Tôn Thư chọn trong đống lễ vật mà Hắc Nguyên Dực đưa đến ra một số pháp khí, nguyên liệu mà Tôn Bặc Phương sẽ dùng đến cầm đi, cùng Tôn Tiền Thanh đến viện của Tôn Bặc Phương.
Trên đường đi nhân lúc nâng đỡ cha, Tôn Thư tiện thể bắt mạch cho cha: “Cha, linh điền của người gần đây khôi phục như thế nào?”
Tôn Tiền Thanh suиɠ sướиɠ cười: “Ta tuy rằng còn không có linh lực để tự xem xét linh điền, nhưng là ta có thể cảm giác được khôi phục thật sự không tồi, lại ngâm hơn nửa tháng, hẳn là có thể dần dần ngưng tụ linh lực.”
Tôn Thư bắt mạch nhìn ra cha xác thật khôi phục không tồi, liền yên tâm nói: “Vậy là tốt rồi, Nguyên Dực bảo ta nói cho cha, sau khi ngâm đủ một tháng, thêm chút tụ linh thảo, nếu vẫn mà không thể củng cố linh lực, thì mỗi ngày ăn ngưng linh đan.
Đúng rồi, lúc cha chưa khôi phục được linh lực như trước kia thì tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai là tốt nhất.”
Tôn Tiền Thanh gật đầu, suy nghĩ xem làm sao để che dấu linh lực trong cơ thể.
Bặc Cẩm viện tọa lạc tại trung tâm Tôn phủ, xung quanh có nước chảy vờn quanh, hoàn cảnh thập phần thanh nhã, trung tâm viện là một tòa tháp bảy tầng, cao tới mời trượng, đứng ở tầng cao nhất có thể nhìn toàn cảnh Tôn gia.
Việc mà Tôn Bặc Phương yêu thích nhất chính là ở trên đỉnh tháp nhìn toàn bộ Tôn gia do chính một tay mình tạo nên, rất có cảm giác tự hào.
Tôn Thư và Tôn Tiền Thanh đi vào Bặc Cẩm viện đúng lúc gặp Tôn Bặc Phương đi từ đỉnh Tháp xuống, lập tức tiến lên hành lễ.
Tôn Bặc Phương nhìn thấy người hầu của Tôn Thư cầm theo hộp lễ vật thì trong mắt hiện lên tia vừa lòng.
Tôn Thư đem lễ vật dâng lên: “Tằng tôn thành thân nhiều ngày, đến nay mới đến thỉnh an tằng tổ phụ, thật sự là bất hiếu, hy vọng tằng tổ phụ có thể tha thứ cho tằng tôn.”
Tôn Bặc Phương đã 115 tuổi, thân là tu luyện giả hắn thoạt nhìn chỉ như bốn mươi tuổi, trừ bỏ khóe mắt mang theo nếp nhăn, các nơi khác đều thập phần bóng loáng, nhìn không ra là đã qua trăm tuổi.
Tôn Bặc Phương hỏi: “Tiểu Nhược, phu quân của ngươi sao không cùng ngươi trở về.”
Tôn Thư tươi cười nháy mắt cứng đờ, rũ xuống mí mắt không nói lời nào, làm một bộ dáng đặc biệt đáng thương.
Tôn Bặc Phương liền cho rằng Hắc Nguyên Dực không thích cậu, thở dài nói: “Khiến ngươi chịu ủy khuất rồi.”
Chắt trai này mặc kệ như thế nào cũng từng là đứa nhỏ hắn thích nhất, yêu người yêu cả đường đi, nên khi nhìn đến bộ dáng của Tôn Thư trong lòng lại có chút ái náy.
Nếu không phải muốn được Ô Thần Tử coi trọng thì cũng không đành lòng đem chắt trai mình gả cho một người đàn ông.
Nhưng mỗi khi nhìn đến thân thể mập mạp không có linh lực của Tôn Thư, hắn thật sự là không thể thích nổi. Khi không cần nhìn thì liền không nhìn đến Tôn Thư tránh cho lại phiền lòng.
Tôn Bặc Phương nghĩ đến chắt trai, ánh mắt không khỏi hướng Tôn Tiền Thanh nhìn thoáng qua.
Đứa nhỏ này là con của đứa cháu trai xuất chúng nhất của hắn, cũng là đứa cháu hắn coi trọng nhất, lúc trước muốn bồi dưỡng cho đứa cháu sau này tiếp quản vị trí tộc trưởng, nhưng không ngờ tu vi bị hủy, không khỏi khiến hắn cảm thấy tiếc hận.
Nếu không phải đứa cháu này còn một đứa con lớn cùng cha của nó chỉ hơn chứ không kém thì một mạch nhà hắn này coi như là bỏ đi rồi.
Tôn Bặc Phương híp mắt, không biết là đang nghĩ cái gì, lạnh nhạt nói: “Cha ngươi và đại ca ngươi đang chờ ở đại sảnh, các ngươi đi trước đi! Ta thay bộ y phục xong thì ra ngay.”
“Dạ.”