Tôn Thư Trọng Sinh

Chương 11: Lễ vật tân hôn của ông ngoại




Khi xe ngựa của hai người gần về đến Hắc phủ, bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng “Bang” thật lớn.

Hắc Càn lập tức hồi báo: “Chủ tử! Xe ngựa của phu nhân xảy ra chuyện rồi”.

Hắc Nguyên Dực không hề lên tiếng.

Hắc Càn tiếp tục điều khiển xe chạy về phủ.

Ánh mắt Tôn Thư lóe lên một tia sắc lạnh: “Hắc Nguyên Dực! Huynh có thể điều hai thi bộc đến viện của ta không?

Kiếp trước, Hắc Nguyên Dực sai Hắc Càn đưa bốn thi bộc qua nội viện của Tôn Thư. Thế nhưng y lại vô cùng căm ghét và mắng bọn họ một trận. Lúc đó, Hắc Càn vô cùng tức giận, hắn lập tức dẫn những thi bộc đó trở về.

Chế tạo thi bộc chính là khống chế thi thể người vừa chết đi để làm người hầu của mình, dân gian hay gọi là người chết sống lại.

Thi bộc có một đặc điểm là hoàn toàn trung thành với người khống chế họ… Ngoài ra, thi bộc còn phân thành 3 cấp là cấp thấp, cấp trung và cấp cao.
Thi bộc cấp thấp chỉ có một hồn một phách, nói năng và hành động tương đối chậm chạm, chủ nhân muốn bọn họ làm gì thì bọn họ sẽ làm y như vậy, còn những việc quá phức tạp thì không làm được, thậm chí người ngoài nếu được sự đồng ý từ chủ nhân cũng có thể sai họ làm việc.

Thi bộc trung cấp có được linh hồn hoàn chỉnh, ngoại trừ sắc mặt họ tái nhợt không chút huyết sắc, những thứ còn lại không khác gì so với người thường.

Thi bộc cao cấp cũng giống thi bộc trung cấp nhưng lại có bản lĩnh hơn một chút, thái độ của bọn họ khá cao ngạo, không phải người khống chế họ thì không có cách nào sai khiến họ làm việc.

Hắc Nguyên Dực hơi híp mắt…. Tôn Thư làm sao biết được trong phủ hắn có thi bộc?

Tôn Thư bị hắn nhìn đến dựng tóc gáy, y chợt nhớ đến kiếp trước, sau khi thành thân được nửa năm thì y mới biết được chuyện thi bộc.
Hiện tại, dù nhìn thấy trong phủ có một vài người người có hành động chậm chạp hơn người thường cũng không thể biết đó là thi bộc.

Hắc Nguyên Dực thu hồi ánh mắt, tiếp tục lấy ngón tay chọt chọt bụng Tôn Thư, điều này chứng tỏ rõ hắn đã đồng ý với yêu cầu của y.

Tôn Thư thở phào một tiếng, y biết Hắc Nguyên Dực không còn thắc mắc làm thế nào mà y biết chuyện thi bộc kia.

Đúng lúc này xe ngựa dừng lại

Hắc Càn ở ngoài xe nói: “Chủ tử! Chúng ta tới rồi”

Dưới sự giúp đỡ của thi bộc! Tôn Thư cố gắng bước xuống xe ngựa.

Quản gia Hắc Tín tiến lên phía trước nói: “Phu nhân, có một vị công tử trẻ tuổi tới tìm người, hắn đã chờ trong phủ được một lúc rồi”

Tôn Thư: “Công tử trẻ tuổi?”

Y nghĩ nát óc cũng không đoán ra được là ai đến. Rõ ràng ở kiếp trước, vào thời điểm này không hề có ai tới tìm y.
A! Không đúng, khi đó y đã bị ngất nên sẽ không biết có người nào đến tìm mình hay không?!

Ôm một bụng nghi hoặc đi vào đại sảnh Hắc phủ, Tôn Thư nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi mặt không đổi sắc ngồi ở đó, tướng mạo của hắn hoàn toàn bình thường.

Khi thấy Tôn Thư trở về, hắn liền đứng dậy: “Cậu là Tôn Thư?”

“Phải! Huynh là ai?” Tôn Thư hoàn toàn chắc chắn là y chưa từng gặp qua người này trước đây.

“Ta là người mà ông ngoại của cậu phái đến để đem quà tân hôn cho ngươi”

“Ông ngoại của ta?” Tôn Thư nhướng mày.

Trước đây, y từng nghe mẹ mình kể một lần về người ông này! Mẹ y bởi vì mặc kệ phản đối của ông ngoại, nàng khăng khăng muốn gả cho người ngoại tộc là Tôn Tiền Thanh cha y nên đã bị xóa tên vĩnh viễn và đuổi ra khỏi tộc, muôn đời cũng không được trở về.
Sau đó, ông ngoại chỉ đưa cho mẹ y mấy xe đồ cưới rồi không liên lạc nữa! Vì vậy, y quả thật chưa từng gặp mặt ông ngoại của mình, tất nhiên sẽ không biết ông ngoại là ai nhưng Tôn Thư biết, mỗi tháng mẹ y đều viết thư gửi về tộc, đáng tiếc nàng chưa từng nhận được hồi âm.

“Đúng vậy” Nam tử trẻ tuổi tỉ mỉ quan sát người đứng sau Tôn Thư

Sau đó hắn tháo cái túi màu đỏ trên lưng xuống và đưa cho y: “Ta thay mặt ông ngoại cậu đến đây để chúc cậu và phu quân đầu bạc răng long, vĩnh kết đồng tâm”

Tôn Thư chần chờ một chút rồi mới tiếp nhận lễ vật: “Đa tạ huynh!”

“Xin cáo từ” Nam tử trẻ tuổi quay người rời khỏi đại sảnh.

“Thật là một người kì quái” Tôn Thư mở túi ra, bên trong túi là một chiếc hộp màu đỏ, trên nắp hộp khắc một chữ “Tế”.
Nhìn thấy vật quen thuộc, Tôn Thư giật mình đến suýt chút nữa là đánh rơi chiếc hộp xuống đất.