Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi - Chương 46: Lời tàn nhẫn




Tiểu Trang chuẩn bị bữa sáng trong bếp. Chu Phóng thì ngây ra như phỗng ngồi ở bên ngoài.

Kỳ thật bây giờ hắn rất sợ Tiểu Trang, sợ tới trình độ chỉ cần Tiểu Trang tới gần hắn trong vòng 2 mét, hắn đã cảm thấy sau lưng lạnh run, tóc gáy cũng dựng đứng hết cả lên.

Thế nhưng bảo hắn đi thì hắn lại không muốn, hắn phải chịu đựng nỗi sợ ấy, ngồi ở chỗ này quan sát người kia, hắn sợ ngộ nhỡ hắn vừa quay mặt đi chỗ khác, Tiểu Trang sẽ thật sự chạy ra ngoài túm đại một người qua đường làm loạn, đến lúc đó ngoại trừ lại đánh một trận, hắn còn có thể làm được gì chứ?

Huống hồ cũng không thể đánh nữa, ngày hôm qua hắn ra tay rất nặng, lỡ đánh mạnh quá ảnh hưởng đến đầu óc thì sau này Quan Cố phải làm sao?

Không bao lâu sau, Tiểu Trang bưng hai phần bữa sáng tới, đặt trước mặt Chu Phóng, sữa tươi nóng hổi, trứng luộc và vài miếng chân giò hun khói.

“Chồng ơi, ăn sáng đi.” Ngữ điệu của cậu ta thân thiết như thể tối hôm qua cả hai chẳng hề phát sinh chuyện gì.

Chu Phóng không muốn ăn, một chút xíu khẩu vị cũng không có.

Tiểu Trang bóc nửa quả trứng gà, cầm phần còn vỏ rồi đưa cho Chu Phóng.

Hắn không nhận.

Tiểu Trang đẩy trứng tới trước: “Dù anh có tức giận thì cũng phải cơm nước xong xuôi mới có sức giận tiếp chứ.”

Chu Phóng nhìn thoáng qua quả trứng gà kia, trả lời: “Tôi chưa bao giờ ăn lòng trắng trứng.”

Tiểu Trang liền lột sạch lòng trắng trứng ra rồi bỏ vào bát trước mặt Chu Phóng, còn bản thân thì định ăn luôn phần lòng trắng trứng kia.

Chu Phóng lại đột nhiên nói: “Lòng trắng trứng cũng đưa cho tôi.”

Tiểu Trang chẳng hiểu ra làm sao nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời đặt lòng trắng trứng vào trong bát của hắn.

Hắn gắp lên ăn.

Chuyện ăn phần lòng trắng này đều là do Quan Cố làm cho hắn.

Hắn không cho phép Chu Tiểu Trang làm.

“Ngày hôm qua công ty Quan Cố gọi điện thoại đến, cậu trả lời người ta rằng hôm nay anh ấy sẽ đi làm đúng không?” Chu Phóng nói, “Không cho đi.”

Tiểu Trang phụng phịu: “Nhưng một tuần rồi hắn không đi làm, còn không đi nữa sẽ mất việc đó.”

Tâm tình Chu Phóng nặng nề mệt mỏi vô cùng: “Cậu đừng làm bộ muốn tốt cho anh ấy, ngày hôm qua cậu nói anh ấy thế nào, vũ nhục anh ấy những gì, từng chữ từng chữ tôi đều nhớ rõ đấy.”

Tiểu Trang tự bào chữa cho bản thân: “Ngày hôm qua là vì em say.”

Chu Phóng lườm cậu: “Hừ. Cậu nghĩ ai sẽ tin những lời này?”

Tiểu Trang thở dài: “Nhưng mỗi một câu một chữ của em đều là lời thật lòng.”

Chu Phóng: “…”

Tiểu Trang lạnh mặt ngay tức khắc: “Em ghen tị với hắn, chán ghét hắn, ngày hôm qua nói những lời kia về Quan Cố đều xuất phát từ thật tâm của em, em luôn cảm thấy hắn là một tên nhát gan, là đồ ‘kỹ nữ’.”

Chu Phóng ném đũa xuống bàn, lớn tiếng quát: “Đủ rồi!”

Tiểu Trang cũng ném đũa, quát lại: “Anh mới đủ ấy!”

Chu Phóng vốn đã sợ cậu ta, giờ bị cậu quát một tiếng càng sợ tới mức cả người run rẩy.

Tiểu Trang lạnh mặt nói: “Bây giờ em còn thích anh, đồng ý nhường nhịn anh, anh muốn mắng thì mắng, muốn đánh thì em cũng sẽ không đánh trả, duy chỉ có một điều, đừng mơ hạn chế sự tự do của em.”

