[Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika

[Tokyo Revengers] Những Ngày Hoàn Lương Của Sano Erika - Chương 33: - Trùng hợp





Hanemiya Kazutora rất thích Erika, theo cái kiểu ỷ lại, có lẽ. Cô nhận ra điều đó sau hai ngày đi chơi cùng với cậu nhóc.


Thằng nhóc bám lấy cô khắp mọi nơi (đương nhiên trừ nhà WC), dường như chỉ cần cô vừa biến khỏi tầm mắt của nó là nó sẽ như một con mèo cụp đuôi, buồn bã đều thể hiện trên mặt. Ban đầu cô còn chọc ghẹo vài câu, lúc sau, bất đắc dĩ, cô cũng mặc kệ nó muốn làm gì thì làm, dù sao những yêu cầu của nó cũng không phải quá phận, huống chi, cô còn là người chủ động đề ra ý kiến ngày nghỉ cơ mà.


Thật ra cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại muốn giúp đứa trẻ này nữa.


Có lẽ vì cảm thấy tức giận, bất bình đi?


Erika nhìn đứa trẻ đang rêи ɾỉ vì đau, tay giơ lên muốn chạm vào cổ nhưng lại không dám.


Một hình xăm hình con hổ đã nằm lên đó.


Thằng nhóc này cứ nằng nặc đòi xăm mình cho bằng được. Đối tượng xăm mình là một thằng nhóc mười một tuổi làm cô bị Kawaragi Sousuke mắng một trận vì tội dụ dỗ trẻ vị thành niên, mà trên thực tế cô chưa hề làm gì.


"Thế nào?" Erika hỏi, "Mấy hôm nay có thích chứ?"


Hanemiya Kazutora gật đầu vui vẻ.


Cứ đùa, nếu thằng nhóc này mà dám lắc đầu thì cô sẽ trực tiếp nả cho nó nằm tại chỗ ngay. Suốt hai ngày qua, một đứa làm công (?) như cô phải bỏ dở công việc của mình để đi chơi với một đứa trẻ. Hết đi quãng trường đến dạo thương trường, hết công viên giải trí thì lại đi xem bói, hết đi làm tóc lại đến đi xăm mình. Nó xoay cô vòng vòng nhưng xem cái biểu cảm của nó kìa, ba chứ "chưa thỏa mãn" in đậm trên ấy cơ.


"Như vậy, bây giờ em trả lời câu hỏi của chị được chứ?" Erika mỉm cười, nụ cười thương nghiệp của cô khiến cho Hanemiya Kazutora sởn gai óc, "Đêm hôm đó, em thấy đến đâu rồi?"


"..." Suy tư hồi lâu, cuối cùng, sau hai ngày, Hanemiya Kazutora quyết định thành thật, "Em thấy hết, từ đầu đến cuối luôn."


"Lúc đó em trốn ở đâu thế?"


"Em nằm ở trong đền, nghe thấy có động tĩnh nên lén nhìn ra ngoài, rồi em thấy chị và một người phụ nữ nữa, nhìn nguy hiểm quá nên em định vòng ra cửa sau trốn, ai ngờ vừa đi ra thì bị đánh ngất."


Rất là thành thật, rất là chi tiết.


Erika vừa lòng gật đầu, tán thưởng đứa bé hiểu chuyện này. Phải biết rằng, nếu giờ phút này nó còn dám nói dối nửa câu, một lát nữa, người của cô sẽ thẳng tay ném nó xuống biển để bịt miệng.


Mặc dù bây giờ cô cũng muốn bịt miệng nó, nhưng cô lại nghĩ ra một đối sách khác.


"Kazutora-kun, vì em đã biết quá nhiều, giờ em chọn đi," Cô nhoẻn miệng đầy thân thiết, trong giọng uy hiếp không thể che giấu, "Một là chết, hai là sống với điều kiện."


"..." Không cần nói, cậu biết mình phải chọn gì.


Đúng là chẳng có cái bánh có nhân nào tự nhiên từ trên trời rơi xuống cả, cái gì cũng có điều kiện của nó.


