[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú - Chương 211




CHƯƠNG 21: FIDES (Niềm tin)

--------

Draco ngó qua vai Harry, tò mò nhìn cuốn sách cậu đã đọc gần một tiếng qua.

"Cậu lại đang tìm gì vậy?" cậu ta hỏi, liếc mắt đọc tiêu đề. "'Salazar Slytherin: Người vĩ đại nhất trong Bộ Tứ Hogwarts'? Hơi rõ ràng quá nhỉ?"

Harry khịt mũi. "Vì mình đang muốn tìm thông tin về ông ấy, nên cũng hợp lí thôi mà."

"Cậu đang quan tâm về vấn đề cụ thể gì? Tôi đã đọc vài cuốn sách về ông ấy trước khi đến Hogwarts đề phòng việc Phân loại Nhà có phần câu hỏi về những Người Sáng lập," Draco nhạt nhẽo nói.

"Sao điều đó không làm mình ngạc nhiên nhỉ?"

"Tôi đang tỏ ý muốn giúp đỡ đấy, Potter, hãy biết ơn đi."



Giọng điệu của Harry trở nên đầy ngọt ngào. "Ôi Draco, cậu luôn thật hào phóng với tri thức và thời gian của mình, làm sao mình có thể--"

"Được rồi, dừng lại đi," Draco ngắt lời, biểu cảm vừa buồn cười vừa sợ hãi. "Chỉ cần nói cho tôi biết cậu đang tìm gì thôi."

Harry nhe răng cười với cậu nhóc, nhưng cậu đang hơi phân vân. Sự thật là, Harry đã cân nhắc việc chia sẻ với những người bạn của mình. Không chỉ về Phòng chứa, mà còn về những kế hoạch hồi sinh Voldermort và khôi phục sức mạnh của hắn.


Cậu đã bắt đầu nung nấu một ý tưởng từ năm ngoái, sau khi được biết từ Dumbledore rằng Chúa tể Hắc ám không chỉ chưa chết, mà còn có cách để biến hồn ma kia thành con người. Đương nhiên Dumbledore không nói điều đó với cậu, nhưng ông đã nói rằng mục tiêu của Voldermort là Hòn đá Giả kim. Và, xét đến việc Harry biết rằng Hòn đá có khả năng liên quan đến 'cung cấp sự sống', hoàn toàn công bằng khi cho rằng mục tiêu của hồn ma là để, bằng một cách nào đó, 'sống lại' lần nữa. Harry không biết liệu nó thành công hay không, nhưng rõ ràng ý định muốn hồi sinh là có. Đồng nghĩa với việc ít nhất điều đó là khả thi, và cuộc trao đổi với Tom chỉ khiến kết luận đó được thêm phần chắc chắn. Vì vậy Harry đã tạm quyết định mục tiêu chính lúc này của cậu là tìm cách hồi sinh Voldermort.

Harry biết chuyện cậu muốn hồi sinh Chúa tể Hắc ám thật kì lạ, vì nhiều lí do.

Nếu là người khác, có lẽ cậu sẽ căm ghét Voldermort vì những gì hắn đã làm với cha mẹ mình, và cả những mảnh đời khác hắn đã huỷ diệt dưới cơn điên loạn đó. Nhưng đó là vấn đề; Voldermort đã mất trí, và dù cho hắn có gây ra nhiều thiệt hại lớn đến thế nào trong cuộc chiến tranh kia, Harry cảm thấy có phần bất hợp lí nếu cứ mãi căm thù hắn vì những hành động mà ai nấy đều thừa nhận rằng: khi ấy hắn đã không còn là chính mình. Và nhìn trên mối tư thù cá nhân thì, đúng vậy, Harry có lẽ sẽ có một cuộc sống tốt hơn với cha mẹ mình, nhưng đó chỉ là vấn đề hoàn cảnh và không phải một thứ có thể chủ động sửa chữa được nên cũng không có nghĩa gì khi cảm thấy giận dữ về nó nữa. Cũng không phải là cậu đang cố hồi sinh tên Voldermort điên rồ đó, nên việc gì phải quan tâm đến những gì một kẻ điên rồ đã từng làm cơ chứ?

Hơn nữa, nếu cậu có nhỡ hồi sinh một Voldermort như vậy, Harry vẫn hoàn toàn thể giết hắn với phép thuật của mình. Miễn là cậu có đủ thời gian lên kế hoạch và chuẩn bị, Harry khá chắc cậu có thể giết một người hùng mạnh như Dumbledore, nên cũng không cần phải bận tâm đến chuyện đó nữa.


Bây giờ, ý tưởng về việc phải giết một người không khiến Harry cảm thấy thoải mái cho lắm, nhưng cậu nghĩ nó sẽ là một điều cần cân nhắc nếu muốn hồi sinh một người có thể hoàn toàn mất trí và rất có khả năng là sẽ vô cùng tức giận, đặc biệt là đối với Harry. Mười hai năm có vẻ là một thời gian dài để ôm một mối thù, nhưng Harry không muốn chủ quan. Hơn nữa, cậu đã 'giết' Voldermort một lần rồi, và nếu cậu phải làm điều đó lần nữa thì cũng được thôi. Cậu không muốn làm chuyện đó, nhưng chắc chắn là cậu sẽ làm được nếu cần thiết, thế là đủ rồi.

Nói gì thì nói, Harry sẽ không quan tâm đến việc hồi sinh Voldermort chút nào, điên rồ hay không, nếu không vì việc có Voldermort ở phe cậu – tỉnh táo – sẽ giúp việc dừng chủ trương của Bộ và giúp đỡ những gia đình Hắc ám gần như....quá dễ dàng. Và, mặt khác, nếu Harry làm chuyện đó một mình thì chắc sẽ cực kì tồi tệ và tốn rất rất nhiều thời gian.

