Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi - Chương 44: Kill me Kill him




Nói xong, cậu liền muốn cởi dây thắt lưng của Chu Phóng.

Chu Phóng bị dọa chảy mồ hôi lạnh, vừa giãy giụa vừa mắng: “Con mẹ nó, cậu điên à?”

Qua một quãng thời gian ngắn, đầu hắn không choáng như vừa rồi nữa, sức lực của tay chân cũng khôi phục hơn phân nửa, liều mạng giãy giụa cũng không hoàn toàn vô ích như mới nãy, Tiểu Trang đè không được hắn, bị hắn hất trúng cằm đau điếng nên hơi thả lỏng một chút, Chu Phóng vội nhổm dậy chạy ra xa, ngồi bệt trên sàn nhà thở mạnh, cáu giận gắt: “Chu Tiểu Trang! Con mẹ nó cậu mà còn xằng bậy thì đừng trách tại sao tôi không khách sáo với cậu!”

Hắn cũng biết lúc này biểu hiện của mình rất bán đứng tâm tình, nhưng hắn thật sự đã bị dọa sợ chết khiếp đó.

Hắn cho rằng Tiểu Trang thích dưa chuột của hắn, ai mà biết Tiểu Trang lại ngấm ngầm nhớ thương cúc hoa cơ chứ.

Tiểu Trang xoa nhẹ cằm của mình, sắc mặt cực kỳ tối tăm.

Chu Phóng cảm thấy không đúng lắm, biểu hiện này có chút không giống Tiểu Trang, nhưng cũng không giống Quan Cố, hắn cẩn thận gọi thử một tiếng: “Chu… Tiểu Trang?”

Tiểu Trang liếc hắn một cái: “Là em, cục cưng của anh còn chưa ra đâu.”

Chu Phóng ngây người một khắc mới mắng: “Cậu có biết xấu hổ không vậy? Trước kia còn giả làm thụ?”

Ai ngờ Tiểu Trang lại đáp: “Em không hề giả vờ.”

Chu Phóng bị tức đến bật cười: “Cậu đùa tôi đấy à? Cậu không giả vờ? Vậy thì ai tự nói mình là tiểu thụ xinh đẹp nhất thế giới vậy?”

Tiểu Trang mỉm cười, ung dung đáp lại: “Khi đó em cứ nghĩ anh là công cho nên mới bảo mình là thụ, ai biết hóa ra anh lại là thụ đâu.”

Chu Phóng: “…”

Tầm mắt Tiểu Trang xê dịch xuống phía dưới, dừng ở nơi hơi gồ lên của Chu Phóng. Hắn cảm giác được ánh nhìn bèn vội vã cong chân lại che đi.

Tiểu Trang hất cằm: “Anh còn dám bảo ngoài Quan Cố thì ai cũng không được, phản ứng này gọi là không được à?”

Chu Phóng nổi giận: “Ai bị sờ như thế mà còn có thể không phản ứng chứ?”

Tiểu Trang bắt ngay lấy câu nói này: “Em cũng chỉ có phản ứng với anh thôi, không tin anh thử xem.”

Chu Phóng làm sao có thể đi thử được, hắn quát to: “Cút đi!”

Tiểu Trang khẽ liếm môi: “Quan Cố có thể làm thì em cũng có thể, không quản là ăn sầu riêng hay là đè anh ra.”

Chu Phóng hết sức tức giận, mắng: “Mẹ nó, đã bảo tôi không thích cậu mà! Không muốn hôn cậu cũng không muốn lăn giường với cậu. Chuyện này không liên quan tới việc ai trên ai dưới, cũng chẳng liên quan đến mấy quả sầu riêng, dù cậu có ăn một trăm quả sầu riêng thì tôi cũng sẽ không thích cậu!”

Nếu chiếu theo kinh nghiệm trước kia, Tiểu Trang nghe vậy nhất định sẽ khóc lóc nức nở.

Nhưng hiện giờ cậu lại không hề khóc, sắc mặt cũng chẳng buồn thay đổi, chỉ thờ ơ nhìn Chu Phóng.

Chung quy Chu Phóng cứ cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng mãi chẳng nghĩ ra được điều gì, ngoài mạnh trong yếu bày ra vẻ mặt hung ác: “Nhìn cái gì? Có nhìn nữa thì tôi cũng không thích cậu đâu.”

