầy, mới hơn một tháng không thấy, tựa như thay đổi một người khác, bất quá, Lục ca ngươi như vậy thật là đẹp mắt.” Ô Bách cười hì hì nhìn cậu.
*
Tôn Tiểu cười nhạo: “Đẹp có ích lợi gì, phải thành công rèn luyện trở về, thêm tên vào từ đường mới tính có bản lĩnh.”
*
Tôn Thư dùng khóe mắt dư quang liếc mắt nhìn hắn.
Nhưng ở trong mắt Tôn Tiểu ánh mắt kia tựa như câu người hồn phách, mặt không khỏi nóng lên, hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.
*
Tôn Hi nói: “Thất ca, ngươi có nghe nói nhân ngoại hữu nhân hay không, đừng tưởng rằng có được tự bối liền cho rằng ghê gớm, có thể ở Tôn gia đứng vững, nhưng ở bên ngoài chết như thế nào cũng không biết.”
*
Nàng đây là lời nói thật, so Tôn gia lợi hại hơn còn có khối người, liền lấy tằng tổ phụ tới nói, năng lực của hắn ở Hoàng Đô Thành cũng bất quá là trung đẳng, những người ở đại gia tộc căn bản là không để hắn trong mắt.
*
Ô Bách vẻ mặt ngây ngô hỏi: “Lục ca, ngươi hiện tại tiến học đường, về sau sẽ đi ra ngoài rèn luyện sao?”
*
Tôn Thư nói thẳng: “Không đi.”
*
Nếu là đời trước, cậu chắc chắn để ý chuyện rèn luyện. Đời này, cậu một chút cũng không hứng thú bài vị của mình tiến vào từ đường Tôn gia.
*
Tôn Hi nói: “Nhị ca, ta cũng không đi, dù sao ta về sau là phải gả, có vào hay không vào gia phả không sao cả.”
*
“Ân? Tuổi còn nhỏ liền muốn gả đi?” Tôn Thư giơ tay nhẹ đánh cái trán của nàng.
“Nhị ca.” Tôn Hi xấu hổ đến giậm giậm chân.
*
Tôn Thư cười khẽ.
Bên cạnh Ô Bách và Tôn Tiểu không khỏi si ngốc mà nhìn cậu tươi cười, như bạch liên nở rộ, đẹp đến không thể tưởng tượng.
*
Tới học đường, Tôn Thư lập tức thu hút tầm nhìn của mọi người.
Đã một ngày qua đi, mọi người vẫn không thể tin được công tử diện mạo tuyệt mỹ này sẽ là tên béo đến giống đầu heo, bọn họ trong lòng trừ bỏ kinh ngạc, còn có cao hứng cùng với mất mát khổ sở.
*
Cao hứng chính là về sau mỗi ngày đều có thể nhìn thấy người đẹp, mất mát khổ sở chính là người này giống bọn họ là người Tôn gia, bọn họ không thể theo đuổi cậu.
*
Tôn Thư làm lơ bọn họ, ngồi cùng Tôn Hi.
Tôn Hi nhỏ giọng nói: “Nhị ca, đợi lát nữa là nghiệp trưởng giả, khi hắn dạy học, tuyệt đối không thể phân tâm, bằng không sẽ bị nghiệp trưởng lão xử phạt.”
*
Tôn Thư xoa xoa đầu nàng, cười cười: “Đừng lo lắng.”
*
Một nén hương sau, gian trong phòng được đệ tử lấp đầy, không lâu, một người thân mặc áo choàng nâu tuổi trung niên đi đến.
*
Tôn Hi nhỏ giọng nói một câu: “Hắn chính là nghiệp trưởng lão.”
*
Nghiệp trưởng lão tiến phòng học liền chú ý tới ánh mắt mọi người vẫn luôn ngắm hướng nam tử dung mạo tuyệt mỹ, hắn hừ lạnh một tiếng, đi đến bàn: “Ta nghe nói hôm nay mới tới một đệ tử, không biết là vị nào.”
*
Tôn Thư nhìn đến ánh mắt của lão dừng ở trên người mình, liền đứng lên: “Tôn Thư bái kiến nghiệp trưởng lão.”
*
Nghiệp trưởng lão lại trực tiếp hỏi: “Ngươi biết xem tinh tú, nhìn mặt người?”
Mọi người vừa nghe, liền biết nghiệp trưởng lão cố ý làm khó Tôn Thư.
*
Tôn Hi vẻ mặt lo lắng nhìn Tôn Thư.
*
Tôn Thư nói: “ không biết.”
Đời này cậu cái gì cũng không có học qua, đương nhiên không có khả năng nói biết.
“Vẽ bùa?”
“Cũng không?”
Nghiệp trưởng lão lại hỏi: “Vậy ngươi xem hiểu chú ngữ?”
“Xem không hiểu.”
*
Nghiệp trưởng lão đáy mắt hiện lên trào phúng: “Nhưng xem qua sách bố trí trận pháp kết giới?”
*
Nghiệp trưởng lão tức giận chụp bàn: “Này cũng không, kia cũng không, ngươi tới học đường có ý nghĩa gì? Lão phu còn nghe nói ngươi không có linh lực, vậy ngươi liền toán học với âm dương chi thuật cũng làm không ra, còn không bằng dùng thời gian ở nhà dỗ dành phu quân nhà ngươi vui vẻ, giữ được vị trí nam phu nhân, để tránh trở thành một tên hạ đường phu.”