"Nếu em chọn số hai, điều kiện của chị là tương lai của em."


Tương lai của cậu? Hanemiya Kazutora khó hiểu, biểu cảm ngây ngốc trông có vẻ rất đáng yêu. Nhưng đáng tiếc, Manjirou nhà cô đáng yêu hơn, Erika tự hào.



"Đơn giản mà nói, khi em đủ mười tám tuổi, tương lai của em thuộc về tổ chức, em phải làm công cho tổ chức đến khi nào chị cảm thấy em vô dụng thì thôi."


"Thêm nữa," Cô bổ sung, "Chị xem em rất có tiềm năng nên mới chiêu mộ, vì vậy em phải thấy tự tin đi nhé, hiểu chứ?"


"Còn nếu em chọn một," Erika ném một khẩu súng lục không biết lấy từ đâu lên bàn, tiếng lạch cạch lạnh như băng của súng khiến cậu nhóc mười một tuổi phải rùng mình, "Cầm súng tự giác đi em." cô chỉ vào thái dương của mình.


Một khoảng im lặng bao trùm lấy lầu hai của tiệm. Hanemiya Kazutora trợn trừng mắt xem Erika, đầu óc quay cuồng tự hỏi người chị thân thiết hai hôm nay đã biến đi đâu mất, vì người phụ nữ trước mặt trông thật đáng sợ, đôi mắt đen chẳng có tí cảm xúc, và cái cách chị ta ném khẩu súng lên bàn mà không thèm để ý gì.


Cậu vội vàng cầm lấy khẩu lục, chỉa mũi súng về phía Erika, mà biểu cảm của cô chưa bao giờ biến hóa, vẫn cười cười, cái điệu cười nhạt nhẽo như thể đã dự đoán trước mọi chuyện. Tay cầm súng trở nên run rẩy, mồ hôi đã đổ ướt cả áo, nhưng cậu không có dũng khí bóp cò.


Người phụ này là người tặng cho cậu một khoảng thời gian vui sướng nhất, lại cũng là người khiến cậu e dè không nên ngừng cảnh giác.


Cậu không dám bắn, cũng không có ý định muốn bắn, có quá nhiều thứ kéo chặt tay cậu lại. Nhưng khi vừa hạ súng xuống, chị ta đã giữ lấy tay cậu, ép cậu chỉa nòng súng vào trán của chị.


"Sao em không bắn?" Erika nhìn chòng chọc vào cặp mắt màu cát vàng của Hanemiya Kazutora, "Bắn đi chứ, bắn đi rồi em sẽ chẳng cần phải lựa chọn giữa chết hay bán tương lai cả. Bắn đi, bóp cò một cái, thế là những ngày tiếp theo của em sẽ trở lại thật bình thường, như chưa có gì xảy ra."


"Bắn đi, Hanemiya Kazutora."


Tay cậu càng lúc càng run. Nhưng một chốc, cậu lại trở nên thật bình tĩnh. Hanemiya Kazutora hạ súng xuống, lắc đầu, "Nếu em bắn chị, em chắc chắn em sẽ chết ngay lập tức."


Erika chỉ nhìn cậu mà không đáp. Cô nhanh chóng đoạt lấy khẩu súng và chỉa lại về phía Hanemiya Kazutora, "Em là đứa trẻ khôn ngoan và thông minh," Erika khen ngợi, "mặc dù khuyết thiếu một ít dũng cảm nhé."


Ngón tay cô chuẩn bị bóp cò. Hanemiya Kazutora nhắm chặt mắt, sẵn sàng đón nhận cái chết ngay bây giờ.


Nhưng không, không có gì cả, ngoại trừ tiếng bật cười đầy hài hước của người phụ nữ kia.


Cậu lén mở mắt. Erika đã hạ súng xuống và chơi đùa với khẩu súng như một món đồ chơi. Cô chỉ lên chốt an toàn, dạy cậu "Lần sau muốn bắn thì phải mở chốt an toàn trước nhé, không thì bị người ta bắn trước là chết tại chỗ đấy."