Bỗng dưng Tiểu Trang nói lảng sang chuyện khác: “Em nhặt được một hộp thuốc trong sọt rác nhà vệ sinh.”

Chu Phóng: “…”

Tiểu Trang tra hỏi: “Ai đưa cho anh? Có phải là Diêu Bối Bối không?”

Chu Phóng không muốn nói ra sự thật nên chỉ đành nhận: “Tôi tự mua!”

Tiểu Trang tiếp tục chất vấn: “Anh mua à? Vậy tại sao anh lại vứt đi?”

Chu Phóng không bịa ra được gì để nói dối bèn gắt ngược lại: “Tôi thích thế đó, cậu quản được sao?”

Tiểu Trang nhếch môi cười nói: “Em không xen vào được nhưng em đoán được… Có phải là mẹ em đưa cho anh không?”

Chu Phóng: “…”

Hai mắt Tiểu Trang rốt cục đỏ ửng, cậu hét to: “Là mẹ đúng không?”

Chu Phóng: “… Dì chỉ vì muốn chữa bệnh cho con trai thôi.”

Cảm xúc của Tiểu Trang vô cùng kịch liệt, cậu lớn tiếng quát: “Ai là con của bà? Chỉ có Quan Cố thôi sao? Vậy tôi thì sao? Tôi không phải con trai của mẹ à? Tôi cũng rất yêu mẹ mà! Thế nhưng mẹ lại muốn giết tôi!”

Chu Phóng: “…”

Tiểu Trang nói tiếp: “Quan Cố có chỗ nào tốt? Tôi không tốt ư? Tôi vừa ngoan lại vừa nghe lời, vì sao các người đều muốn hắn mà không muốn tôi?”

Chu Phóng không biết nên nói cái gì mới đúng, hắn cảm thấy trong lòng Tiểu Trang không hẳn là không rõ đáp án của vấn đề này, có điều loại chuyện đấy phát sinh ngay trên người của mình thì khó tránh khỏi vẫn sẽ bị tổn thương.

Nào ngờ ngay sau đó Tiểu Trang lại nói: “Quan Cố thì có gì hay? Anh còn bảo em giống con gái, hắn mới giống đàn bà ấy, luôn miệng nói yêu anh mà ngay cả dũng khí thổ lộ cũng chẳng có, cái loại rác rưởi như hắn mà cũng xứng nói yêu anh sao?”

Chu Phóng tức giận quát: “Cậu dám chửi anh ấy thêm một câu thử xem!”

Tiểu Trang cũng nổi nóng: “Em cứ chửi đấy! Trong nhật kí hắn viết nào là yêu anh thương anh, có ích lợi gì? Anh quen người khác mà hắn cũng chỉ biết trốn ở trong nhà khóc, ở trong mắt em hắn chính là một tên vô dụng.”

Chu Phóng hoàn toàn phẫn nộ rồi, nhào qua túm áo cậu quát lớn: “Ai cho phép cậu nói anh ấy? Cậu thì biết cái đếch gì?”

Tiểu Trang cười lạnh: “Làm sao mà tôi không biết được? Tôi còn biết hắn thừa dịp anh uống say, dụ dỗ anh lên giường, hắn chỉ là đồ kỹ nữ thấp hèn mà thôi!”

Chu Phóng vung một quyền tới, mặt Tiểu Trang bị đánh lệch qua một bên.

Mèo Tới nhảy lên trên lưng sô pha, lông toàn thân đều dựng đứng lên, lớn tiếng kêu “meo meo” hòng khuyên can.

Chu Phóng chợt nghĩ ra cái chỗ không đúng rồi! Hắn kinh ngạc hỏi: “Làm sao cậu biết chuyện này?”

Mặt Tiểu Trang sưng nửa bên, cậu ôm má đáp: “Không phải đã nói rồi sao, em xem nhật ký của hắn.”

Chu Phóng càng ngạc nhiên hơn: “… Cậu đọc được nhật kí của anh ấy lúc nào?”

Tiểu Trang bình tĩnh nhìn hắn: “Khi anh lên đại học.”

Chu Phóng: “!!!”

