Đáng tiếc, bọn họ nhắc nhở đã muộn một bước, móng vuốt sắc bén của nữ quỷ linh đã dừng ở trên người bạch y công tử và Tôn Hi.
○
Một ít nữ đệ tử nhát gan vội vàng bịt kín hai mắt. Khi mọi người cho rằng sẽ nhìn thấy hai người bị xé thành mảnh nhỏ thì đột nhiên trên người bạch y công tử bắn ra kim quang vạn trượng, đánh vào trên người nữ quỷ linh.
○
“A ——” Nữ quỷ linh kêu thảm thiết, thân thể bị bắn ra mười mấy mét, sau đó biến mất ở trước mắt mọi người. Mọi người nghe được ‘phụt’ một tiếng, Tôn Hạ đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngã xuống đất.
○
“Tôn Hạ.” Tôn Thăng nhìn thấy đệ đệ hộc máu không ngừng, vội vàng chạy tới cho uống đan dược.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
○
Làm trưởng lão nghe được động tĩnh, vội vàng đuổi tới đại viện. Lập tức liền có nữ đệ tử chỉ trích Tôn Hạ: “Trưởng lão, Tôn Hạ đang luận bàn thế nhưng thú nhận quỷ linh trăm năm đối phó Tiểu Hi. Nếu không có vị kia bạch y công tử có pháp khí hộ thân, chỉ sợ bạch y công tử và Tiểu Hi đã mất mạng trong tay hắn. Sở dĩ Tôn Hạ bị thương là vì phản phệ mới rơi vào kết cục như thế, thật sự là trừng phạt đúng tội.”
○
Kỳ thật nàng cố ý đem chuyện nói nghiêm trọng, như vậy mới có thể hảo hảo xử phạt Tôn Hạ.
○
Tôn Thăng cả giận nói: “Ngươi nói hươu nói vượn.”
○
Hắn biết Tôn Hạ vì chuyện xe băng vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhưng Tôn Thư vẫn luôn ở Hắc phủ, không có cơ hội xuống tay, mới có thể tìm Tôn Hi. Có điều cũng chỉ là muốn đánh bị thương Tôn Hi, dẫn Tôn Thư ra, chưa từng nghĩ muốn gϊếŧ Tôn Hi.
○
Nữ đệ tử nhàn nhạt liếc hắn một cái: “Ta có phải nói hươu nói vượn hay không, hỏi người ở đây sẽ biết, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày.”
○
Những người khác vội vàng đáp: “Đúng vậy, chúng ta đều thấy được. Quỷ linh trăm năm kia thế công rất hung mãnh, căn bản không phải luận bàn mà là muốn mệnh người khác.”
○
Nếu đổi lại ngày xưa, mọi người khẳng định là giả câm vờ điếc, sẽ không giúp Tôn Hi nói chuyện, nhưng hôm nay Tôn Hi có bạch y công tử che chở, tâm mọi người đều nhịn không được thiên vị người lớn lên xinh đẹp, nhân dịp này tranh thủ lấy ấn tượng tốt.
○
Tất cả mọi người đều chỉ ra và xác nhận là Tôn Hạ sai. Trưởng lão hạ lệnh đánh Tôn Hạ năm mươi đại bản, lại diện bích một tháng, chờ khi ra ngoài phải giao một phần kiểm điểm mới có thể tiếp tục tới học đường đi học.
○
Tôn Thăng nhanh chóng thỉnh cầu trưởng lão khoan thứ: “Trưởng lão, đệ đệ ta đã bị thương nặng, lại đánh năm mươi đại bản chắc chắn muốn mạng nhỏ của hắn, thỉnh trưởng lão thu hồi năm mươi đại bản trách phạt.”
○
Trưởng lão tiến lên thế Tôn Hạ bắt mạch, quả nhiên bị thương không nhẹ, nếu là vừa rồi phản phệ lại nghiêm trọng thêm một ít, rất có khả năng sẽ huỷ hoại linh điền: “Xác thật bị thương thực nghiêm trọng, ngươi mau dẫn hắn trở về chữa thương, sau khi thương thế lành, liền đi diện bích.”
○
“Dạ.” Tôn Thăng bế Tôn Hạ lên, phẫn nộ mà trừng Tôn Hi cùng bạch y công tử mới ôm người rời đi.
