Nguyễn thiếu gia? Nguyễn Trì Tranh!?
Tôn Thư hai mắt lập tức đỏ lên, tơ máu trong mắt từng sợi từng sợi hiện ra, oán hận cực đại ở sâu trong nội tâm rốt cuộc trói buộc không được tức khắc nứt toạc, điên cuồng tùy ý tán loạn trong cơ thể như là muốn tìm được cái gì để phát tiết mới có thể bỏ qua.
“Thiếu… Thiếu gia.” Hạ nhân giống như nhìn thấy lệ quỷ, bị thiếu gia nhà mình hai mắt đỏ đậm dọa sợ tới mức cả người run lên.
Quản Đồng phát hiện thân thể Tôn Thư cứng ngắc, quan tâm hỏi: “Tôn Thư, ngươi làm sao vậy?”
Tôn Thư sợ dọa đến mẫu thân, vội vàng nhắm hai mắt… Cậu cho rằng trọng sinh nhiều ngày như vậy… Bản thân đã chuẩn bị sẵn sàng đối mặt Nguyễn Trì Tranh! Không ngờ hiện tại chỉ là nghe hạ nhân nhắc tới ‘Nguyễn thiếu gia’, liền khống chế không được nổi lên sát ý.
Không… Không thể dễ dàng gϊếŧ Nguyễn Trì Tranh như vậy.
Cậu còn muốn dựa vào Nguyễn Trì Tranh tìm được kẻ thần bí kia! Hơn nữa, cứ như vậy gϊếŧ chết Nguyễn Trì Tranh chẳng phải là quá dễ dàng cho hắn.
Tôn Thư thở sâu, mở mắt ra nói: “Nương! Ta không có việc gì, ngài đi xem cha có cần hỗ trợ không, ta lo một mình cha lo liệu không hết quá nhiều việc.”
Quản Đồng có chút không yên tâm: “Vậy còn ngươi?”
“Ta đương nhiên là đi gặp Trì Tranh.” Hai chữ ‘Trì Tranh’ cơ hồ là từ kẽ răng Tôn Thư thoát ra.
Quản Đồng cười nói: “Các ngươi cũng thật lâu rồi không gặp mặt, phải cẩn thận mà nói chuyện.”
“Ân.”
Quản Đồng rời đi… Tôn Thư lệnh cho Thi Hựu bọn họ dìu mình đi đến đại sảnh.
Cậu liền nhìn thấy Nguyễn Trì Tranh và bốn tên thủ vệ đứng ở ngoài cửa đại sảnh.
Nhất thời, cảnh tượng đời trước bốn tên thủ vệ đùa bỡn mẫu thân lại lần nữa hiện lên trong đầu, tựa hồ lại nghe được những tiếng cười dâʍ uế đó.
Tôn Thư gắt gao mím môi, nhìn chằm chằm bốn tên thủ vệ ngoài cửa như nhìn người chết.
Nguyễn Trì Tranh tạm thời không thể chết được, nhưng bốn tên thủ vệ này thì không như vậy.
Tôn Thư quay đầu hỏi bọn Thi Hựu: “Các ngươi có ai hiểu kỳ môn độn giáp chi thuật không?”
Cậu cho rằng Hắc Nguyên Dực phái tới mấy Thi Phó này không có khả năng hoàn toàn không có chỗ dùng, cho dù không có linh lực, cũng sẽ am hiểu những tài nghệ khác.
Bốn người lắc lắc đầu.
Tôn Thư lại hỏi: “Vậy các ngươi nhưng có học qua bố trí trận pháp?”
Thi Diệc do dự một chút, nói: “Ta từng cùng một vị thiên sư học quá một chút da lông.”
“Có thể.” Tôn Thư kêu bọn họ dìu cậu đến phòng gần nhất, tìm giấy và bút vẽ một sơ đồ đưa cho Thi Diệc: “Dựa theo ta vẽ đi bố trí là được.”
“Dạ.”
“Ngươi hiện tại chuẩn bị đồ vật, chờ đến đêm lại làm, đừng để người khác phát hiện.”
“Dạ.”
Tôn Thư trở lại tiền viện.
Thủ vệ nhìn thấy cậu, lập tức kêu: “Thư thiếu gia.”
Tôn Thư nắm chặt tay áo, ngăn chặn sát ý, mỉm cười nói: “Hôm nay thời tiết rét lạnh, các ngươi đến sau bếp uống chút rượu cho ấm người.”
“Tạ Thư thiếu gia.” Bốn người cao hứng nói lời cảm tạ, sau đó, quen cửa quen nẻo đi vào hậu viện.
Trong đại sảnh truyền đến tiếng cười khẽ: “Tôn Thư! Người hầu của ta đều bị ngươi chiều hư… Bây giờ bọn họ chỉ cần rảnh rỗi liền lập tức tìm nơi uống rượu.”
Một nam tử khoác áo màu xanh biển, khuôn mặt văn nhã, cực kỳ giống thư sinh tú tài chỉ biết đọc sách, nhưng khóe mắt lại ẩn ẩn mang theo một chút lệ khí.
Tôn Thư bình tĩnh nhìn hắn không lên tiếng.
Nguyễn Trì Tranh bị cậu nhìn trong lòng phát lạnh, có chút không được tự nhiên cười nói: “Hơn nửa tháng không gặp… Sao lại giống như không quen biết ta?”