Chu Phóng lắp bắp hỏi: “Cậu… cậu muốn làm gì?”

“Em đã nói với anh rằng ‘cục cưng’ kia của anh không về được, sau này công việc em sẽ làm hộ hắn ta, mẹ cũng do em nuôi, về phần anh….” Tiểu Trang nâng nâng cằm kiêu ngạo nói: “Không phải em nói rồi sao, dù sau này em không muốn anh thì anh bỏ được em à?”

Chu Phóng: “…”

Tiểu Trang ăn xong bữa sáng, đứng dậy tiến vào phòng ngủ, thay một thân chính trang đi ra, cậu ta thật muốn thay Quan Cố đi làm.

Chu Phóng chưa từ bỏ ý định ngăn cản: “Không cho đi, mặt cậu sưng húp thế kia ra ngoài sao được? Còn chưa đủ dọa người sao?”

Tiểu Trang hoàn toàn không thèm để ý, nói: “Nếu bọn họ hỏi thì em bảo bị chồng em đánh là được rồi, vừa lúc có thể come out.”

Chu Phóng: “…”

Hắn đành phải đổi lí do thoái thác khác: “Công ty của họ chuyên về tài chính, cậu đi thì làm được gì?”

Tiểu Trang mỉm cười cực kỳ ung dung: “Đi trước xem thử đã, cùng lắm thì từ chức, trở về tiếp tục viết bản thảo của em.”

Chu Phóng bực bội: “Lương của Quan Cố một năm lên đến cả 1 triệu tệ, cậu viết báo thì kiếm được mấy đồng? Cậu đừng quên trước kia quần áo mà cậu mua đều quẹt thẻ của Quan Cố đấy!”

Tiểu Trang cười càng vui vẻ: “Em không kiếm ra tiền thì anh nuôi em là được rồi.”

Chu Phóng liếc mắt xem thường: “Cậu là ai chứ? Dựa vào cái gì tôi phải nuôi cậu?”

Sắc mặt Tiểu Trang biến đổi ngay tức khắc: “Vậy anh đừng chắn đường em đi làm, tránh ra!”

Chu Phóng: “…”

Chu Phóng mở mắt trừng trừng nhìn Chu Tiểu Trang ra cửa đi làm thay Quan Cố, điên nhất là hắn hoàn toàn chẳng thể có cách gì ngăn cản.

Đứng ngây ngốc ở đó trong chốc lát, hắn mới nhớ tới chuyện quan trọng phải làm mà tối qua Diêu Bối Bối đã dặn. Ngó thấy thời gian cũng không còn sớm lắm, Chu Phóng vội vàng gọi điện cho mẹ Quan.

“Dì ơi là con ạ… Thuốc ấy ạ? Con cho cậu ấy uống rồi… Chẳng phải cần uống hai lần sao, dì đừng nóng vội… Dì có thể cho con xin cách liên lạc với bác sĩ chữa bệnh cho Quan Cố không ạ?… Con có người bạn làm nghề nghiên cứu tâm lý học bên Mỹ, thầy của cô ấy là chuyên gia khoa thần kinh, con muốn nhờ người ta xem thử hồ sơ bệnh án của Quan Cố, không chừng có thể cung cấp chút ý kiến chuyên nghiệp… Dạ, vậy dì nói trước với bác sĩ ấy một tiếng nhé, con sẽ đưa bạn tới tìm, dì nói địa chỉ là được ạ.”

Hắn không dám hé tí nào cho bác gái biết việc Chu Tiểu Trang chẳng những là một kẻ lừa đảo mà còn là một kẻ điên, càng không dám nhắc tới chuyện sáng nay Chu Tiểu Trang đã nghênh ngang thay Quan Cố đi làm rồi.

Đến hắn còn sắp tức hộc máu đây, nữa là mẹ đẻ của Quan Cố, nghe xong khéo dì lăn ra ngất xỉu mất.

Ghi nhớ địa chỉ xong hắn liền đi đón Diêu Bối Bối, không quên đội mũ đeo khẩu trang kín mít, nhanh chóng di chuyển đến bệnh viện gặp bác sĩ của Quan Cố.

Bác sĩ hàn huyên với Diêu Bối Bối hồi lâu, hắn ở bên cạnh nghe mà cái hiểu cái không, chẳng thể nắm bắt được toàn bộ.

Sau đó vị bác sĩ nọ lấy vài cuốn tài liệu cho bọn họ, còn xin cả địa chỉ email để gửi thêm một phần hồ sơ điện tử cho Diêu Bối Bối.