○
Trưởng lão nhìn về phía bạch y công tử, đáy mắt hiện lên một mạt kinh diễm, hay cho một cái diện mạo tinh xảo: “Ngươi là người phương nào, vì sao ở Tôn gia học đường, nơi này cấm người ngoài vào. Nếu không có chuyện gì, thỉnh công tử nhanh chóng rời đi.”
○
Tôn Hi lúc này mới phát hiện mình bị bạch y công tử ôm trong lòng ngực, mặt đỏ lên, vội vàng rời xa Tôn Thư.
○
Bạch y công đáy huyệŧ kính đối trưởng lão nói: “Trưởng lão, vãn bối là Nam Đại Viện tam gia chi tử Tôn Thư.”
○
“A?” Tôn Hi tức khắc há hốc mồm.
○
Công tử trước mắt đẹp đến giống như bước từ trong tranh ra là Nhị ca của nàng Tôn Thư?
○
“Cái gì! Hắn là Tôn Thư?” Nam Đại Viện đệ tử khó có thể tin trừng to đôi mắt nhìn Tôn Thư. Mỹ nhân này sao có thể là tên mập chết tiệt kia? Gạt người, tuyệt đối là gạt người.
○
“Tôn Thư? Tôn Thư? Tôn Thư là ai a? A! Ta nhớ ra rồi, là tên đại mập mạp Tôn Thư, không phải đâu, thiệt hay giả vậy?”
○
Các đại viện khác nhớ tới Tôn Thư là ai, vẻ mặt khϊếp sợ há to miệng, thật lâu không đóng lại được.
Trưởng lão đối với chuyện cậu đột nhiên gầy xuống không có hứng thú, nhíu mày nói: “Ngươi chính là Tôn Thư, vậy ngươi tới đây vì chuyện gì?”
○
“Ta lúc trước bởi vì hành động không tiện mới không tới học đường đi học. Hiện giờ người gầy xuống, liền nghĩ mình là người Tôn gia, đối Tôn gia huyền thuật lại một chút cũng không hiểu biết, nói ra thật sự làm trò cười cho thiên hạ, liền hướng tộc trưởng thỉnh cầu để cho ta tới học đường học tập một ít tri thức cơ bản.”
○
Trưởng lão gật gật đầu: “Nếu là tộc trưởng đồng ý ngươi tới, để cho Tôn Hi trước mang ngươi, những người khác tiếp tục luận bàn.”
○
Hắn làm xong liền rời đi.
Tôn Thư nhìn về phía Tôn Hi, thấy nàng còn ngơ ngác nhìn mình, buồn cười nhéo nhéo cái mũi nàng: “Nha đầu ngốc, đều có sâu phi tiến trong miệng, còn không mau khép miệng lại.”
○
Thanh âm này xác thật là Nhị ca, Tôn Hi lấy lại tinh thần, vẫn cứ vẻ mặt không thể tin được mà nhìn cậu: “Ngươi, ngươi thật là Nhị ca?”
○
Tôn Thư trêu ghẹo nàng: “Như thế nào? Ta gầy xuống, ngươi liền nhận không ra?”
○
“Xác thật nhận không ra, ngươi thật là Nhị ca?” Tôn Hi chưa từng nghĩ tới Nhị ca gầy xuống lại đẹp như vậy, phát hiện Tôn Thư dung mạo cùng nương lớn lên giống nhau, nàng vui sướng tràn ra cười: “Ngươi thật là Nhị ca, thật là Nhị ca. Cha trước kia nói qua, Nhị ca khi còn nhỏ rất giống mẫu thân.”
○
Nàng vui vẻ bổ nhào vào trong lòng ngực Tôn Thư: “Nhị ca, ngươi có thể gầy xuống thật sự thật tốt quá, thật sự là thật tốt quá.”
○
“Nha đầu ngốc.” Tôn Thư cười nói: “Ta hơn một tháng không gặp qua cha mẹ, chúng ta đi về trước gặp bọn họ, thế nào?”
○
“Được.” Tôn Hi ôm lấy cánh tay Tôn Thư, lôi kéo cậu hướng cửa lớn đi, phát hiện mọi người vẫn vẻ mặt khϊếp sợ mà nhìn Tôn Thư, không khỏi cười trộm: “Nhị ca, ngươi xem bọn họ nhìn ngươi đều nhìn đến choáng váng, hì hì.”
