[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú

[TomHar] Người Sáng Tạo Thần Chú - Chương 21-4





--------

"Thầy có thể kể cho em được không ạ?" cậu hỏi, bình thản nhất có thể.

Slughorn quan sát cậu cẩn thận. "Trò chắc chứ? Đó là một sự kiện tồi tệ. Ta không muốn làm trò sợ."

Harry chậm rãi gật đầu. "Nếu thầy không phiền ạ. Em rất hiếu kì về Người Sáng lập Nhà của mình, và chuyện này nghe rất thú vị. Em sẽ không sợ đâu ạ, em hứa."

Slughorn cho cậu một nụ cười nhẹ, rồi gật đầu. "Vậy được rồi, làm sao ta có thể từ chối một tâm trí nhỏ tuổi và đầy hiếu kì chứ?" Ông thở dài. "Câu chuyện này khá kì lạ, thú thật là vậy, và kể cả ta cũng không rõ chi tiết lắm. Nhưng một ngày nọ, không biết vì nguyên do gì, một học sinh đã bị hoá đá. Không ai biết thủ phạm là ai, và tại sao. Sau vài tuần, càng nhiều học sinh rơi vào tình trang tương tự. Và, cuối cùng," ông nhíu chặt mày, "một học sinh đã tử vong."

Harry giật mình. "Tử vong? Nhưng chính xác thì chuyện gì đã xảy ra ạ?"

Slughorn lắc đầu. "Không ai thực sự biết được, và cũng không ai biết cách ngăn chặn chuyện đó. Manh mối duy nhất của bọn ta là một lời nhắn được tìm thấy tuyên bố rằng Phòng chứa Bí mật đã được mở ra, và 'Người thừa kế Slytherin' là kẻ đứng sau những vụ tấn công. Bọn ta cố gắng hết sức để tìm ra thủ phạm, nhưng không có kết quả. Cuối cùng, khi có học sinh tử vong Bộ Phép thuật đã can thiệp vào, và họ nói ngôi trường sẽ phải đóng cứa vì sự an toàn của học sinh nếu không tìm được thủ phạm."

"Sau cùng thì có tìm được không ạ?"

Slughorn gật đầu. "May mắn là có. Thủ phạm thực sự là Rubeus Hagrid, trò ấy đã nuôi một con nhện quỷ như thú cưng, trò tin được không?" Ông lắc đầu khó tin. "Nhện quỷ là những sinh vật vô cùng nguy hiểm, dù nói thế này hơi tồi tệ, nhưng bọn ta thực sự rất may mắn vì chỉ bị chết một học sinh duy nhất. May mắn là thuốc giải đã được tìm thấy cho những học sinh bị hoá đá, nên các trò ấy đều ổn, nhưng cũng đã mất vài tháng trời trong tình trạng đó." Ông thở dài. "Kết cục, Dumbledore không cho Hagrid vào Azkaban vì lòng thương, luôn đinh ninh cậu ta không biết về những chuyện đã xảy ra, và cũng không biết con nhện của mình đã trốn thoát và tấn công học sinh trong trường. Sau đó, bọn ta cũng phát hiện ra có một học sinh đã viết lời nhắn đó như một trò chơi khăm, từ lúc chưa ai nghĩ vấn đề lại nghiêm trọng đến vậy, nên việc tất cả chỉ là một tai nạn tồi tệ không quá khó tin. Vì vậy, Hagrid được tha bổng với điều kiện cậu ta luôn phải được giám sát bởi Dumbledore." Ông lắc đầu. "Cậu bé đó có thể không cố tình làm hại ai, nhưng đã gây ra rất nhiều chuyện xấu vì sự vô tâm của mình. Nuôi nhện quỷ làm thú cưng ư, thật không thể tin được!"



"Làm sao họ biết được thủ phạm là ai ạ?" Harry hỏi, không kìm được sự tò mò. "Nếu như không ai biết chuyện gì đang xảy ra?"