Sau khi chào tạm biệt bác sĩ rồi đưa Diêu Bối Bối về nhà, cô không thông báo tình hình gì mà chỉ bảo hắn về chờ tin tức.

Chu Phóng chậm rãi về tới nơi thì ghé qua căn hộ của Quan Cố trước, nhìn trong nhà một vòng chẳng có ai thì mệt mỏi lê bước lên lầu.

So với ngoài trời thì trong nhà quả thực ấm áp như xuân, Mèo Tới đang cuộn mình ngủ say sưa bên cửa sổ, có lẽ mơ thấy cái gì đó nên phát ra tiếng hừ hừ khe khẽ, dù là trong mơ hay là ngoài giấc mơ ấy, nó đều là một chú mèo tĩnh lặng, vui vẻ, vô lo vô nghĩ đến thế.

Ba của nó thì lại không hề được sung sướng như vậy. Gần 10 ngày nay cả người Chu Phóng như thể bị vùi lấp trong bùn lầy không thoát ra được, đến con trai cưng cũng chẳng buồn ngó ngàng, vừa nôn nóng lại vừa cô độc.

Chưa từng có thời khắc nào khiến Chu Phóng cảm thấy tịch mịch thế này, mấy năm nay bất kể là xảy ra chuyện gì, tốt hay xấu, vui vẻ hay đau khổ, thành công hay thất bại, chỉ cần hắn vừa quay đầu lại thì sẽ luôn thấy Quan Cố mãi mãi đứng ở bên cạnh hắn. Đồng ý cho hắn làm bạn, ngoài tình thân thì còn là tình yêu anh sẵn sàng trao hết, một chút cũng không tiếc nuối giữ lại cho riêng mình. Hắn chẳng những trì độn đến nỗi hoàn toàn không phát giác điều gì mà còn ngu ngốc để khi thật sự có được Quan Cố thì lại chẳng biết quý trọng.

Chu Phóng hận Tiểu Trang đấy, nhưng người khiến hắn càng không thể tha thứ hơn chính là bản thân mình, kẻ mà luôn miệng nói thích Quan Cố lại luôn vô tình hoặc hữu ý tổn thương anh.

Sắc trời dần dần tối, hắn nằm trước cửa sổ, nhìn ánh đèn bắt đầu sáng lên của những ngôi nhà bên ngoài, mắt ầng ậng nước.

Nếu đến cuối cùng Quan Cố vẫn không về, vậy thì trên đời này vĩnh viễn sẽ không có một ô cửa sổ sáng đèn nào thuộc về hắn nữa rồi.

Đúng lúc này, tiếng chuông di động bỗng vang lên, cắt đứt luồn suy nghĩ miên man của hắn. Trên màn ảnh hiện ra cái tên “Quan Cố” đang nhấp nháy.

Là Tiểu Trang.

“Em tan tầm rồi, anh ở trên lầu hả?” Giọng của cậu dường như nghe rất vui vẻ, “Em mua sầu riêng nè, anh mang Mèo Tới xuống dưới ăn đi.”

Chu Phóng không ôm Mèo Tới theo, một mình đi xuống lầu.

Tiểu Trang đang cố sức bổ sầu riêng ra, động tác và vẻ mặt cũng không thoải mái lắm, rõ ràng vẫn chưa thể thích ứng thứ mùi đặc trưng của loại quả kia.

Nhưng vừa nhìn thấy Chu Phóng tiến vào, cậu lập tức liền thay đổi biểu tình hào hứng nói: “Quả này là người bán hàng chọn hộ em đó, thím ấy bảo nó chín rồi, ngọt lắm.”

Chu Phóng không tiếp lời của cậu, chỉ hỏi: “Hôm nay cậu làm gì ở công ty Quan Cố?”

Vẻ tươi cười của Tiểu Trang xìu xuống: “Không làm gì cả, tham dự hai cuộc họp, sếp bảo làm phương án gì đó thì em gọi đám nhân viên thực tập đi làm.”

Chu Phóng giận dữ: “Cậu sẽ hủy hoại sự nghiệp của anh ấy đó.”

Tiểu Trang nhếch môi, tỏ vẻ như chuyện hắn vừa nói rất nực cười: “Hiện tại em chính là Quan Cố, em lại không quan tâm tới công việc này đâu.”

Chu Phóng: “…”

Hắn nổi điên lên: “Cậu đã ghét anh ấy như vậy, người khác thấy cậu lại gọi tên ảnh, chẳng lẽ cậu không khó chịu sao?”

