“Đây là con nhà ai?” Tôn Thư tò mò đi đến bên người Hắc Nguyên Dực, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của đứa trẻ, không khỏi sửng sốt một chút.
*
Đứa nhỏ này sao lại giống bé con kia?
Hắc Tín nói: “Phu nhân, đây là tiểu thiếu gia.”
*
Tôn Thư kinh ngạc nói: “Ngày hôm qua không phải mới sinh ra sao? Sao lớn nhanh như vậy?”
*(O_O)*
Nếu nói là con của Yêu tộc và Ma tộc cũng không thể lớn nhanh như vậy.
Vẻ mặt Hắc Tín lo lắng: “Lão nô cũng không biết sao lại thế này, khi thức dậy, tiểu thiếu gia liền lớn như vậy.”
*
Đứa trẻ đang ngủ say, không biết các người lớn đang lo lắng cho nó.
Lúc này, Nỗ Mộc đánh ngáp đi đến: “Sáng sớm kêu ta đến có chuyện gì?”
*
Hắc Tín vội nói: “Tiên sinh, ngài mau giúp tiểu thiếu gia nhà ta nhìn xem đi.”
*
Nỗ Mộc hoang mang hỏi: “Tiểu thiếu gia nhà ngươi làm sao vậy?”
*
Hắc Tín chỉ chỉ đứa trẻ trong lồng ngực Hắc Nguyên Dực: “Nó trong một đêm lớn lên”.
*(O_O)*
Nỗ Mộc nhìn đến đứa trẻ hai tuổi, bỗng chốc trừng lớn hai mắt: “Nó là bé con tối hôm qua? Sao lớn như vậy?”
*
“Lão nô cũng không biết sao lại thế này.”
*
Nỗ Mộc tiến lên bắt mạch, nhíu mày nói: “Trong thân thể nó kinh mạch không giống người thường, như là nhân loại lại không phải nhân loại, càng không phải Yêu tộc và Ma tộc, trong thân thể nó linh lực thuần túy, sung túc, so với người ta từng gặp qua linh lực của nó còn muốn cao hơn. Hắc Tín, ngày hôm qua ngươi cho nó ăn cái gì?”
*
Hắc Tín nhanh nói: “Lão nô cho nó uống linh sữa.”
Nơi của bọn họ trẻ con khi vừa sinh ra, liền sẽ cho uống sữa của yêu thú mẹ, thẳng đến khi đứa bé cai sữa mới thôi, làm như vậy cũng là muốn đứa bé lớn lên sau này có thể trở nên càng cường đại hơn.
*
“Khó trách, thân thể đứa bé linh lực vốn dĩ sung túc, ngươi lại cho uống linh sữa, thân thể sẽ không chịu nổi, cũng gián tiếp tạo ra sự phát triển nhanh chóng.”
*
Hắc Tín lo lắng hỏi: “Vậy tiểu thiếu gia không có việc gì chứ?”
*
Nỗ Mộc hơi hơi mỉm cười: “Không cần lo lắng, hiện tại thân thể nó rất tốt, chỉ là về sau không nên cho nó ăn đồ ăn có linh lực, bởi vì sẽ đốt cháy giai đoạn, sẽ hại nó, thậm chí có khả năng bởi vì linh lực quá thừa bạo thể mà chết.”
*
Hắc Tín ngẫm lại cảm thấy đáng sợ: “Sẽ không, sẽ không lại cho tiểu thiếu gia ăn đồ ăn đó nữa.”
*
Tôn Thư bắt mạch cho bé con, xác định thật sự không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắc Nguyên Dực đem bé con trả lại cho Hắc Tín, vào trong phòng mặc quần áo.
*
Nỗ Mộc nhẹ nhàng véo véo mũi bé con, ha ha cười nói: “Bé con lớn như vậy cũng khá tốt, ít ra các ngươi không cần vất vả.”
*
Hắc Tín nhìn bé con lộ ra biểu tình từ ái: “Lão nTôn Tình nguyện vất vả một ít, cũng không muốn tiểu thiếu gia chịu tội.”
*
Tôn Thư xem hắn quan tâm đứa nhỏ này như vậy, tâm tình thập phần phức tạp.
Đúng lúc này, hai gã thanh niên đi đến, cao hứng phấn chấn hô: “Thiếu gia, chúng ta đã trở lại.”
*(O_O)*
Tôn Thư nhìn thấy người đến là Ô Đại và Ô Tiểu, ánh mắt bỗng chốc trầm trầm, trong nháy mắt, đại sảnh không khí bị đông lại.
Cậu hơi hơi mỉm cười: “Các ngươi sao nhanh như vậy đã trở lại? Như thế nào không ở nhà bồi nhà mình phu nhân nhiều hơn?”
*
Lấy hiểu biết của cậu về hai huynh đệ này, có thể lười biếng liền lười biếng, không có khả năng vừa tân hôn không lâu lại tích cực như vậy chạy tới bắt đầu làm việc. Hơn nữa, cố tình sau ngày thứ hai cậu lấy sính lễ về liền chạy tới, không phải là thu bạc người khác tới giám thị nhất cử nhất động của cậu chứ?
*
Ô Đại nói: “Ở nhà không có chuyện làm, chúng ta liền trở lại, về sau, chúng ta buổi sáng lại đây, buổi tối lại trở về.”
Lời này cũng không hỏi xem Tôn Thư có đồng ý hay không, liền quyết định thời gian mình công tác, thật sự không để chủ tử Tôn Thư này vào mắt.
*(O_O)*
Ánh mắt Tôn Thư hơi hơi lóe, gật gật đầu: “Các ngươi trở về vừa lúc, ta có việc cho các ngươi đi làm.”