Danh sách lễ vật mà Hắc Tín đưa cho Tôn Tiền Thanh xem dài hơn rất nhiều so với danh sách mà ông đang giữ.
Đám người Tôn Huyền Nhiên và Tôn Tiền Cạnh cảm thấy vô cùng xấu hổ. Vốn dĩ bọn họ muốn lên tiếng phủ nhận nhưng khi nhìn thấy hai mắt đỏ ngầu của Tôn Tiền Thanh, toàn bộ lời nói đều nghẹn trong cuống họng, không thể thốt ra dù chỉ là một chữ.
- Khó trách sao ta lại cảm thấy chữ viết trong danh sách này quen như vậy. Hóa ra là do quản gia trong viện của đại ca viết. Các ngươi thật quá đáng, ngay cả sính lễ của con ta mà cũng dám trộm.
Tôn Tiền Thanh tức giận rút danh sách trong tay áo ra dằn lên bàn một cái "bốp" vang dội tựa như một cú tát nóng rát lên mặt đám người Tôn Tiền Cạnh.
Bọn họ chưa bao giờ bị vạch mặt tại trận như thế này, trong lòng vừa thẹn vừa giận lại xấu hổ.
Quản Đồng luôn biết đại bá* thích cắt xén đồ của phu quân nàng. Thế nhưng bình thường bọn họ vẫn đối xử tốt với gia đình nhà nàng, vẫn thường hay mang đồ ăn ngon hoặc vải vóc đẹp đến Thư Thanh Viện. Không ngờ, bọn họ lại vô sỉ đến như vậy, dám trộm sính lễ của con trai nàng.
*Đại bá: anh trai của chồng.
Chẳng những vậy, bọn họ còn dám lấy gần hết và chỉ chừa lại một phần nhỏ sính lễ cho nhà nàng. Chưa hết, họ còn lấy hàng giả để tráo đổi với những sính lễ trong phần nhỏ kia. Thật sự rất quá đáng!
- ..... - Trước đó, Tôn Bặc Phương vẫn còn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy Hắc Tín chưa chắc sẽ phát hiện chuyện phần lớn sính lễ bị trộm.
Nhưng bây giờ, hắn cảm thấy đúng là chuyện hão huyền.
Thân là quản sự giải quyết toàn bộ chuyện trong phủ, làm sao Hắc Tín có thể không phát hiện bất thường được chứ.
Khi hắn vừa định mở miệng nói gì đó, Tôn Tiền Đồng đã chịu không nổi việc Tam ca vốn ôn hòa lại hung dữ với bọn họ nên tức giận nói:
- Không phải chỉ là lấy chút sính lễ thôi sao, tam ca có cần phải nhỏ mọn vậy không? - Nếu đã bị Tôn Tiền Thanh phát hiện thì hắn nghĩ không cần phải trốn trốn tránh tránh nữa.
- Đúng vậy. - Đổng Mính Kỷ phụ họa.
- Hai ngươi câm miệng cho ta. - Tôn Bặc Phương nổi giận quát
Đổng Mính Kỷ sợ hãi rụt vai lại.
Tôn Tiền Đồng hừ lạnh xoay mặt đi nhưng lời nói của hắn đã chạm đến lửa giận mà Tôn Tiền Thanh đã nhẫn nhịn từ lâu:
- Ta nhỏ nhọn, ngươi nói ta nhỏ mọn sao? Tôn Tiền Đồng, nếu lúc ngươi gả nữ nhi mà ta lấy phần lớn sính lễ của con gái ngươi thì ngươi có vui được không? Ngươi sẽ để yên cho ta lấy sao? Huống hồ người gả đi là con trai của ta. LÀ CON TRAI CỦA TA!
Khi nói đến câu “người phải gả đi là con trai của ta”, ông đã dùng toàn bộ sức lực và nỗi bực tức cả đời này gào thét trong nỗi bất mãn và oán hận ngập tràn của mình.
Trên đời này, ngoài ông ra, có ai sẽ gả con trai của mình đi không? Người làm phụ thân như ông đúng là vô dụng, không có năng lực bảo vệ được con trai mình nên mới để nó chịu uất ức lớn như vậy.Lúc này, lửa giận xung thiên của ông làm mọi người chấn động.
Mọi người giật mình nhìn Tôn Tiền Thanh với hai mắt tràn đầy tơ máu. Đã lâu lắm rồi, bọn họ chưa từng thấy ông giận dữ như vậy.
Ngay cả Tôn Thư trùng sinh trở về cũng chưa từng thấy Tôn Tiền Thanh nổi giận đến thế này, y càng không ngờ chuyện này sẽ làm ông bùng phát cơn giận.
Vẻ mặt bi phẫn của ông như vặn xoắn tim gan mọi người, không ai dám lên tiếng.
Quản Đồng đứng bên cạnh trượng phu như đang ủng hộ ông, hai tay nắm thật chặt tay ông.
Tôn Tiền Thanh trừng mắt nhìn những người được gọi là người thân này:
- Ngay cả sính lễ của con ta các ngươi cũng dám lấy, các người có còn là người hay không?
- Tôn Tiền Thanh, ngươi dám làm càn trước mặt trưởng bối à? - Tôn Huyền Nhiên giận tái mặt.
Mặc dù biết Tôn Tiền Thanh đang mắng đám người Tôn Tiền Đồng nhưng bản thân hắn cũng tham gia lấy sính lễ, nếu Tôn Tiền Thanh mắng đám người kia chẳng khác nào đang mắng hắn sao?