Khi Tôn Thư tỉnh lại, y phát hiện bản thân mình đang bị người ta dùng dây xích khóa chặt tay chân thành hình chữ đại, trước ngực còn có một cái khóa! Y bị đặt trên một cái giá lớn trong viện nhà mình, mà dây xích cùng với khóa trên ngực y đều có khắc vân phù phong ấn phức tạp.
Tôn Thư vung tay kéo dây xích phát ra âm thanh leng keng, cố nhớ lại sự việc đã xảy ra! Trước đó, y đang cùng bằng hữu tốt của mình uống rượu ở hoa viên, như thế nào lại bị người ta trói ở đây?
"Ngươi tỉnh rồi sao?" Thanh âm quen thuộc vang lên phía sau y.
Tiếp đó, hắn bước đến trước mặt y… Tôn Thư nhận ra đó là bằng hữu tốt của mình - Nguyễn Trì Tranh.
Lắc lắc dây xích trên cổ tay, vẻ mặt y không hiểu chuyện thế nào cả: "Tại sao ngươi xích ta lại?"
Y cùng Nguyễn Trì Tranh từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cảm tình vô cùng thắm thiết giống như tay với chân, có thể vì đối phương một đao tương trợ.
Nguyễn Trì Tranh không cười với y, âm thanh lạnh nhạt hỏi: "Ta chỉ hỏi ngươi một lần duy nhất, ngươi giấu Ảnh Thiết bí thuật ở đâu?"
Tôn Thư sửng sốt, nhíu mày nói: "Ngươi cũng biết là ta hoàn toàn không cất giấu Ảnh Thiết bí thuật"
Ảnh Thiết bí thuật tuy rằng tồn tại trong đầu y nhưng mà cũng chỉ có hai chữ "Ảnh Thiết", không có nội dung.
Mặc dù bên ngoài lưu truyền rằng người có được Ảnh Thiết bí thuật có thể vô địch thiên hạ, nhưng việc này quả thực được truyền đi vô cùng thần kỳ rồi.
Rất nhiều tộc nhân khác phán đoán nơi cất giấu Ảnh Thiết bí thuật mà ngay cả Tôn Thư cũng cho rằng Ảnh Thiết bí thuật vô cùng lợi hại.
Nhưng mà, ngay cả bản thân Tôn Thư cũng không có cách nào lĩnh hội được nó.
Tôn Thư có được bí thuật này là vào lúc y hai mươi lăm tuổi.
Trước đó, y chỉ là một phế vật tu luyện! Sau khi vô tình đập vỡ Trường Sinh bài, Tôn Thư mới biết được mình không phải phế vật mà là bị người ta phong ấn linh lực, chỉ có đập vỡ trường sinh bài mới có thể giải trừ phong ấn.
Sau khi giải phong ấn, lúc truyền thừa, trong đầu y hiện ra vài công pháp, ngoại trừ Ảnh Thiết, mỗi pháp thuật y đều học tập kỹ càng tỉ mỉ! Từ lúc đó, Tôn Thư bắt đầu tiến hành tu luyện.
Nguyễn Trì Tranh ra lệnh cho thủ vệ canh giữ bên ngoài: "Mang người ra đây!"
"Dạ!" Bốn gã hộ vệ dẫn ra một đôi phu phụ trung niên bị bịt miệng đi đến trước mặt Tôn Thư! Sau đó dùng sức đá một cái ở sau gối họ.
“Đùng” một tiếng, đôi phu phụ nhất thời quỳ rạp xuống đất.
"Cha? Nương?" Tôn Thư thấy rõ hai người ấy là cha mẹ mình, vừa sửng sốt lại vừa tức giận: "Trì Tranh! Ngươi lần này đùa quá trớn rồi, còn không mau thả cha mẹ ta ra"
Cha mẹ Tôn Thư thấy y bị trói bằng xích sắt, hai người kích động kêu ô ô.
Nguyễn Trì Tranh liền vung đại đao, trực tiếp chặt bỏ cánh tay Tôn phụ.
"Ô!" Tôn phụ bỗng dưng trừng lớn hai mắt, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi, đau đến suýt nữa ngất đi.
"Ô Ô Ô" Tôn mẫu nhìn thấy chồng mình như vậy liền gào khóc.
Tôn Thư ngây ngốc nhìn như người say rượu, có chút mơ hồ không rõ tình hình trước mắt là thật hay giả.
Nguyễn Trì Tranh âm lãnh cười, nhấc chân dùng sức giẫm lên tay kia của Tôn phụ: "Tôn Thư, đây là kết quả của việc ngươi không nói ra nơi cất giấu bí thuật"
"Ô" Tôn phụ suy yếu tê liệt ngã trên mặt đất.
Tôn Thư lẩm bẩm nói: "Nguyễn Trì Tranh, ngươi..."
