Tokyo Revengers: Ở Mạt Thế, Ta Bâu Lấy Nam Phản Diện Không Rời!

Chương 36: 3 năm và biến cố




|Chẳng thể hiểu được|

|Tài năng? Cuộc sống? Tôi chẳng thể nào hiểu nổi|

|Dẫu cho tất cả chỉ là lời nói dối…|

|Hãy sống!!|

|Màn đêm kết thúc mà chẳng có lấy tình yêu hay một điều gì khác|

|Lí do được sinh ra, có thể điền sau phần phụ lục được mà|

|Chỉ là, xin đừng xem cái chết là một điều gì đẹp đẽ|

|Bởi làm gì có nhành hoa nào bừng nở để héo tàn đâu|

|Hãy để những điều tuyệt mỹ thật xấu xí kia gắn kết trái tim tan vỡ trong tôi|

|Bằng một bài hát như thế nào, bằng những ca từ nào để có thể trở thành điểm tựa mà vượt qua màn đêm mịt mù?|

|Hỡi Thần Linh, những gì con băn khoăn, chỉ là một ước nguyện ấy thôi|

Bốp! Bốp! Bốp! Rào rào!!

Tiếng vỗ tay vang ngập một góc trời, Linh nhìn khán giả hò reo vì bài hát và vì sự nỗ lực bấy lâu của mình mà không khỏi rơi nước mắt xúc động, nó đã đứng trên sân khấu, một sân khấu lớn với hàng trăm nghìn khán giả chỉ dành riêng cho nó, chỉ hướng mắt đến một mình nó.

"Cảm ơn tất cả các bạn. Sau ba năm, thì nhờ có sự ủng hộ của các bạn mà Linh mới có thể đứng trên sân khấu lớn như ngày hôm nay. Bài hát tiếng Nhật này là bài hát đầu tiên mà Linh viết lời, dù còn nhiều thiếu sót nhưng đây là cảm xúc của Linh vào những thuở đầu theo nghiệp."

"Thật sự!! Cảm ơn các bạn và tất cả những người quan trọng đã đồng hành cùng Linh suốt ba năm qua. Cho Linh động lực tiếp tục và không từ bỏ trên con đường dài chông gai này!"

Bên dưới lại vang lên tiếng hò reo, bọn họ đã ca lên tên của nó, đã cổ vũ cho nó, mặc cho bản thân nó chỉ có bằng tốt nghiệp cấp 3 đặc cách sau tai nạn, mặc cho nó chỉ mới nổi lên một chút xíu sau ba năm vật vã làm việc. Họ vẫn yêu quý nó!!

Cuối cùng thì!!

Nó cũng có thể thốt lên rằng!!

Cuộc đời này đáng để sống mà!!

"Linh, sau show ca nhạc vừa rồi, chúng ta sẽ di chuyển về Hà Nội luôn, vì sắp tới em sẽ tham gia show tạp kĩ mới nổi gần đây dưới tư cách khách mời. Xong chuyện đó em còn cần đến buổi luyện nhảy và luyện thanh nhạc của giáo viên tại tổng công ty…—"

Chị quản lí bên cạnh bắt đầu kể lể về lịch trình dài lê thê của nó khi buổi diễn vừa kết thúc, Linh thở dài sau đó đưa tay ra hiệu ngưng lại, nó mỉm cười rinh nghịch.

"Em phải đến gặp mẹ đã! Chị cứ chờ em ở xe nhé!!"

"Linh! Trời ạ! Đừng có chạy như thế, váy tốc lên kìa, con bé này’! Nổi rồi chứ có phải vô danh nhue trước đâu mà, giữ hình tượng chút đi!!"

Rời khỏi đó, bên tai vẫn văng vẳng tiếng mắng mỏ yêu thương của chị quản lí, Linh mặc kệ chuyện đó, nó ngó nghiêng tìm kiếm mẹ trong dòng người phụ trách sân khấu, ban nãy trước khi biểu diễn nó đã nhờ người đặc cách đưa gia đình vào trong rồi mà nhỉ?

"Linh."

"Mẹ!! Chị!! Em trai!!"

Linh chạy đến ôm chầm lấy mẹ, rồi ôm lấy chị gái và anh trai. Sau ba năm người thì lớn hơn, người thì dà dặn hơn, người lại già đi nhiều, nó chua xót xoa gương mặt và bàn tay của mẹ.

"Mẹ già đi nhiều quá."

"Mẹ không sao. Mẹ vẫn khỏe lắm, nhìn thấy con thành công là mẹ vui rồi."

