Tôn Thư Trọng Sinh

Chương 65: Bị kim đâm




“Thiên viện khách nhân?” Tôn Thư hơi hơi sửng sốt: “Ngươi nói Linh Mạch Hàn?”

*

Từ khi đem Linh Mạch Hàn cứu về, cậu chưa từng gặp lại hắn, thiếu chút nữa liền quên người này còn ở tại Hắc phủ, mắt thấy sắp đến năm mới, Linh Mạch Hàn hẳn là phải rời khỏi Cao Lăng Thành, bằng không Đế quân sẽ cho rằng Thái tử đã chết.

*

“Đúng vậy”.

*

“Mời hắn tới đại sảnh.”

*

“Dạ.”

*

Hắc Càn thấy Tôn Thư có việc muốn làm, liền theo Thi Phó quay lại phòng thay quần áo.

Hắc Tín ôm hài tử đến nơi khác chơi đùa.

Nỗ Mộc cũng đi theo rời khỏi đại sảnh, trở về phòng sửa sang lại trùng cổ.

*

Không lâu sau, Linh Mạch Hàn mặc hoa phục màu lam đi vào đại sảnh, nói với Tôn Thư đang ngồi trên ghế: “Cảm tạ công… Phu nhân ra tay cứu giúp, cùng với việc chiếu cố mấy ngày nay, nếu không có ngài hỗ trợ, chỉ sợ mệnh tại hạ đã mất trong tay người khác.”
*

Trong khoảng thời gian này ở tại Hắc phủ, tuy rằng vẫn là không tra được thân phận của chủ nhân Hắc phủ, nhưng vẫn có thể phát hiện trong phủ có chỗ cổ quái, tỷ như nam nhân mập mạp trước mắt vậy mà lại là phu nhân của một nam nhân khác, người hầu trong phủ hình như không có nhân khí, tử khí rất nặng, nói chuyện cùng động tác đều đặc biệt chậm, còn sức lực như là dùng mãi không hết, thật sự kỳ quái.

*

Thi Diệc rót cho Linh Mạch Hàn một chén trà nóng.

*

Tôn Thư nhẹ giọng nói: “Công tử không cần khách khí, lúc ấy mặc kệ là ai ngã ở trước mặt ta, ta đều sẽ ra tay cứu giúp”.

*

“Mặc kệ thế nào, tại hạ vẫn là muốn cảm ơn phu nhân, đã ở trong phủ quấy rầy nhiều ngày, tại hạ cũng nên rời đi.”

*

“Ngươi phải đi?”

*

“Đúng vậy.” Mặt Linh Mạch Hàn lộ vẻ do dự, suy nghĩ rồi nói: “Trước khi rời đi, tại hạ có một yêu cầu quá đáng”.
*

Tôn Thư nhướng mày, đường đường một Thái tử lại làm lơ thân phận ăn nói khép nép với cậu, thì ra là muốn nhờ cậu hỗ trợ, nếu không đoán sai, Linh Mạch Hàn là muốn nhờ cậu hỗ trợ quay lại Hoàng đô.

*

Cậu bất động thanh sắc hỏi: “Là chuyện gì?”

*

Linh Mạch Hàn nói: “Tại hạ muốn mượn phu nhân mấy hộ vệ có linh lực cao.”

Trên đường quay về Hoàng Đô, khẳng định sẽ có rất nhiều người chờ để lấy mạng hắn, nhưng hiện tại thân thể hắn còn chưa hoàn toàn bình phục, căn bản không đối phó được nhiều người như vậy.

*

Tôn Thư híp híp mắt: “Thứ ta không thể đáp ứng thỉnh cầu của ngươi.”

*

“Tại hạ biết ngài băn khoăn, nhưng mong ngài yên tâm, tại hạ chỉ là muốn mượn hộ vệ của ngài hộ tống tại hạ về nhà mà thôi.”

*

“Công tử, ngươi hẳn là biết thỉnh cầu của ngươi có chút làm khó người khác, ta không biết thân phận ngươi là gì, cũng không biết ngươi có phải thật sự kêu hộ vệ của ta đưa ngươi về nhà hay không, nếu ngươi mượn người của ta đi làm mấy chuyện trái pháp luật kia chẳng phải là liên lụy toàn bộ người trong phủ của ta.”
*

Linh Mạch Hàn cũng biết yêu cầu của mình có chút quá mức, nhưng hắn không còn cách nào, nếu không quay về, có khả năng vị trí Thái tử liền sẽ bị Nhị đệ cướp đi.

