Tokyo Revengers: Ở Mạt Thế, Ta Bâu Lấy Nam Phản Diện Không Rời!

Chương 16: Sốt




"Này! Dạo này mày thân với vua thế à?"

"Ai bảo mấy lần anh làm nhiệm vụ đưa em đến nhà chung làm gì, em chán quá phải kiếm Mikey sama nói chuyện thôi."

"Vua cũng có rảnh gì đâu, cả đống hồ sơ công ty đen với chuyện tổ chức đổ lên đầu mà. Mày đang làm phiền vua đấy."

"Em thấu Mikey sama cũng có khó chịu gì đâu? Em hỏi rồi, anh ấy bảo thấy thú vị khi em luyên thuyên về đủ chuyện trên trời dưới đất, anh khỏi lo."

"Tch!"

"Tặc lưỡi gì chứ!? Anh kì vậy!?"

...****************...

"Hỏi người chưa quen biết gì dị nâng của họ là bất lịch sự đấy. Chắc anh cũng hiểu chuyện dị năng là bí mật?"

Sanzu khó chịu ra mặt gắt gỏng kiềm chế cơn phiền toái trong lòng, một tay cầm kiếm, tay còn lị nắm lấy bàn tay của Machiko giữ nó yên lặng phía sau.

"Phải tôi thất lễ rồi."

Tsuyoshi cười gượng gạo.

"Nếu đã mang ơn, hãy để chúng tôi đãi các vị một bữa."

Kakuchou tiến lên giải vây.

Sanzu quay sang trừng mắt tỏ ý không thích.

"Machiko cũng muốn vậy mà đúng không em?"

Gì vậy, Kakuchou?

Sao lại đầy hòn lửa nóng này cho nó rồi!

Đồ ác độc.

"Vâng...vâng ạ. Haru, anh không thích sao? Họ đã cứu em mà."

Nó nhìn hắn.

Được rồi.

Bé cưng đáng yêu quá!

Hắn đồng ý.

"Có phiền các vị không?"

Một cô gái lên tiếng, cô ấy có tóc ngắn ngang vai màu đen, da trắng, mắt đen, cắt mái hime rất gọn gàng, ăn mặc đơn giản dễ vận động, chân đi giày thể thao, tay cầm gậy sắt bên hông giắt một con dao phay sắc bén, sau lưng đeo balo đựng đồ cỡ vừa.

Vừa thấy cô ấy, Machiko đã trợn mắt, tạo hình này chẳng phải là bạn thân nữ chính sao?

Kioko Gomi!!

Kẻ đã thao túng bạn bè của Kurokawa Renka, hại chết Izana, trong kí ức của nữ chính cô ta còn động vào cả Sanzu biến hắn thành dàn hậu cung của mình, sau đó là ra lệnh cho họ giết chết Renka chật xác cho quái vật hoang dã ăn thịt.

Khốn nạn!

Machiko rùng mình, hạ ô nép sau lưng Sanzu.

Hắn nhận thấy bất thường nhưng cũng yên lặng không nói gì thêm.

"Không phiền, một bữa ăn thôi mà. Dù sao cũng ra tay cứu Machiko, chúng tôi nên phải phép, cũng đã đến trưa mời các vị đến điểm tập kết trú ẩn tạm thời của chúng tôi."

Kakuchou vốn chẳng muốn dây dưa quá lâu với mấy kẻ này, ngoài Tsuyoshi ra thì mấy kẻ khác chẩn ai là tử tế, nhưng dù sao cũng đã ra tay cứu Machiko, nên phải phép mà đền ơn người ta, không thể vô phép tắc phủi đi công lao cứu mạng của họ được.

Dù là tội phạm, anh ta cũn hiểu đạo lí này.

Cả nhóm hơn chục người cùng với ba người nhóm Machiko nhanh chóng lấy xe lái về khu dân cư nhỏ đã bỏ hoang mấy ngày trời, đa số là bị quái vật giết, còn lại là chạy trốn thoát thân, nên Sanzu chọn nơi này nghỉ tạm hôm nay, không ngờ lại có thêm người tới ngòi kế hoạch.

Ban nãy trước khi đụng độ chó biến dị, nhóm của nó đang đi kiếm đồ ăn, và đồ dùng cá nhân cùng chút đồ bếp để tiện nấu ăn thêm, cũng kiếm được không ít thịt lợn biến dị, may mà Machiko đã lọc sẵn tại chỗ nếu không giờ dị năng của nó mà bị lộ ra sẽ gây ra náo động cho coi.

