Tôn Thư nhìn chằm chằm bé con, rõ ràng mới sinh ra, tóc vừa đen nhánh lại đã dài đến dưới bả vai, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, ngũ quan tinh xảo, làn da vừa trắng vừa mềm, mắt to ngây thơ phảng phất là bầu trời đầy sao sáng ngời, lập loè lóa mắt quang mang, cái miệng nhỏ còn muốn đỏ hơn anh đào, quả thực xinh đẹp như búp bê bằng gốm sứ, làm người hận không thể ôm nhóc hung hăng hôn một cái.
Cậu càng nhìn càng cảm thấy mặt bé con rất quen thuộc, lớn lên tựa như……
Tôn Thư không khỏi nhìn lại Hắc Nguyên Dực, lại quay lại đến bé con, sau đó lại nhìn về phía Hắc Nguyên Dực, ánh mắt không ngừng di động qua lại giữa ‘phụ tử’ hai người.
Cậu càng nhìn càng kinh hãi, bởi vì cậu phát hiện diện mạo bé con thật như lời Hắc Tín, cùng Hắc Nguyên Dực khi bỏ lớp da giả thật là như đúc.
Tại sao lại như vậy?
Trứng này rõ ràng là cậu cho Hắc Nguyên Dực, sao lại giống Hắc Nguyên Dực như vậy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy bé con là từ trong trứng chui ra, cậu thật hoài nghi bé con có phải do Hắc Nguyên Dực cùng nữ tử khác sinh ra hay không.
Hắc Nguyên Dực chú ý tới ánh mắt bên người, quay đầu liền đối diện ánh mắt khϊếp sợ của Tôn Thư, tựa hồ đang hoài nghi bé con là y cùng nữ tử khác tạo ra.
Y hơi hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Nó là ngươi sinh.”
Kỳ thật y cũng kỳ quái bé con sao lại giống y như vậy.
“……” Tôn Thư quả thực chính là có khổ nhưng không nói được.
Lúc ấy chính là vui đùa với Hắc Nguyên Dực, làm sao biết sẽ biến thành thật.
Chẳng lẽ thật là cậu sinh ra trứng?
Chính là không đúng a. Nếu cậu có thể sinh, cũng nên sinh ra bé con lớn lên giống mình chứ. Cậu và Hắc Nguyên Dực lại không có cùng phòng, bé con sao có thể giống Hắc Nguyên Dực.
Hay là nói trứng này là Hắc Nguyên Dực cùng yêu tinh nào đó sinh ra, sau đó lén đặt trên giường cậu.
Tôn Thư nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không có khả năng.
Đời trước, cậu chưa từng thấy quả trứng này, cũng không nghe nói Hắc Nguyên Dực có con, càng không hề gặp Hắc Nguyên Dực và nữ tử từng có quan hệ ái muội. Hơn nữa, lúc cậu lừa trứng là của Hắc Nguyên Dực, Hắc Nguyên Dực ngây người một lúc, rõ ràng là không biết lai lịch của trứng từ đâu đến.
Nhưng Hắc Tín và Hắc Càn vì sao thấy bé con giống Hắc Nguyên Dực lại không kinh ngạc?
Xem ra vẫn là tìm được Cức Hi hỏi cho rõ ràng, nhưng người này vừa đến nhân gian, chắc chắn ở bên ngoài chơi chán mới có thể trở về tìm cậu. Cậu muốn đem người trở về, nhưng lấy linh lực của cậu hiện tại căn bản gọi không được Cức Hi, thật là phiền mà.
Đang ôm hài tử Hắc Tín bỗng nhiên nhớ tới Tôn Thư còn chưa gặp qua chân dung thật của Hắc Nguyên Dực, liền đổi đề tài: “Phu nhân, ngươi muốn ôm tiểu thiếu gia một cái hay không?”
Tôn Thư lộ vẻ do dự. Bé con thập phần đáng yêu, làm người không đành lòng cự tuyệt, cậu vươn đôi tay, chính là, cánh tay thịt quá nhiều, cong lại, chỉ có thể miễn cưỡng ôm ổn bé con, mông nhỏ còn cần Hắc Tín nâng.
Nỗ Mộc thấy thế, cười ha ha: “Tiểu Nhược, ta thấy ngươi vẫn là giảm béo xong lại ôm nó đi.”
Tôn Thư tức giận trừng hắn một cái. Bé con vui vẻ huy động hai tay với Tôn Thư, cười khanh khách.
Hắc Tín cười nói: “Các ngươi xem, tiểu thiếu gia thực thích phu nhân.”
Tôn Thư đáy mắt biến nhu hòa, mạc danh có loại cảm giác thân thiết với đứa nhỏ này, thậm chí còn cảm ứng được cậu và bé con có một loại liên hệ nói không rõ cảm giác bên trong, như ẩn như hiện, không phải thực rõ ràng, nếu không tập trung tinh thần, căn bản cảm ứng không được sự tồn tại của nó.
Tại sao lại như vậy?
Tôn Thư khó có thể tin trả bé con lại Hắc Tín, sau đó kêu bọn Thi Nguyên dìu cậu đi ra ngoài.
Nỗ Mộc hỏi: “Tiểu Nhược, ngươi đi đâu?”
Tôn Thư cũng không quay đầu lại trả lời: “Ta cần phao thuốc tắm bình tĩnh, bình tĩnh một chút.”
Nỗ Mộc: “……”
Thuốc tắm càng ngâm càng nóng, bình tĩnh thế nào?
Tất cả mọi người đều không phát hiện Tôn Thư dị thường.
Lúc cậu đi rồi, Hắc Tín cười tủm tỉm nói với Hắc Nguyên Dực nói: “Tiểu thiếu gia mới ra, bụng khẳng định đói, lão nô trước mang tiểu thiếu gia đi ăn.”
Hắc Nguyên Dực nhàn nhạt ừ một tiếng.
Hắc Tín và Hắc Càn ôm hài tử rời đi.
Nỗ Mộc duỗi tay đập một cái lên vai Hắc Nguyên Dực, nghiêm túc nói: “Hắc tiểu tử, ngươi thật quá đáng, mới vừa thành thân liền mang con của ngươi cùng người khác về nhà, ngươi nói Tiểu Nhược nghĩ như thế nào? Ngươi có biết làm như vậy quả thực chính là khiến hắn khó xử hay không?”
Hắc Nguyên Dực: “……”
Quả trứng này là Tôn Thư cho ta.