[Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika

[Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika - Chương 88: - Lợi dụng





Sano Erika bị chảy máu cam.


Izana cứng đờ người, hai tay khựng lại giữa không trung, chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Gã toan lấy khăn giấy trên bàn, nhưng nhìn lại thì không thấy khăn giấy đâu mà chỉ toàn tài liệu và tài liệu. Gã vội đứng phắt dậy, chạy nhanh vào bếp và tìm giấy cùng nước mát.


"Chị ổn chứ?"


Izana cẩn thận hỏi sau khi Erika đã dừng máu cam và uống vài ngụm nước nhỏ. Cô ta đặt ly nước xuống, một tay gõ bàn phím máy tính, một tay đan lấy bàn tay Izana.


"Ổn rồi." Erika cười cười, tuy mắt vẫn không thôi dán vào màn hình. Nghe thế, Izana thở phào nhẹ nhõm, sau ôm lấy người yêu vào lòng và quở trách, "Chị đừng cứ đâm đầu vô công việc nữa! Sức khỏe của chị đâu phải là thứ có thể xem nhẹ được! Ít nhất cũng phải biết lo cho bản thân chút đi chứ!" Nói rồi, gã cắn mạnh xuống bả vai gầy của Erika, lại đau lòng khi thấy trên đó đã bị in một vết răng đỏ.


Erika phì cười, an ủi người yêu nóng giận bằng một chiếc hôn nhẹ bên mép môi rồi lại tập trung vào công việc. Không thể trách cô được, dự án xây dựng sắp tới của Shiva vô cùng quan trọng nên bên kia cũng sẽ gửi cho cấp trên nhiều báo cáo cần xử lý. Làm một bà sếp đáng đồng tiền bát gạo, cô không thể vì chuyện riêng mà làm biếng làm nhát được.


Thấy người yêu có lệ mình, Izana thở dài chán nản song cũng không nói nữa, chừa cho cô thời gian yên tĩnh để làm việc, mình thì ngồi một bên chơi đùa với mấy lọn tóc hồng. Chơi mệt, Izana chuyển sang nghịch đống khuyên chi chít trên tai Erika, lơ đễnh hỏi, "Chị bấm nhiều khuyên thế này bao giờ thế?"


Erika khựng lại một chốc rồi lại đáp bình thường, "Hồi còn ở trại cải tạo ấy. Chị và hai thằng bạn trộm kim may để xỏ lỗ."


"Ồ."


"Này." Chợt, Izana hạ giọng nói nhỏ, "Chị có giấu gì tôi không?" Hơi thở ấm nóng phả vào bên vành tai khiến Erika hơi nhột và run người.


"Nhiều lắm."


"Có định kể không?"


"Em hỏi đi. Hỏi gì cũng kể."


"Nếu vậy thì," Gã duỗi tay, buộc người yêu phải đối mặt với mình, "Tôi muốn biết cái kết của kế hoạch cho Mikey." Gã cúi đầu, áp lên bờ môi hồng kia một nụ hôn sâu và mãnh liệt. Không dừng lại ở đó, gã nói tiếp, "Về Hắc Long, và về–"


Chưa nói xong, đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Erika, gã mím môi dừng lại, liền nghe thấy nghi vấn của người yêu, "Em nghe ở đâu về Hắc Long?"


"..."


Izana tặc lưỡi.




"Không nói thì thôi."


Nói xong, gã toan đứng dậy khỏi ghế sô pha và về phòng, nhưng nửa đường, người yêu đã kéo áo gã lại khiến gã suýt chút đã té ra sau.


"Ngồi lại đi." Erika điềm tĩnh nói, "Tôi trả lời em."


"Ai ép đâu mà nói?"


"Thế có nghe không?"


Izana ngoan ngoãn ngồi xuống, lại ngang ngược mà nằm phịch xuống chiếm chỗ chiếc laptop trên đùi người yêu. Cô thở dài, mặc gã muốn làm gì thì làm, bắt đầu lời thành thật của mình như mọi ngày, "Vốn tôi định sẽ đưa lại Shiva cho Manjirou rồi tự xử lý chuyện của mình."


Kế hoạch của Sano Erika là đưa Sano Manjirou lên vinh quang bất bại, dùng quyền lực bảo hộ con đường tiếp theo của họ Sano và đặt dấu chấm hết cho cuộc đấu đá không hồi kết giữa cô ta với "chính mình".