○
Trước kia Nhị ca vẫn còn mập mạp, những người khác đều sẽ lấy việc này chê cười nàng và đại ca. Hiện tại bọn họ nhìn Nhị ca đều nhìn đến ngây người, nàng trong lòng miễn bàn có bao nhiêu thống khoái.
○
Tôn Thư đáy mắt hiện lên châm chọc, một đám nông cạn.
Tôn Hi hỏi: “Nhị ca, ngươi về sau thật sự muốn tới học đường đi học?”
○
“Ân.” Tôn Thư nguyên bản không có tính toán đi học đường Tôn gia. Chính là, gần đây Thi Diệc nhận được tin Tôn Hi sau khi Ô Trúc rời khỏi thường xuyên ở học đường bị người khi dễ cùng bài xích, lúc này mới hạ quyết tâm tới học đường đi học, vì thế, cậu còn đưa cho Ô Bặc Phương vài cái nguyên liệu cực phẩm.
○
“Thật tốt quá, ta rốt cuộc có thể cùng Nhị ca đi học.” Tôn Hi đặc biệt vui vẻ, nhất là lúc trên đường về Thư Thanh Viện, nhìn thấy mọi người nhìn Nhị ca nàng đều lộ ra kinh diễm chi sắc, trong lòng nói không nên lời cao hứng, về sau mọi người sẽ không lại nói Nhị ca nàng là mập mạp.
○
Bọn họ trở lại Nam Đại Viện, nháy mắt không khí liền trở nên khác trước. Bốn phía một mảnh tĩnh lặng, bọn hạ nhân cũng không dám nói chuyện, chỉ là một mặt cúi đầu làm việc.
○
“Nhị ca, ta nói cho ngươi, ngươi không tới Tôn gia này hơn một tháng, phát sinh thật nhiều chuyện. Đại bá không biết từ nơi nào được đến tin tức biết được Bắc Đại Viện An Nhuận đường ca ở Bình Tuyên, liền dẫn người đuổi qua gϊếŧ An Nhuận đường ca. Lúc ấy, Bắc Đại Viện đại bá vừa lúc đi xem An Nhuận đường ca, ai ngờ lại nhìn thấy đại bá của chúng ta đang gϊếŧ nhi tử của hắn.” Tôn Hi cảm thấy thật đáng sợ, ngắn ngủn trong một tháng, liền chết hai đường ca, hơn nữa còn là thân nhân tàn sát lẫn nhau.
○
Tôn Thư nghe vậy, ánh mắt hơi lóe, không nói gì.
“Sau đó Bắc Đại Viện đại bá dẫn người tới Nam Đại Viện tìm đại bá bọn họ tính sổ. Hai đại viện đánh nhau, lúc ấy thương vong thảm trọng, may mắn Nhị ca không có tới Tôn gia, bằng không khẳng định sẽ bị bọn họ làm bị thương.”
○
Tôn Thư hỏi: “Cha mẹ đều không có việc gì đi?”
○
“Cha và nương đều không có linh lực, tự nhiên là không có khả năng đi giúp đại bá bọn họ. Ta bởi vì tuổi còn nhỏ, cha không cho phép ta ra tay. Khi người của Bắc Đại Viện đánh vào Thư Thanh Viện, cũng may mắn có Nhị ca cho pháp khí che chở, bọn họ mới không thực hiện được.”
Tôn Hi hướng phía trước chỉ: “Nhị ca, ngươi mau xem mấy vách tường rách tung toé và mặt đất này. Đều là ngày đó đánh nhau làm ra, hiện tại Nam Đại Viện không có ngân lượng tu chỉnh, cho dù có bạc, ta nghĩ đại bá cũng luyến tiếc lấy ra.”
○
Tôn Thư nhìn về phía nàng chỉ. Một bộ phận lớn sân và mặt tường bị sập, mặt đất cũng toàn hố, tựa như mười mấy năm thiếu tu sửa, liếc mắt một cái nhìn lại, không có một nơi nào tốt.
○
Tôn Hi khổ sở nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ tới Nam Đại Viện có một ngày sẽ biến thành cái dạng này.”