Erika thích thú quan sát cậu nhóc, hành động và biểu cảm của nó đáng yêu như cô tưởng. Cô hiểu tại sao người lớn bây giờ lại thích trêu chọc mấy đứa nhỏ rồi.


"Thế nhé, không chết thì sống. Hẹn gặp ở đây năm em đủ mười tám nhé!"


Tiễn đi Hanemiya Kazutora, Erika vui vẻ xuống tiệm, bắt đầu một ngày rãnh rỗi nên giả vờ làm công. Cô không biết pha thức uống nên đã bị Todoroki Yuma và Kawaragi Sousuke lạnh lùng đạp ra khỏi quầy bar tiệm không thương tiếc, đầy ngậm ngùi đi bưng bê nước phục vụ cho khách tạm.


Làm được khoảng một lúc, khi cô quyết định ngồi phịch một chỗ chơi điện thoại cho xong thì tiếng lục lạc cửa rung lên khiến cô phải để ý, hay nói chính xác thì, cô để ý cái người vừa vào hơn.


Đó không ai xa lạ mà chính là người thiếu niên ba hôm trước đã cùng cô hẹn hò ở đền Musashi, Izana-kun!


Mới vài ngày không gặp, trông cậu ấy càng lúc càng đẹp trai. Erika liếm môi, mắt sáng long lanh.


"Gì đây? Bạn trai nhỏ à?" Miyamura Katsuki chọc ghẹo, "Ngó bộ đến tìm mày đấy."


"Không thể nào, tao đã kể với cậu ấy tao làm ở đây đâu?"



Từ lúc bước vào, cậu thiếu niên kia liền đi thẳng vào một bàn không xa không gần, ánh mắt thì như có như không lướt về phía quầy bar, trông có vẻ như đang tìm một nhân viên của cửa hàng.


Thật ra, Miyamura Katsuki đã đoán đúng, nhưng hắn cũng đoán sai.


Izana thật sự đến tìm Erika, nhưng là tìm Sano Erika, mà không phải là Michelle.


Trong khi khi hẹn hò với Izana, Erika luôn dùng cái tên Michelle để che giấu thân phận.


Dựa theo bản tính ác thú vị của mình, Erika lén lút vòng ra sau Izana, nhẹ nhàng đến gần và "Hù!" cô ôm chầm lấy cổ của Izana, khiến cậu giật bắn mình, suýt bật người ra khỏi ghế.


Izana quay đầu lại xem, mái tóc hồng quen thuộc giúp cậu nhận ra Erika ngay lập tức.


Cậu thở hắt một hơi, lấy lại linh hồn vừa suýt bay đi và hỏi, "Chị làm gì ở đây thế?"


"Làm gì?" Erika trố mắt, chỉ vào bộ quần áo phục vụ màu xám bạc của mình, "Tôi làm công ở đây mà, bán thời gian đó!"


A. Izana ngẩn người, trùng hợp đến thế sao.


Hôm nay cậu đến tiệm cà phê Eka là để tìm người chủ tiệm, cũng chính là "chị gái" mà anh Shinichirou đã kể, Sano Erika. Cậu đã có vài phỏng đoán về phản ứng của người kia, như chị ta sẽ sửng sốt, hoặc khó chịu, hoặc vui vẻ khi biết được mình còn có một người em trai nữa. Ẩn ẩn trong lòng cậu còn có một chút hưng phấn.


Nhưng cậu không đoán được mình sẽ gặp được Michelle ở đây.


"Tôi cứ tưởng em đến tìm tôi chứ." Erika ỉu xỉu, đặt menu lên bàn và phồng má giận dỗi.


Từ hôm lễ hội, hình như biểu cảm của cô gái này phong phú hơn thì phải, Izana nghĩ.


"Chị đã nói cho tôi biết chị làm ở đây đâu."


Cậu gọi một ly ca cao nóng. Erika nhanh chóng gửi đơn vào máy tính của tiệm rồi ngồi xuống ghế đối diện cậu. Cô chống cằm, mặt vẫn tỏ ra hờn dỗi, song cặp mắt kia cứ sáng lên khiến cậu có chút không tự nhiên.