Hắn trầm mặc một lát, quyết định đánh cuộc một phen: “Phu nhân, ta kỳ thật là Thiên Hành Quốc Thái tử Linh Mạch Hàn, cải trang đi tuần, trên đường bị người ám sát mới có thể nghèo túng như vậy, bây giờ năm mới sắp đến, hy vọng phu nhân giúp một tay đưa tại hạ quay về Hoàng đô, ngày sau nhất định sẽ trọng thưởng phu nhân, nếu ngươi không tin thì ta đây có ngọc bội cùng lệnh bài làm chứng.”

*

Linh Mạch Hàn đưa ngọc bội cùng hoàng quan lệnh bài cho Tôn Thư.

Tôn Thư lật xem đồ vật nói: “Ta không biết mấy thứ này, cho nên không thể phân rõ lời ngươi nói là thật hay giả, nhưng mà, nếu ngươi thật sự muốn đi Hoàng Đô, thật ra ta có một biện pháp, không biết ngươi dám thử một lần hay không.”
*

Linh Mạch Hàn vội vàng hỏi: “Biện pháp gì?”

Chỉ cần có thể hồi hoàng đô, hắn cái gì cũng dám làm.

*

“Tôn gia Cao Lăng Thành có một khách quý hẳn là mấy ngày sau sẽ quay về Hoàng Đô, đến lúc đó, ngươi chỉ cần trà trộn vào trong đội ngũ là có thể an toàn trở lại hoàng đô.”

*

Linh Mạch Hàn vừa nghe là Tôn gia, tâm liền sinh cảnh giác: “Không biết vị khách quý kia là……”

*

Tôn Thư hơi hơi mỉm cười: “Ô Quốc sư tằng tôn tử, Ô Ngạn lan.”

*

Sắp tới năm mới, Ô Ngạn Lan còn đặc biệt chạy tới Cao Lăng Thành, hẳn là tới bắt Linh Mạch Hàn. Có câu tục ngữ nói, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, nếu Linh Mạch Hàn trốn đến trong đội ngũ này, tuyệt đối có thể an toàn trở lại hoàng đô.

*

Mặt Linh Mạch Hàn bỗng chốc trầm xuống: “Đã là Ô Quốc sư tằng tôn tử, kia hành trình của hắn hẳn là bí mật, phu nhân sao lại biết hắn ở Tôn gia Cao Lăng Thành?”
*

Tôn Thư cười cười: “Công tử ở chỗ này một đoạn thời gian, chẳng lẽ không biết ta là người Tôn gia sao?”

*

Linh Mạch Hàn ngẩn ra, đáy mắt hiện lên sát ý, ngay sau đó nghĩ lại, nếu là người này cố ý hại hắn, căn bản là không cần thiết đem chuyện là người Tôn gia nói ra, cũng không cần thiết nói Ô Ngạn Lan ở Cao Lăng Thành, chỉ cần trực tiếp đem hắn gϊếŧ hoặc là đưa đến chỗ Ô Ngạn Lan là được.

Hắn nhăn chặt ấn đường.

Đây thật đúng là một hồi đánh cược mạo hiểm, nếu thắng, là có thể thuận lợi trở lại hoàng đô, nếu thua, liền lập tức chết ở chỗ này.

*

Tôn Thư cũng không vội nghe hắn trả lời, chậm rì rì uống trà nóng.

Linh Mạch Hàn hỏi: “Vậy ngươi có thể giúp ta trà trộn vào trong đội ngũ sao?”

*

Tôn Thư không có trả lời.

Linh Mạch Hàn thông minh, vừa thấy liền biết hắn có yêu cầu: “Không biết phu nhân muốn ta làm cái gì?”
*

Tôn Thư câu môi cười: “Nếu ngươi thật là Thái tử, ngươi liền tới đây.”

Linh Mạch Hàn do dự một chút, đi lên đưa lỗ tai qua. Tôn Thư ở bên tai hắn nhỏ giọng nói.

Linh Mạch Hàn kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi thật sự muốn ta làm như vậy?”

Tôn Thư cười mà không nói.

*

Linh Mạch Hàn lại hỏi: “Không biết phu nhân có thể nói tên của ngươi cho ta không?”

*

Tôn Thư nhìn hắn liếc mắt một cái: “Ta tên Tôn Thư. Ngươi ở chỗ này kiên nhẫn chờ hai ngày, ta sẽ thay ngươi tìm cơ hội trà trộn vào trong đội ngũ Ô Ngạn Lan.”

*

“Xin cảm tạ phu nhân trước.” Linh Mạch Hàn xoay người rời khỏi đại sảnh.

*

Đột nhiên, ngoài phòng truyền đến tiếng ‘phanh’ thật lớn, tiếp theo, liền nghe được Hắc Tín nôn nóng hô: “Đản Đản tiểu thiếu gia, ngài mau tránh xa nơi đó a.”

*

Tôn Thư: “……”
*(O_O)*