"Nhưng kế hoạch đó đã được sửa đổi." Erika nói tiếp, "Có em rồi, ai rảnh mà chết." Thẳng thừng và không chút do dự, một câu như thế đã khiến Izana lấy lại nụ cười như mọi khi. Gã xoay người, chôn đầu vào bụng của Erika và âm thầm khúc khích đắc ý.


"Còn Hắc Long, trước kia vốn anh hai định sẽ đưa lại cho Manjirou, tôi chỉ đang hoàn thành ý nguyện của anh hai thôi. Hắc Long sẽ về dưới tay Touman, vấn đề bây giờ chỉ còn là thời gian." Tới đây, chợt Erika cười khẩy, "Mà giờ thì tới lúc rồi đó." Cô ta chơi đùa với chiếc điện thoại của mình, Izana có thể thấy trên màn hình là số liên lạc của tên [Kokonoi Hajime].


Ồ, là cái thằng nhóc hay đi theo Inui. Mà Inui chắc bây giờ vẫn ở Hắc Long chứ nhỉ, gã tự hỏi, chắc là vậy rồi, thứ nó kính phục từ trước đến nay không gì ngoài Hắc Long mà.


Mặc dù nghe đến việc giao Hắc Long lại cho Mikey, gã hơi chút khó chịu trong lòng.


Nhận ra tâm tình hạ thấp của người yêu, Erika trêu chọc, "Không vui à?" Izana muốn lắc đầu, nhưng chưa kịp nói gì thì cô ta đã đánh gãy lời gã, "Đừng có lo. Em còn có thứ khác, chờ đi."


Thứ khác?


Chợt, có một suy nghĩ lạ chạy ngang, Izana hỏi, "Này, kế hoạch Mikey, Hắc Long và cả thứ khác đó, chị có cho ai biết không?"


"Có. Kế hoạch cho Manjirou và Hắc Long có nội bộ trong các cán bộ biết. Còn về thứ khác thì chỉ dưới bốn–" Erika dừng lại một hồi, mới nói tiếp, "Giờ là ba người biết."


Ba người biết bao gồm Sano Erika, Miyamura Katsuki và một người bạn thích chơi trò thần bí. Mà thân phận của người bạn thần bí kia, chỉ chút nữa thôi, cô sắp đoán ra rồi.



Như có điều suy nghĩ, Izana chôn mặt vào người của người yêu, cặp mắt phong lan khẽ nheo lại, giấu dưới đó là những dao động sâu không lường. Mà Sano Erika lúc này cũng đã mẫn cảm nhận ra điều gì ở người yêu, nhưng cô ta không dò hỏi. Cô chờ người yêu tự nói cho mình biết, đồng thời, cô ta cũng phải để thời gian cho nhiều việc khác nữa.


Ví dụ như Hắc Long. Đúng như Kokonoi Hajime từng nói, Shiba Taiju đã bắt đầu bất mãn với việc bị Shiva khống chế và rục rịch các mối bên ngoài hòng thoát khỏi đường dây của tổ chức. Hơn nữa, vừa nãy, cô đã nhận được tin nhắn của Kokonoi rằng Shiba Taiju đã tấn công thành viên của Touman.


Xem ra, thứ khiến thằng đó bất mãn không chỉ là bị thao túng, mà còn là vị trí của Touman. Tham vọng của một con bạo chúa chưa bao giờ là đủ.


Nhưng chẳng sao. Erika vuốt ve mái tóc xinh đẹp của người yêu, rũ mắt giấu đi sóng ngầm trong ấy. Thứ mà cô lợi dụng để triệt hạ cái đài của Shiba Taiju và Hắc Long không gì ngoài thứ mà thằng đấy quý trọng nhất.


Gia đình, hay cụ thể hơn là đứa em trai yêu quý của nó, Shiba Hakkai.


Hôm nay, Shiba Hakkai không đi cùng chị gái của mình là Shiba Yuzuha. Anh trai đã trở về và giao cho chị gái vài công việc nên chị ấy phải đi trước, và giờ thì cậu ta định sẽ đến chỗ Mitsuya Takashi chơi một lát. Thật lòng mà nói, về cái nhà kia và đối mặt với gã đàn ông bạo lực ấy, cậu thà đi chơi với Taka-chan còn hơn.


