Tôn Tiền Thanh biết được chuyện của Ô Sở, chờ người của các đại viện khác thăm Ô Sở xong, hắn mang Quản Đồng theo từ Thư Thanh Viện chậm rì rì xuất phát, không giống trước kia vừa biết tin liền sốt ruột chạy đi thăm, bình thường các huynh đệ có chuyện thì người đầu tiên chạy đến chính là hắn.
*
Bọn họ đi đến Thư Cạnh Viện không bao lâu đã trở lại. Tôn Thư còn chưa rời đi kinh ngạc nói: “Cha, nương, hai người sao nhanh như vậy đã về?”
*
Tôn Tiền Thanh trầm khuôn mặt, không nói một lời ngồi vào ghế.
Quản Đồng hốc mắt có chút đỏ lên, nghẹn ngào nói: “Tiểu Sở bị thương thật sự quá nặng, khi chúng ta đi đến Thư Cạnh Viện, người đã mất.”
*
Ấn đường Tôn Thư khẽ nhúc nhích, có chút ngoài ý muốn, Ô Sở vậy mà đã chết.
Tôn Trúc và Tôn Hi không thể tin được nói: “Tại sao lại như vậy? Là ai hại Tam ca?”
*
Tôn Tiền Thanh nói: “Đại bá của các ngươi cho rằng việc này là An Nhuận làm, vừa rồi đã mang theo người đi Bắc Đại Viện. Tiểu Nhược, ngươi đi về trước đi, chờ khi làm tang lễ, ngươi lại qua đây đưa Tiểu Sở đoạn cuối đi.”
*
“Ân.” Tôn Thư và Hắc Nguyên Dực rời khỏi Tôn gia.
*
Trở lại Hắc phủ, Tôn Thư mới hỏi Thi Diệc: “Ô Sở chết như thế nào?”
*
Thi Diệc trả lời: “Sau khi Ô Sở rời khỏi Tôn gia, người của chúng ta liền báo tin cho Ô An Nhuận, Ô An Nhuận biết được Ô Sở một mình bên ngoài uống rượu, liền phái người đi ám sát Ô Sở, Ô Sở không địch lại, chết ở trong tay bọn họ, người của chúng ta đã lưu lại manh mối cho Tôn Tiền Cạnh bọn họ, chỉ cần bọn họ phái người đi tra, rất nhanh sẽ tra ra được là Ô An Nhuận.”
*
“Vậy thì tốt.” Tôn Thư cong cong môi: “Về sau mỗi ngày của Tôn gia sẽ trở nên thực náo nhiệt.”
*
Sáng sớm hôm sau, Tôn Trúc và Tôn Hi tới Hắc phủ đón Tôn Thư tham gia tang lễ của Ô Sở.
*
Bởi vì người chết chính là tiểu bối lại còn trẻ tuổi nên lễ tang không thể làm lớn, người đầu bạc cũng không thể tiễn kẻ đầu xanh, Tôn Tiền Cạnh liền đem việc này giao cho đại nhi tử Ô An Kỳ xử lý.
*
Ô An Kỳ tổ chức lễ tang tại từ đường của Tôn gia ở ngoại ô Cao Lăng Thành, nghi thức rất đơn giản và quạnh quẽ, người tới tham gia tang lễ không nhiều lắm, đều là tiểu bối.
*
Tôn Hi bước xuống xe ngựa, thấp giọng nói: “Sinh mệnh con người thật yếu ớt, nói không còn liền không còn.”
*
Tôn Trúc nhíu mày: “An Nhuận ca làm việc cũng quá tàn nhẫn, bởi vì một nữ nhân mà ám sát cả người thân của mình.”
*
Tôn Thư làm bộ không biết hỏi: “Đã xác định là An Nhuận ca làm?”
*
“Ân, chứng cứ vô cùng xác thực, nơi Tam ca bị gϊếŧ tìm được lệnh bài của Bắc Đại Viện. Đại bá yêu cầu một mạng đền một mạng, đại bá của Bắc Đại Viện đương nhiên không chịu, hiện tại quan hệ của Nam Đại Viện chúng ta cùng Bắc Đại Viện thật sự rất căng thẳng, tằng tổ phụ tạm thời cũng không biết xử lý chuyện này như thế nào, lòng bàn tay là thịt mu bàn tay cũng là thịt, xử phạt nhẹ thì không công bằng với đại bá, nhưng nếu xử phạt nặng, khẳng định Tôn gia lại sẽ mất thêm một mạng người.”
*
Để cho Tôn Trúc cảm thấy thật đáng buồn chính là, Ô Sở còn chưa rèn luyện thành công, không thể thêm chữ An vào tên, sau khi chết, bài vị không thể tiến vào từ đường của Tôn gia, cũng chẳng khác nào không được thừa nhận là con cháu Tôn gia.
*
Khi đi đến cửa từ đường, mọi người đều chủ động ngậm miệng không nói.
Bên trong từ đường một mảnh màu trắng, trên chính giữa tường treo một bảng chữ to Đại điện, chính giữa đại sảnh đặt quan tài màu đen, Ô An Kỳ cùng đệ đệ muội muội của hắn đứng ở bên cạnh nhỏ giọng khóc thút thít. Người tham gia tang lễ đầu tiên là dâng hương, rồi đi đến chỗ thân nhân của người chết an ủi, sau đó xoay người rời khỏi đại sảnh.
*
Tôn Thư nhìn chung quanh từ đường liếc mắt một cái, liền nhìn đến bọn đường huynh, đường đệ, tỷ tỷ, muội muội của Nam Đại Viện đều lén lút nhìn bọn họ, chính xác mà nói là, bọn họ đều nhìn chằm chằm Tôn Trúc và Tôn Hi.
*
Nếu cậu đoán không sai, bọn họ là nhìn ra ngọc bội trên eo Tôn Trúc và Tôn Hi là dùng nguyên liệu gì luyện chế ra.
*
Tôn Hi tựa hồ cũng chú ý tới ánh mắt của bọn họ, lén lút lôi kéo ống tay áo của Tôn Trúc, nhỏ giọng nói: “Đại ca, ta muốn rời khỏi chỗ này.”
*
Tôn Trúc thấy tất cả mọi người đều có mặt, cũng không thể vừa tới liền lập tức đi, nhưng mà cũng phát hiện có người nhìn chằm chằm vào mình, liền nói: “Chúng ta đi ra cửa đại sảnh.”
*
“Ân.” Tôn Hi nhanh gật gật đầu, đi ra đại sảnh, lập tức thở ra một hơi, sau đó, đối Tôn Trúc nhỏ giọng nói: “Đại ca, ngươi có phát hiện không? Thất ca bọn họ nhìn chằm chằm vào chúng ta, ánh mắt thật hung hãn, thật đáng sợ, tựa như muốn ăn chúng ta.”
*
“Đừng sợ.” Tôn Trúc vỗ vỗ bả vai nàng: “Bọn họ hẳn là còn ghi hận chuyện sính lễ, chúng ta không cần để ý tới bọn họ.”
*
“Ân.” Tôn Hi nhìn về phía Tôn Thư an ủi nói: “Nhị ca, ngươi cũng đừng sợ, chúng ta sẽ bảo hộ ngươi.”