Có rất nhiều vấn đề với việc Harry tự mình sửa chữa sự thối nát của Bộ Phép thuật và những định kiến xã hội.

Vấn đề chính là sẽ tốn rất nhiều thời gian để Harry xây dựng được quan hệ với những gia đình Hắc ám, một phần là vì cậu chỉ là một đứa trẻ và phần còn lại vì cậu chưa có quan hệ chính thức nào cả. Kể cả với sự ủng hộ của Draco, cậu vẫn phải thể hiện mình độc lập với Lucius, và tương tự với tất cả bạn bè của cậu và gia đình của họ. Và sau đó cậu vẫn còn phải ra mặt trước những gia đình Hắc ám chủ chốt khác, và với tất cả mọi người, trước khi bắt đầu nghĩ đến việc trở thành một ứng cử viên chính trị hay bất cứ gì khác.

Riêng chuyện đó đã tốn quá nhiều thời gian, chưa kể nguồn lực, sự kiên trì và tệ nhất là hàng năm trời dành cho việc giao lưu với những người mà Harry biết mình sẽ không yêu thích chút nào.

Kể cả trong trường hợp tốt nhất, mọi thứ đều theo đúng kế hoạch và cậu không gặp phải bất cứ trở ngại lớn nào, ít nhất cũng phải mất hai mươi năm làm việc vất vả mà cậu không mong chờ chút nào. Chưa kể đến việc phải qua lại với những thành viên của Bộ, chuyện thậm chí còn khó khăn hơn thuyết phục mọi gia đình phe Sáng và Hắc ám ủng hộ cậu.


Cân nhắc mọi thứ, Harry muốn tránh con đường đó bằng mọi giá, và đó chính xác là lí do cậu cần Chúa tể Hắc ám. Harry đã dành cả mùa hè tìm hiểu về hắn, và kết quả của cuộc điều tra rất hứa hẹn.


Chưa đến mười năm sau khi xuất hiện lần đầu tiên, Chúa tể Hắc ám đã được xem là một trong những chính trị gia quyền lực, sáng suốt và có tầm ảnh hưởng nhất trong giới Phù thuỷ Anh quốc, có lẽ là cả châu Âu. Chỉ riêng điều này đã đủ ấn tượng rồi, nhưng cái cách mà hắn đạt được nó mới làm Harry hứng thú.

Ngoài thiên phú về sức mạnh và trí tuệ, tất cả mọi người đều nói về việc Chúa tể Hắc ám là một người vô cùng có sức hút. Hắn thường được miêu tả là một người tài giỏi, đáng ngưỡng mộ, nhưng lại hết sức khiêm tốn và lịch sự, một người đàn ông dễ mến, một người mà không ai có thể không thích được, kể cả những người ủng hộ phe Sáng trung thành nhất. Hắn nổi tiếng với việc thường xuyên có những buổi gặp mặt với những người đứng đầu gia tộc khó thuyết phục nhất ở cả hai phe, và kết thúc với họ trở thành những người ủng hộ nhiệt tình nhất.

Hắn thậm chí còn thành công trong việc liên minh với mọi loại sinh vật huyền bí, rất nhiều trong số đó bình thường luôn từ chối tiếp xúc với con người. Nói thật, muốn tìm một người – hay bất cứ thứ gì – không ủng hộ hắn mới là khó khăn. Nhìn chung, có thể thấy rõ rằng trên đỉnh cao quyền lực Voldermort đã từng là một thế lực không thể ngăn cản, nắm giữ toàn bộ Giới Phép thuật Anh quốc trong lòng bàn tay, và đã có thể dễ dàng gây ra những thay đổi mà Harry mong muốn. Điều quan trọng là, Harry không cần phải nghi ngờ về chuyện tầm ảnh hưởng ấy vẫn còn tồn tại, dù Bộ Phép thuật cố gắng che giấu đến mức nào.

Harry hoàn toàn tin rằng, dù sự điên dại của Voldermort từng tồi tệ đến thế nào, nếu hắn ta trở lại là một người tỉnh táo và 'tốt', sẽ không tốn sức để thuyết phục những gia đình Hắc ám ủng hộ hắn lần nữa, và có lẽ là những gia đình phe Sáng nữa. Kể cả nếu có một gia tộc không còn tin tưởng vào Voldermort sau những gì hắn đã làm trong cuộc chiến, một người được đánh giá cao một cách rộng rãi như vậy không dễ bị khiêu khích, kể cả với những mối tư thù. Mọi người đều biết những gì Chúa tể Hắc ám có thể đạt được trên vai trò chính trị gia khi đó, và sự trở lại của hắn ta sẽ được nhiều người nhìn nhận là một cơ hội thứ hai để liên minh trước khi điều đó trở nên bất khả thi khi hắn đứng trên đỉnh cao quyền lực.

Harry còn không thấy lo lắng về sự can thiệp của Bộ; tại thời kì hoàng kim Voldermort hoàn toàn không thể bị chạm đến, và ngay cả Bộ trưởng cũng không thể ngăn chặn sự trỗi dậy của Chúa tể Hắc ám nếu bây giờ hắn có chỉ một phần nhỏ người ủng hộ và tầm ảnh hưởng khi trước.

Thật sự đấy, miễn là Voldermort hợp tác với cậu, Harry thậm chí khó lòng tưởng tượng nổi viễn cảnh kế hoạch này sẽ thất bại.

-------