Đang đi nửa đường, bỗng, cậu nghe thấy một giọng nữ cao gọi tên cậu. Shiba Hakkai quay đầu nhìn theo hướng của âm thanh, phát hiện nơi đó là một căn hẻm hẹp cũ kỹ và tăm tối. Một giọt mồ hôi lăn từ trên trán Hakkai xuống. Cậu nuốt nước bọt, cố xác nhận lần nữa là không phải thứ tà ma ngoại đạo mà cậu nghĩ.


Đương nhiên là không phải. Khi giọng kia vang lên lần nữa, Shiba Hakkai đồng thời cũng thấy một bóng người ẩn đằng sau màn chiều, và người đó đang mỉm cười chào cậu.


Không nén được tò mò, cậu đi vào hẻm tối và bắt gặp người vừa lên tiếng. Đó là một phụ nữ tóc đen với gương mặt nhìn qua thì có vẻ lạ. Nom cô ta đứng dựa vách tường cùng với điếu thuốc trông cứ kỳ quặc và nguy hiểm, nhưng vì Shiba Hakkai có chứng ngại tiếp xúc với tính nữ nên không phí nhiều thời gian để nhìn rõ người kia là ai, cậu liền xoay người rời đi.


"Đi nhanh thế, cậu Shiba." Người kia bỗng lên tiếng, cũng dừng lại bước chân của Hakkai, "Dạo này anh trai Taiju nhà cậu bất mãn nhiều ấy nhỉ?"


Shiba Hakkai không đáp, nhưng cậu ta cũng không đi nữa. Cậu ta đứng chôn chân ở đó, lẳng lặng nghe người kia nói tiếp, "Hở một tí là lại ra tay giáo dục, cứ áp đặt cái tư tưởng bạo lực đó lên người thân mình, hiện tại còn liên lụy đến bạn bè của người thân. Chậc. Đúng là khốn nạn nhỉ, cậu Shiba có nghĩ thế không?"


"Cậu Shiba này, bạo lực không thể xử lý được vấn đề, nhưng ta vẫn có thể giải quyết bạo lực bằng bạo lực mà. Lấy độc trị độc chẳng phải luôn là một kế tuyệt vời hay sao? Hơn nữa, bạo lực này còn mang mục đích để bảo vệ người yêu quý nữa."


Hakkai quay phắt lại, mắt chạm mắt với người phụ nữ gian trá kia, dường như cậu đã quên mất chứng ngại tính nữ của mình. Cậu đối chất, "Này, cô thì biết cái gì!? Cô từ đâu rơi xuống mà nói mấy–"


"Ấy, khoan hãy nặng lời, cậu Shiba." Người đó phì cười, "Chắc cậu quên mất tôi rồi nhỉ? Một năm trước, tôi là người của bên Shiva đã đến tìm gặp anh trai cậu đấy."


Men theo những lời ấy, ký ức ngày xưa chợt được gọi về trong suy nghĩ của Hakkai. Cậu nhớ rồi, vào thời gian đó, có một người đàn bà tóc đen đã đến gặp anh trai Taiju. Từ sau hôm ấy, anh trai mới bắt đầu con đường lãnh đạo Hắc Long và cũng là chuỗi ngày bạo lực kinh hoàng gấp bội lần, bởi vì sau, Hakkai đã gia nhập Touman. Xích mích của ba anh em trong nhà ngày một căng thẳng.


"Ngày trước, tôi đánh giá rất cao cậu cả Shiba. Cậu ấy tuy hơi nóng tính nhưng lại vô cùng thông minh và quyết đoán. Lối suy nghĩ và trí tuệ của cậu ta xứng đáng làm một nhà lãnh đạo."
s



Nghe đến đây, Hakkai cũng âm thầm đồng tình trong lòng. Tuy anh trai của cậu là một kẻ vũ phu và tàn bạo, nhưng việc anh thông tuệ và tài năng là sự thật không thể chối cãi. Anh trai Taiju thích hợp với vị trí đầu tàu, nhưng với Hắc Long thì...