Slughorn gật đầu. "Ồ, phải rồi, tất cả là nhờ công của trò Riddle. Trò ấy là Huynh trưởng của Slytherin lúc đó, và trò ấy đã giúp ngăn chặn được vấn đề. Một học sinh xuất sắc. Thật đáng tiếc vì những gì đã xảy ra với trò ấy."

Harry cảm thấy tim mình đập trật một nhịp. "Riddle ư, thưa thầy? Đó là ai vậy ạ?"

Đôi mày của Slughorn nhíu chặt vào nhau. "À, Tom Riddle. Ta đã không nghĩ về trò ấy trong mấy thập kỉ rồi. Trò ấy là một trong những học sinh xuất sắc nhất của Hogwarts, một thiên tài phép thuật và vô cùng mạnh mẽ. Trò ấy có tài chính trị, và bọn ta đều kì vọng trò ấy sẽ làm cho Bộ Phép thuật, thậm chí sẽ có ngày trở thành Bộ trưởng." Ông lắc đầu. "Nhưng ngay sau khi tốt nghiệp, trò ấy làm việc ở một cửa tiệm nhỏ rồi đột nhiên biến mất, đi du ngoạn thế giới, ta cho là vậy. Ta đã không nghe gì về trò ấy từ khi đó." Ông thở dài lần nữa. "Thật sự đáng tiếc; bọn ta đều kì vọng những điều vĩ đại từ trò ấy, nhưng có lẽ vì áp lực quá lớn nên trò ấy đã trốn chạy."

Harry cẩn thận giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh, không để lộ ra những suy nghĩ hỗn loạn của mình.

"Cảm ơn vì đã kể cho em về Phòng chứa, thưa thầy," Harry nói, cẩn trọng đưa chủ đề về câu hỏi ban đầu. "Nghe nó rất nguy hiểm, nên em sẽ không tìm hiểu thêm nữa."

Slughorn gật đầu. "Một quyết định sáng suốt, trò Potter. Không ai biết Phòng chứa có thật hay không, nhưng có rất nhiều bí ẩn trong toà lâu đài mà không liên quan đến bi kịch như vậy. Ta đồng ý là chuyện này không nên bị động đến."

"Vâng, thưa thầy. Cảm ơn vì đã dành thời gian cho em ạ. Chúc thầy một buổi tối tốt lành." Harry nói lời tạm biệt và rời khỏi phòng học với tâm trí đầy rối loạn.


Cậu nhanh chóng đến được Phòng Sinh hoạt chung Slytherin, và lẻn vào phòng mình trước khi Draco nhận ra và hỏi về cuộc gặp mặt với Slughorn. Cậu lấy cuốn nhật ký ra từ rương của mình, mang nó lên giường, kéo rèm và thực hiện những thần chú riêng tư thường dùng.


Đã đến lúc thành thật về việc cậu đã cố tìm thông tin về Phòng chứa.

Phép thuật của Tom khựng lại. Rõ ràng là y nghĩ Harry đã nhắc đến cuốn nhật ký với ai đó, và Harry không nhịn được phải đảo mắt trước phản ứng của y. Tom thực sự nghĩ Harry ngu ngốc đến thế sao?

Tom im lặng vài giây, và Harry tự hỏi liệu cậu đã chọc giận y thêm khi nói điều đó. Phép thuật của cuốn nhật ký trông không có vẻ tức giận nữa, nhưng thỉnh thoảng rất khó để Harry nhận biết được trạng thái của nó. Cậu nghĩ mình đã khá hiểu Tom rồi, nhưng cậu thực sự rất bất ngờ khi nghe được việc y đã hi sinh thân mình để cứu Hogwarts khi đó, đặc biệt là khỏi một sinh vật nguy hiểm đã giết một học sinh rồi. Tom chắc chắn chưa bao giờ nhắc đến chuyện đó.


s





Harry nhíu mày.