Mẹ cười, nụ cười quá đỗi dịu dàng khiến Linh cảm thấy ấm lòng. Sau đó cả nhà vào phòng riêng của nó để hàn huyên tâm sự, vì thời gian qua gần một năm trời nó không thể liên lạc với gia đình vì tính chất của một ca sĩ đang trên đường nổi tiếng, gọi tắt là mới nổi, cần tránh các tin đồn và chuyện ngoài nhiều nhất có thể.

Ít liên lạc với gia đình, tập trung gây dựng hình ảnh cũng là công việc của nó.

1 giờ sáng, Linh gọi xe riêng đưa mọi người về nhà, dù họ có xe nhưng Linh nhất quyết cho người đi theo để yên tâm, vì chú tài xế đã hỗ trợ nó từ ngày đầu, tính tình cũng tốt nên nó mới nhờ chú hộ tống gia đình về nhà. Còn nó thì phải lên xe trở về Hà Nội ngay trong rạng sáng để còn tham gia các chương trình tạp kĩ tiếp theo.

"Linh, em nghỉ chút đi."

"Vâng ạ, khi nào gần tới, chị gọi em nhé."

Chị quản lí gật đầu, điều chỉnh máy lạnh trong xe rồi đắp cho nó cái chăn mỏng, sau đó thở dài vén lọn tóc rơi xuống ra sau tai cho Linh. Vì mới vào nghề nên nó rất bận, sau buổi diễn tự chi tiền tại quê nhà, nó thậm chí không có nhiều thời gian nghỉ ngơi thay đồ, chỉ kịp tẩy trang rồi lên xe đi luôn.

Cũng tại nó mải nói chuyện với mẹ chị gái và em trai quá, mà kệ, nó nhớ họ mà, mệt thêm chút cũng không vấn đề gì.

3 rưỡi sáng.

"Linh! Dậy đi em!! Có chuyện rồi!!"

Chị quản lí lay nó dậy

"Sao thế ạ?"

"Mẹ em có chuyện rồi!!"

Đùng đoàng!!

Cái gì cơ?

Mẹ có chuyện rồi?

Tin động trời như sét đánh ngang tai, Linh lùi mọi công việc lại một tiếng, tức tốc che chắn bản thân chạy vào bệnh viện thủ đô, dù mới nổi nhưng nó được truyền thông để ý khá nhiều vì có công ty lớn chống lưng, và vì giọng hát nổi bật của mình, nó cũng có kha khá fan, nếu không che mặt sẽ bị chặn lại ngay.

"Mẹ!"

Linh nhìn mẹ nằm trong phòng hồi sức sau cấp cứu người băng bó đầy băng gạc trắng, quần áo bệnh nhân, máy móc điện đồ cứ kêu không ngừng, chị gái và anh rể thì ngồi bên ngoài cũng băng bó không ít, có vẻ là tai nạn.

"Anh chị, có chuyện gì thế?"

"Trên đường về nhà, đột nhiên có một chiếc xe lao đến đâm thẳng vào bên hông phải ngay cửa sau ô tô, mẹ vì bảo vệ em trai mà bị thương nặng, anh chị cũng chỉ bị thương nhẹ đầu rách chút, em trai đang trong phòng riêng, còn mẹ thì…"

Chưa kể hết tình hình trong ca phẫu thuật, chị gái đã khóc nấc lên.

"Mẹ được cấp cứu kịp thời, bác sĩ bảo mặc dù phẫu thuật thành công, nhưng chỉ có thể duy trì sự sống một thời gian ngắn do sức khỏe mẹ khoing ổn định, họ bảo…–…bảo chúng ra chuẩn bị tinh thần…!!"

Anh rể nói nốt mà hai tay nắm chặt, Linh như sụp đổ nó lảo đảo suýt ngã, chị quản lí vội đỡ lấy nó ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Nước mắt rơi lã chã, rõ ràng mới nãy còn rất vui vẻ kia mà…

Lẽ nào…!!

Là kẻ thù của nó đã gây ra chuyện này ư?

"Chị, chị điều tra giúp em hành tung gần đây của cô ta. Thực tập sinh ca sĩ cùng công ty vag khóa của em, Quỳnh Anh."

"Quỳnh Anh!! Là người đã từng hãm hại em khiến em suýt chút mất giọng!!?"

Chị quản lý sửng sốt.

"Đúng vậy, chị điều tra giúp em. Em e là…"

"Được, chị giúp em. Ở yên đây vệ sĩ của chúng ta sẽ tới ngay với em."

Linh gật đầu.

Nếu là cô ta!!

Nó phải tống cô ta vào tù!!