Tôn Tiền Thanh ngốc lăng nhìn Tôn Thư tươi cười đến thất thần, lòng tràn đầy kỳ quái suy nghĩ, con ông sao nghe thấy hai chuyện này lại vui vẻ như vậy?
Tôn Huyền Nhiên cùng con cháu vào đại sảnh, liền nói thẳng: “Vừa rồi các ngươi cũng nghe rồi! Tổ phụ kêu chúng ta tạm thời dọn ra ngoài, ta liền nghĩ chỉ cùng bốn huynh đệ các ngươi ở cùng một chỗ, có thể chiếu ứng lẫn nhau, để tránh người của đại viện khác hoặc kẻ thù tìm tới cửa, chúng ta không thể ứng phó.”
Tôn Tiền Cạnh, Tôn Tiền Bân, Tôn Tiền Ly và Tôn Tiền Đồng đều gật gật đầu, không ai có ý kiến.
Tôn Bách nhìn bên này, lại nhìn bên kia, không nhìn thấy người của Thư Thanh Viện, liền hỏi: “Tổ phụ! Tam bá đâu? Bá không ở cùng chúng ta sao?”
Tôn Tiền Đồng bỗng chốc mặt trầm xuống: “Tiểu Bách! Người lớn nói chuyện, con nít không được xen vào.”
Tôn Huyền Nhiên nhàn nhạt nói: “Lần này dọn ra ngoài, ta không tính toán ở cùng với bọn họ, cũng không muốn nhìn thấy bọn họ.”
Tôn Bách nhu nhu nói: “Chính là, kẻ thù của tam bá nhiều như vậy, hiện nay linh điền bị hủy, tứ ca lại không có nhà, toàn bộ Thư Thanh Viện chỉ có thất tỷ biết huyền thuật, nếu bọn họ không ở cùng chúng ta, bọn họ sẽ chết.”
Tôn Huyền Nhiên vô tình nói: “Chết thì chết, ta đây cũng không thiếu một đứa con.”
Tôn Thế cười lạnh: “Đúng vậy! Bọn họ chết càng tốt.
Từ khi bọn họ phát hiện chúng ta lấy sính lễ của Tôn Thư thì vận khí của chúng ta liền không được tốt! Nếu bọn họ chết rồi… Nói không chừng vận khí của chúng ta liền trở lại.”
Từ lần trước bởi vì đánh bạc thua, hại người trong nhà bị phát hiện lấy sính lễ, mà chính mình cũng bị xử phạt! Tôn Thế liền đối với Thư Thanh Viện không có hảo cảm… Sau đó xảy ra nhiều chuyện như vậy, càng không cần phải nói.
Tôn An Dịch nói: “Chúng ta rời khỏi Nam Đại Viện sau này đều tự thân khó bảo toàn, nào còn có dư năng lực đi chiếu cố người không có linh lực”.
Tôn Bách: “……”
Tôn Huyền Nhiên nhìn về phía Tôn Tiền Cạnh: “Tiền Cạnh! Đợi lát nữa ngươi nói rõ ràng với Tôn Tiền Thanh, chúng ta dọn ra ngoài ở cùng nhau, tự hắn đi chỗ khác tìm chỗ ở.”
Tôn Tiền Cạnh gật gật đầu, rời khỏi Huyền Uyển Viện, liền tìm ba huynh đệ khác cùng đi Thư Thanh Viện.
Đi vào sân, bọn họ liền nhìn thấy bọn hạ nhân Thư Thanh Viện vội vội vàng vàng, đồ vật không đem theo thì tìm nơi cất, đồ vật muốn đem theo đều chất lên xe.
Tôn Tiền Ly cười nhạo: “Nhanh như vậy liền thu dọn hành trang! Tam đệ sẽ không cho rằng chúng ta đã đi tìm nơi ở cho bọn họ dọn vào ở chứ.
Nếu như biết chúng ta không ở cùng hắn! Kêu hắn đi chỗ khác tìm nơi ở, không biết sẽ có biểu tình gì.”