Sanzu cũng dặn rồi.

Quang hệ rất hiếm, phải dấu cho kĩ đừng để ai biết được.

Machiko cũng hiểu chuyện này, nên rất kín miệng.

Ngoại trừ Sanzu và Kakuchou ra chưa ai biết cả.

Xèo xèo!

Thịt lợn xào nhanh chóng tỏa ra mùi thơm khiến đám người Tsuyoshi phải hít hà cảm thán, Kakuchou nấu ăn rất ngon, Machiko phải thừa nhận chuyện này.

Chắc ngoài Sanzu ra Kakuchou là người đàn ông thứ hai nấu ăn cho nó.

"Đã để các vị chờ lâu, xin mời, cơm trắng và thịt lợn xào. Ăn tự nhiên kèm cả chút rong biển đóng hộp."

Kakuchou bày đồ ra, Sanzu cũng phụ một tay vì không muốn Machiko động vào cho mệt.

Ai dè, Machiko ngồi một bên không những thấy chán mà còn thấy Kioko Gomi đang dùng ánh mắt kì quái nhìn Sanzu.

Khốn kiếp!

Dám đánh chủ ý lên người người yêu nó!

Loại này đúng là không giết không được!

Thảo nào khi sống lại, trong mạch truyện chính cô ta bị nữ chính dày vò đến chết đi sống lại, thảm hại đến mức thua cả gã ăn mày trong căn cứ an toàn, đến cuối vì quá đau đớn mà phải cầu xin Renka giết bản thân.

Nhưng nào có dễ thế, nữ chính còn dày vò cô ta thêm vài năm mới hạ tay giết người.

Đúng là thâm độc.

Machiko thích.

"Cảm ơn anh. Anh tên gì nhỉ?"

Kioko Gomi chợt vô tình đón lấy đĩa thức ăn chạm tay Sanzu, sau đó cô ta còn nở nụ cười mềm mại hỏi. Đáng tiếc, tiếp cận ai không tiếp cận, chọn ngay Sanzu là quá đen rồi.

"Kakuchou nấu, cảm ơn tôi làm gì."

Sanzu rút tay ra còn lấy khăn giấy lau sạch bàn tay bị chạm vào xem Gomi như thứ rác rưởi bẩn thỉu. Làm Machiko ngồi một bên phải bụm miệng cười trộm.

Thề.

Quê vaiz.

"Gin, lại đây."

Sanzu vẫy tay nó lại ngồi gần thay vì ngồi một góc ở cạnh ô tô của ba người, nó cũng chậm rãi rời ghế đi đến bên cạnh hắn, cụp ô xuống ngồi dưới mái hiên của tòa nhà, đối diện trùng hợp lại là Kioko Gomi, nhìn cô ta có hơi khó chịu.

Cũng phải, cô ta trong truyện được miêu tả là người phụ nữ được nhiều đàn ông yêu thích mà, giờ lại xuất hiện người chê cô ta ra mặt, kẻ nào chịu nổi chứ.

"Mời các vị ăn tự nhiên."

Chỉ đợi Kakuchou nói câu này, bọn họ cắm đầu cắm cổ ăn như bị bỏ đói nhiều tuần liền, thật ra cũng lâu rồi họ mới được ăn ngon thế. Thức ăn tươi sau mạt thế rất hiếm, thức ăn đóng hộp họ còn chẳng dành được mấy sao mà dám mơ đến thịt tươi chứ.

"Ha..ru...em.."

Machiko đột nhiên kéo tay Sanzu, người nó nóng bừng, có vẻ là sốt rồi. Chắc là nay ở ngoài nắn quá lâu, dù có che ô, lại còn dùng dị năng thanh lọc quá sức, nên nó phát sốt rồi.

Sanzu tá hỏa, lộ rõ vẻ lo lắng, vội bế bổng nó lên bước nhanh vào căn hộ gần đó mà bọn họ đã dọn dẹp để ở qua đêm nay, nhóm người Tsuyoshi nhìn nhau có lẽ đã hiểu chuyện gì nên cũng chỉ im lặng ăn tiếp, chỉ có Gomi hơi liếc nhìn dường như cô ta đang mưu tính chuyện gì đó.