"Chắc cậu cũng nhận ra mà, đúng không, cậu út Shiba?" Giọng điệu người kia chẳng biết vì sao lại chứa đựng ý cười, "Máu bạo lực của cậu Taiju vẫn luôn tồn tại, mà Hắc Long đã trở thành đòn bẩy cho thứ bạo lực bên trong cậu cả Shiba được thế hoành hành. Thật tồi tệ, nó không chỉ khiến không khí anh em trong nhà trở nên gay gắt mà còn ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai băng nhóm có tiếng tăm trong vùng nữa nhỉ?"


"Là người đã chính tay giao Hắc Long cho cậu Taiju và đồng thời cũng là đối tác trung thực, tôi vô cùng áy náy và cảm thấy có trách nhiệm khi phải nhìn đến hiện trạng thế này diễn ra. Tôi rất muốn giải quyết đống rối ren này càng sớm càng tốt, nhưng thật tệ rằng, chỉ là một kẻ ngoài cuộc thì làm sao có thể xử lý trực tiếp được, dẫu cho tôi đã có một kế hoạch hoàn hảo."


Shiba Hakkai chú ý đến câu cuối cùng của người kia, "Kế hoạch hoàn hảo?"


"Ôi cậu Hakkai ạ, đã không còn hoàn hảo nữa." Cô ta thở dài tiếc nuối, "Nếu kế hoạch này không phải người-trong-cuộc thực hiện thì nó làm sao có thể thành công, mặc dù nó có thể lật đổ cậu Taiju cả về khía cạnh cá nhân gia đình và khía cạnh phân chia băng phái ở Tokyo này."


Chợt, người đàn bà ấy bỗng che miệng bật thốt, như có như không vô tình nhìn về phía Hakkai, "Ơ kìa, tôi quên mất, hình như cậu Hakkai đây là thành viên của Touman mà nhỉ? Ôi trời, thế thì chắc cậu đã chịu nhiều khó khăn nhỉ, dạo này Hắc Long của anh trai cậu cứ cố tình gây xích mích với Touman mãi, mà dòng tiền của Hắc Long cũng bắt đầu có xu thế đổ về xã hội đen quận khác, chắc chị cậu đã phải vất vả lắm."


Hakkai nhíu mày. Trong mắt cậu ta bây giờ, người phụ nữ này đã không còn thuộc phạm trù tính nữ mà cậu hay ngại ngùng né tránh nữa mà trở thành một kẻ đáng gờm không biết là địch hay bạn. Những lời của cô ta đã đánh lên hồi chuông cảnh giác trong lòng Hakkai, đồng thời cũng khiến cho cảm xúc nào đó trong cậu dao động mãnh liệt.


Người này nói... cũng đâu phải không đúng.


Thứ cô ta nói đều là sự thật cả.


Từ khi nắm Hắc Long trong tay, bản tính tàn bạo của Shiba Taiju càng được lộ rõ. Đặc biệt, anh trai còn lợi dụng Yuzuha cho những mục đích khác nhau liên quan đến việc quản lý dòng tiền bí mật của băng nhóm. Yuzuha không chỉ bị anh ta đánh đập, giờ đây còn bị lạm dụng sức lao động. Mỗi lần nhìn thấy chị gái đâm đầu thức trắng ngày đêm và chịu nhiều vất vả chỉ vì mấy yêu cầu vô lý đến đỉnh điểm của anh ta, lòng Hakkai như bị người ta dùng bút đâm vào vậy. Đâm vài vết thì nhói, nhưng đâm nhiều rồi sẽ thành đau, quá tay lại còn chảy máu.


Hakkai nghĩ, hiện tại chắc là nó đau lắm.


Nhưng cậu đau lòng cho Yuzuha thì cậu cũng đâu có cách nào giúp được cho chị gái? Cậu chỉ–


"Hay là, cậu Shiba có muốn nghe một chút về kế hoạch nhỏ của tôi không?"


Cậu út nhà Shiba giật mình trông lại phía người đàn bà đứng khuất trong bóng tối. Cô ta từ từ bước ra, để lộ ngoài sáng nụ cười siểm nịnh và cặp mắt nâu cơ trí mờ ảo sau làn khói xám của thuốc lá.


"Chào cậu. Tôi đến từ tập đoàn tài chính Shiva, thuộc tổ Kawaragi. Cậu cứ gọi tôi là Kawaju."