Tiểu Trang cau mày lột một múi sầu riêng ra đặt lên đĩa rồi nhẹ giọng trả lời: “Không hề, em vui lắm ấy, ai cũng gọi em như thế mới tốt, thế càng chứng minh từ nay về sau không có hắn cũng chẳng sao.”

Chu Phóng tức đến mức mặt mũi trắng bệch.

Tiểu Trang đưa miếng sầu riêng kia cho hắn: “Chồng à, ăn đi, em bóc cho anh đó.”

Chu Phóng gạt ra: “Cậu tự ăn đi! Còn nữa, gọi tôi là Chu Phóng.”

Tiểu Trang nín thở chậm rãi cắn một miếng to, nhai nhai nuốt nuốt, vẻ mặt hơi khó nhìn trong chốc lát, xong xuôi cậu mới nói: “Thứ này hình như cũng không khó ăn lắm.”

Tâm tư của Chu Phóng vốn chẳng nằm ở quả sầu riêng kia, chỉ cảm thấy càng nghe cậu nói chuyện thì càng bực bội: “Mặc kệ cậu đang nghĩ gì, ở trước mặt tôi thì đừng học theo anh ấy.”

Tiểu Trang vừa ăn sầu riêng vừa thủ thỉ: “Lớn lên giống nhau thì trách em sao? Ai mà thèm học hắn chứ?”

Chu Phóng chỉ vào miếng sầu riêng cười mỉa: “Không học anh ấy ư? Vậy cậu mua cái này làm gì?”

Tiểu Trang đột ngột khựng lại.

Chu Phóng tiếp tục xát muối vào người trước mặt: “Tôi thấy cậu không chỉ ghen tị với anh ấy mà còn cực kỳ hâm mộ Quan Cố nữa, cho nên cậu vừa nói ghét ảnh xong quay đầu lại dùng sức bắt chước anh ấy. Hôm qua tôi bảo trước kia anh ấy không ăn, sau này mới ăn, hôm nay cậu liền nhanh chóng mua một quả về luyện, thế này là ghét Quan Cố sao? Rõ ràng cậu muốn biến thành anh ấy đến phát điên rồi.”

Tiểu Trang nắm chặt miếng sầu riêng trong tay, cơ hồ bóp thành một đống nhão nhoét.

Chu Phóng ngẩn người, hắn chỉ thuận miệng chọn những lời khó nghe để nói, nhìn Tiểu Trang như vậy hình như là nói trúng rồi?

Hắn thử thăm dò: “Cậu cũng không nhất định thích đàn ông, cậu thấy anh ấy thích tôi mới học theo anh ấy cũng thích tôi.”

Ánh mắt Tiểu Trang mãnh liệt đâm thẳng lại đây, phủ nhận ngay lập tức: “Không phải, em xem anh đóng kịch mới yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, người đi xem kịch chính là em chứ không phải hắn, em thích anh là thật lòng.”

Chu Phóng châm chọc: “Thôi đi, còn thật lòng thật dạ cái gì, buổi sáng không phải chính cậu bảo ‘Sau này dù em không cần anh thì anh cũng chẳng nỡ rời bỏ em’ à? Tôi không nỡ thật đó nhưng không phải vì cậu đâu, cậu có gì để đắc ý chứ? Cậu tưởng muốn trở thành Quan Cố thì có thể làm được sao? Cậu không cần tôi nữa? Ha ha… Tôi vốn dĩ chưa từng cần cậu.”

“Bộp ——!” Miếng sầu riêng bị Tiểu Trang dùng sức bóp nát kia bị ném mạnh lên mặt đất.

Chu Phóng lại bắt đầu sợ hãi đổ mồ hôi lạnh sau lưng.

Đổi lại thì có ai mà không sợ chứ? Tiểu Trang thật sự nổi điên lên thì không chừng ngay cả có là Chu Phóng cậu cũng dám đánh lắm.

“Anh nghĩ em thích anh nhường nào hả?” Tiểu Trang nhìn thẳng hai mắt hắn, tràn đầy oán độc nói, “Nếu em có thể quản được chính mình, có thể không thích anh nữa thì đã tránh anh thật xa rồi. Em làm không được, nói mấy câu ác độc cho bõ tức thôi cũng không được sao?”

Chu Phóng: “…Được.”

Ánh mắt Tiểu Trang nhu hòa vài phần.

Chu Phóng tiếp tục bỏ thêm một câu: “Nhưng điều tôi nói không phải chỉ là lời tàn nhẫn cho đỡ giận, người tôi luyến tiếc chỉ có Quan Cố, tôi không cần cậu, tôi chỉ muốn anh ấy trở về.”