○
Tôn Thư xoa xoa đầu nàng: “Đừng lo lắng, chuyện sẽ chuyển biến tốt đẹp.”
○
“Hiện nay đại bá bọn họ đều đến nơi khác làm nhiệm vụ, ta cũng muốn đi, ta cũng muốn kiếm bạc nuôi gia đình.”
○
Tôn Thư nhăn trán: “Những việc này hẳn là do ta và cha lo. Còn ngươi hiện tại chủ yếu là học giỏi huyền thuật, biết không? Hơn nữa, Thư Thanh Viện không xuống dốc đến nỗi cần ngươi, một nữ hài tử tới nuôi gia đình.”
○
“Chính là……”
○
“Không có chính là.” Tôn Thư hạ giọng nói: “Ngươi đừng quên, cha trước kia chính là lợi hại nhất trong các huynh đệ, tự nhiên bạc cũng tới nhanh. Hơn nữa, cha lại không giống đại bá bọn họ ăn xài phung phí, khẳng định còn có một ít bạc. Huống chi Hắc Nguyên Dực đưa tới nhiều lễ vật quý báu, tùy tiện lấy ra một loại nguyên liệu đi bán, là có thể làm Thư Thanh Viện sống tốt mấy năm, còn ngươi, ngươi cũng đừng lo lắng linh tinh.”
○
Tôn Hi ngẫm lại cũng đúng, liền từ bỏ ý niệm, trở lại Thư Thanh Viện, lập tức hướng trong phòng người hô: “Cha, nương, các ngươi mau xem ai tới.”
○
Thư Thanh Viện hạ nhân và những người khác giống nhau, nhìn thấy Tôn Thư nháy mắt đều ngây người, chỉ có Ô Tự cảm thấy công tử này lớn lên rất giống phu nhân nhà bọn họ.
○
Tôn Tiền Thanh và Quản Đồng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Tôn Thư đều sửng sốt một chút.
○
Quản Đồng nghi hoặc: “Tiểu Hi, vị công tử này là……”
○
Người này thoạt nhìn giống như đã từng gặp qua.
Tôn Hi bổ xích cười, không nói Tôn Thư là ai.
Tôn Tiền Thanh thấy Tôn Thư rất giống phu nhân hắn hồi trẻ, không xác định nói: “Tiểu Nhược?”
○
Tôn Hi đô đô miệng: “Cha, sao nhanh như vậy đoán được, chơi không vui chút nào.”
○
Tôn Tiền Thanh cười nói: “Các ngươi ba huynh muội, chỉ có Tiểu Nhược giống nương của ngươi nhất.”
○
“Chính là, cũng không có khả năng một lần đoán liền chuẩn a.”
○
“Ta nghĩ trên đời này trừ bỏ Tiểu Nhược, rất khó tìm ra người thứ hai giống Đồng nhi.”
○
“A? Hắn là Tiểu Nhược?” Quản Đồng kinh ngạc nói: “Mới một tháng không gặp, Tiểu Nhược sao gầy nhanh như vậy a?”
○
Tôn Thư cười: “Cha, nương, các ngươi gần đây có khỏe không?”
○
Tôn Tiền Thanh nghĩ đến tình huống gần đây, thở dài: “Vào nhà rồi nói sau.”
○
Tôn Thư vào nhà, cùng Tôn Tiền Thanh nói tình hình gần đây. Bởi vì Đản Đản ở tửu lầu chờ cậu đón về, nên không lưu lại Tôn gia ăn cơm trưa, sắp đến buổi trưa, liền rời khỏi Tôn gia đi đón nhi tử ở Túy Nguyệt Lâu nghe sách.
○
Đi vào Túy Nguyệt Lâu, Tôn Thư xuống xe ngựa, còn chưa vào tửu lầu đã nghe được có người bi thống khóc lớn: “A, đại ca, đại ca, ngươi sao lại trở nên nhỏ như vậy? Ngươi có phải uống lộn thuốc không, mới trở nên như vậy nhỏ a? Đại ca, ngươi còn nhớ rõ ta là ai không?”
○
Tôn Thư tìm theo thanh âm, chỉ thấy một nam tử diện mạo tuấn mỹ ôm con cậu khóc rống.