"Vẫn không chịu nói sao?" Nguyễn Trì Tranh nổi khùng liền vung một đao về phía cổ của Tôn phụ.
Lập tức, đầu ông rơi xuống đất, máu tươi bắn tung tóe.
Tôn Thư ngơ ngẩn nhìn thi thể cha mình, y không thể tin nổi bằng hữu tốt của mình sẽ gϊếŧ chính cha ruột của mình.
Trước đó, hắn vẫn còn thân thiết gọi cha y là bá phụ. Nhưng mà, những giọt máu nóng bắn lên mặt Tôn Thư đã cho y biết rằng tất cả những chuyện này là thật, không phải y đang nằm mơ.
"Ô ô ô" Chứng kiến chồng mình bị chém rơi đầu, Tôn mẫu tựa như phát điên giãy giụa khỏi người đang giữ nàng, đau đớn tột cùng mà gục ở trên người trên Tôn phụ.
Tôn Thư hai mắt đầy tia máu lấy lại tinh thần, điên cuồng lôi kéo dây xích, bi phẫn gào thét: "Nguyễn Trì Tranh, ngươi dám gϊếŧ phụ thân ta, ngươi là kẻ vong ân phụ nghĩa, ta phải gϊếŧ ngươi"
Đáy mắt Nguyễn Trì Tranh lộ ra một tia âm ngoan, nâng đao đến bên cổ Tôn mẫu: " Nếu người vẫn không chịu nói, kẻ chết kế tiếp chính là mẹ ngươi"
Hai mắt Tôn Thư tràn ngập hận ý, hiện lên một mạt khủng hoảng: "Chúng ta không có gì giấu giếm với nhau, ta có hay không có bí thuật, ngươi chẳng lẽ không biết sao?""Xem ra, bí thuật so với mẹ ngươi quan trọng hơn rồi" Nguyễn Trì Tranh bỗng nâng đại đao lên.
Tôn Thư sợ hãi hét lên: "Không, ngươi đừng làm càn, Nguyễn Trì Tranh, lẽ nào tình bằng hữu vài thập niên chúng ta lại thua một quyển bí thuật sao?"
"Tình bằng hữu?" Nguyễn Trì Tranh mỉa mai nhìn y: "Ngươi thực sự xem ta là bằng hữu của ngươi sao? Hả? Ngươi biết không, ta tiếp cận ngươi chẳng qua là vì nghĩ ngươi là phế vật.
Chỉ có ở trước mặt ngươi, ta mới cảm thấy mình vẫn còn hữu dụng nhưng ̣không ngờ ngươi giẫm phải vận cứt chó gì, chẳng những có thể tu luyện, năng lực cũng càng ngày càng hơn người.
Ta ở trước mặt ngươi cứ như một con chó đi theo sau chủ nhân, bị người ta xem thường, còn phải nhẫn nhịn mỗi khi người ta khi dễ"
Hắn càng nói càng tức giận, đại đao đột nhiên bổ xuống.
Tôn Thư hoảng sợ kêu lên: "Đừng! Đừng gϊếŧ mẹ ta! Ngươi muốn bí thuật phải không? Ta cho ngươi, ta cho ngươi được không, ta chỉ cầu ngươi tha cho mẹ ta"
"Được! Nhìn mẹ ngươi dù đã qua tuổi năm mươi nhưng vẫn còn xinh đẹp vô song thế này, ta tạm tha nàng một mạng" Nguyễn Trì Tranh thu hồi đại đao, quay qua bốn gã thủ vệ nói: "Mụ đàn bà này thưởng cho các ngươi"
"Tạ ơn thiếu gia" Bốn gã thủ vệ túm lấy Tôn mẫu, lộ ra nụ cười dâʍ đãиɠ: “Lão nương này tuổi tác cũng đã lớn như vậy nhưng bộ dạng vẫn còn ngon lành, cứ như là tiểu cô nương chưa xuất giá"
Một gã trong số đó hôn trên khuôn mặt Tôn mẫu, một gã giật áo của nàng, lộ ra cái yếm màu lục nhạt! Tên còn lại xé rách váy Tôn mẫu… Gã thứ tư vội vã cởϊ qυầи mình đĩnh đĩnh cái thứ xấu xí của hắn vào người nàng.
"Ô ô ô ô" Tôn mẫu vừa khóc vừa ra sức tránh né nhưng làm như vậy càng khiến cho bốn gã thủ vệ càng thêm hưng phấn, bọn họ ấn nàng ngã lên bàn ăn phía trước.
Gã thủ vệ đã cởϊ qυầи trực tiếp áp lên, dùng sức thẳng tiến, sau đó rất nhanh trên người nàng co rút.
Liền ngay sau đó, toàn bộ sân nhỏ đều là tiếng cười dâʍ đãиɠ.