Tôn Tiền Đồng trào phúng cười: “Có lẽ sẽ cầu chúng ta cho bọn họ cùng dọn đi… Ở cùng một chỗ! Nói cho cùng cả nhà bọn họ trừ bỏ Tôn Hi, những người khác đều không có linh lực, làm sao tự bảo vệ mình.”
Tôn Tiền Cạnh và Tôn Tiền Bân nhìn nhau, tuy rằng cảm thấy trước mắt tất cả không giống như Tôn Tiền Ly nói, có điều chỉ cần nghĩ đến trước kia Tôn Tiền Thanh vẫn luôn hơn hẳn bọn họ về mọi mặt.
Bây giờ phải ăn nói khép nép đến cầu bọn họ mang người Thư Thanh Viện rời đi, trong lòng vui sướng nói không nên lời, thậm chí có loại cảm giác cao hơn Tôn Tiền Thanh một bậc.
Đang bận rộn Tôn Tự nhìn thấy bốn người Tôn Tiền Cạnh, lập tức thông báo với Tôn Tiền Thanh.
Tôn Tiền Thanh từ trong đại sảnh đi ra, cười tiến lên nghênh đón bốn người: “Đại ca! Nhị ca! Tứ đệ! Ngũ đệ! Ta đang muốn đi tìm các ngươi thương lượng chuyện chuyển nhà, không nghĩ tới các ngươi liền tới đây.”
Tôn Tiền Ly cười nói: “Tam đệ! Chúng ta cũng đúng là muốn nói với ngươi chuyện tìm chỗ ở.”
Tôn Tiền Thanh sắc mặt hơi biến: “Nga! Các ngươi có phải thương lượng có kết quả rồi không?”
“Đúng vậy, có kết quả.” Tôn Tiền Ly nhìn về phía Tôn Tiền Cạnh.
Tôn Tiền Cạnh đang suy xét mở miệng nói chuyện này như thế nào, liền nghe Tôn Tiền Đồng nói thẳng: “Cha vừa rồi nói với chúng ta, không muốn ở cùng người của Thư Thanh Viện mà chỉ ở cùng bốn huynh đệ chúng ta! Cho nên lần này dọn ra ngoài, không tính mang các ngươi cùng đi.”
Tôn Tiền Thanh nhăn mày… Tuy đã sớm biết nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.
Những người khác của Thư Thanh Viện cũng nghe thấy Tôn Tiền Đồng nói, sôi nổi dừng lại động tác nhìn về phía bọn họ.
Bọn Tôn Tiền Đồng đắc ý, thầm nghĩ: [Sợ rồi sao?!]
“Nếu Tam ca lo lắng có oan gia tìm tới cửa, có thể dọn đến phụ cận chúng ta! Nói không chừng chúng ta có rảnh còn có thể chiếu ứng các ngươi.
Đương nhiên, nếu là ngươi cầu xin chúng ta, nói không chừng chúng ta có thể nói lời hay với cha, kêu ông đồng ý cho ngươi theo chúng ta ở cùng một chỗ.”
Người của Thư Thanh Viện đều tức giận bất bình trừng mắt nhìn hắn.
Tôn Tiền Đồng cả giận nói: “Nhìn cái gì mà nhìn! Thư Thanh Viện các người rời khỏi Nam Đại Viện, rời khỏi chúng ta thì các ngươi chẳng là gì! Ta dám chắc không quá ba ngày, liền phải thay các ngươi nhặt xác.”
Tôn Tiền Thanh bỗng chốc mặt trầm xuống, đang muốn nói gì đó, đột nhiên, một đám người vọt vào.
“Tôn lão gia ngại quá, chúng ta đã tới chậm.” Hắc Tín cười tủm tỉm dẫn năm mươi hộ vệ đi vào, như không nhìn thấy bọn Tôn Tiền Đồng, một tay đẩy bốn người bọn họ tới bên cạnh: “Có gì cần chúng ta hỗ trợ?”