"Sao thế?" Izana hỏi.


Cô hừ một tiếng, lia mắt sang hướng khác, không thèm trả lời Izana. Cậu nhún vai, cũng không hỏi nữa mà âm thầm tìm kiếm người "chị gái" Sano kia.


Thấy mình bị lơ đẹp, Erika tức tối trợn trừng mắt, thấp giọng bực bội, "Cái người này..."


Biết người này không đến đây để tìm mình, cô hỏi một cách khó chịu, "Này, em đến tìm ai à?"


Izana gật đầu, đợi phục vụ đặt ly ca cao nóng lên bàn, cậu mới nói tiếp, "Tôi tìm chủ tiệm."


Hả? Chủ tiệm? Không phải là cô thì ai? Erika nhướng mày, lại nghe đến "Sano Erika" thì không khỏi hoảng loạn.
s


Tìm Sano Erika!? Đúng rồi nhỉ, [Sano Erika] mới là chủ tiệm Eka, còn [Michelle] chỉ là người làm công thôi.


"Chủ tiệm ít khi đến lắm." Erika nói dối không chớp mắt, chính chủ tiệm đang ngồi trước mặt cậu đây, "Em tìm chủ tiệm chi đấy?"


Nghe thế, biểu cảm Izana trông có chút thất vọng. Cậu uống một ngụm ca cao, chủ động nói chuyện với Erika.


"Không có gì. Chị thường làm ca này à?"


"Ừ, tôi làm chấm công nên làm ca nào cũng được." hôm nay mới làm thôi chứ mọi ngày thì không.


"Không phải buổi sáng chị đi học à?"


"..." Ơ kìa, quên mất...!


Erika nhanh chóng che giấu bối rối của mình bằng một nụ cười đầy hoạt bát, "Hôm nay trường tôi có hoạt động nhà giáo, học sinh được cho phép nghỉ, tôi không có việc gì làm nên mới đến tiệm."


"..." Izana nhìn cô như thế, hoài nghi nảy lên trong lòng nhưng cũng không nói ra.


"Thế còn em?" Erika hỏi ngược lại.


Izana chậm rãi thưởng thức ly ca cao đã nguội bớt, hương ca cao ở đây không giống những nơi khác, mùi vị tự nhiên, không phải hương liệu làm cậu rất hài lòng, "Tôi nghỉ học."


"Nghỉ? Tạm nghỉ hả?"


"Không, tôi nghỉ luôn."


Erika giật mình, vội ngăn cản, "Đừng đừng, sao lại nghỉ học thế kia! Đi học quan trọng lắm, nếu không học thì tương lai thế nào!?"


"Tương lai thế nào?" Izana cười lạnh, "Việc học chả quan trọng gì với tương lai của những người như tôi, nếu không phải bị ép thì tôi cũng đâu có đi học." Nói đến đây, thấy biểu cảm vội vàng của Erika, chẳng hiểu bực bội ở đâu dâng lên, cậu trào phúng, "Học sinh gương mẫu thì lo mà học hành đi, chị đâu có giống tôi."


Những người như tôi thất học cũng rất nhiều, dù sao cũng không hi vọng gì vào tương lai, học hành chỉ tốn thời gian mà thôi. Học sinh gương mẫu như chị thì quan tâm tôi làm gì, lo mà cần cù đèn sách, thi đại học rồi có công việc ổn định, việc gì phải dây vào những người như tôi.


Đó là những gì cậu nghĩ, vừa nói ra đại khái thì trông thấy biểu cảm buồn bã của người con gái kia, cậu bỗng sinh ra cảm giác hối hận, rất muốn tự vả vào miệng mình vài cái cho xong.


Có lẽ, cậu nên kiềm bản tính của mình lại một chút để tránh doạ người, ít nhất là trước mặt người này, Izana tự nhủ.


"Tôi--" xin lỗi.


Bỗng nhiên, Izana dừng lại.


"Xin lỗi em nhé... Tôi nhiều lời quá nhỉ?" Erika cười khổ, trong đôi mắt đen kia như có làn sương khói.