Ánh mắt Tiểu Trang vô cùng buồn bực: “Em đã biết từ lâu rằng mình và người tên Quan Cố đó dùng chung một thân thể.”

Chu Phóng buông tay đang nắm áo cậu ra, hoảng sợ lui về phía sau hai bước.

Tiểu Trang lại tới gần hắn, hắn chỉ đành liên tục lui về phía sau, Chu Phóng không thể không mạnh miệng quát: “Con mẹ nó, cậu đứng lại cho tôi!”

Tiểu Trang đứng khựng lại ngay.

Chu Phóng muốn nói chuyện, có điều môi lại run run, trong lòng tràn ngập khủng hoảng.

Tiểu Trang nghiêng đầu nhìn hắn mỉm cười: “Em biết em không có bạn cùng phòng, Mèo Tới là mèo của anh, Diêu Bối Bối không phải bạn học của em, em cũng không phải đàn em của anh.”

Chu Phóng ngơ ngẩn hỏi theo phản xạ: “… Phải không?”

Tiểu Trang tiếp tục tung ra những bí mật khác: “Em chưa từng thấy anh đá thẻ cơm trong căn-tin trường, người thích lúc anh dùng chân đá thẻ lên là Quan Cố, hắn viết lại trong nhật kí. Em vừa gặp đã yêu anh là khi anh diễn kịch ở trường học, anh nhắn tin mời Quan Cố tới xem, người tới là em. Anh diễn Hamlet rất tuyệt, trông anh lúc ấy thật đẹp, khi anh cúi chào cảm ơn có một cô gái lên sân khấu tặng hoa, anh ngậm nó ngang miệng, đi đến sát sân khấu cúi người sau đó ném cho em ngồi ở vị trí hàng đầu. Lúc ấy em lập tức mê mẩn anh, sau này em xem vài vở kịch anh đóng nữa, anh còn thường xuyên trộm nháy mắt với em, anh thật sự rất đáng yêu.”

Khi đó Chu Phóng cho rằng người tới xem hắn diễn kịch là Quan Cố, còn cảm thấy Quan Cố khẩu thị tâm phi, mỗi lần đều nói không có thời gian, kết quả gần như buổi diễn nào cũng có mặt, chẳng qua là tan cuộc thì tìm không thấy người đâu nữa.

“Tại sao cậu lại gạt tôi?” Đầu óc của hắn vô cùng hỗn loạn, chỉ có thể thốt lên câu chất vấn, “Cậu đã sớm biết cậu là nhân cách khác của Quan Cố, vì lẽ gì mà còn làm bộ như hoàn toàn không biết gì cả trước mặt tôi?”

Tiểu Trang trầm mặc một lúc lâu mới nhỏ giọng nói: “Nếu không như vậy thì em biết dựa vào cái gì để tranh đoạt với hắn đây?”

Chu Phóng ngẩn người.

Nét mặt Tiểu Trang nhuốm đầy sự đau khổ: “Anh thích hắn, mẹ thích hắn, mà ngay cả Diêu Bối Bối cũng thiên vị hắn, em biết em tranh giành không lại hắn. Mấy năm trước khi hắn phát hiện ra em liền uống thuốc để đè ép em, không cho em đi ra nữa, anh cho là chỉ có hắn đau khổ thôi sao? Em cũng biết đau mà, em cũng rất đau đầu, ngủ không được, rụng tóc, cương nhưng lại chẳng thể bắn, biết rõ ràng chính mình sẽ bị thứ thuốc kia giết chết nhưng cũng chỉ có thể mở mắt trừng trừng chờ cái chết tới, bộ em không đau khổ sao? Thế nhưng căn bản sẽ chẳng một ai quan tâm em có đau hay không cả!”

Gương mặt cậu đờ đẫn, thẫn thờ thuật từng từ từng chữ một cách lạnh lẽo: “Năm ngoái đột nhiên em tỉnh lại, soi gương phát hiện dáng vẻ của mình đã thay đổi mới biết được em ‘chết’ đã nhiều năm. Từ khi đó em nghĩ, em không bao giờ muốn trải qua loại chuyện này nữa. Nếu chỉ có thể lưu lại một người, hà cớ gì không thể là em?”

Chu Phóng kinh hoàng: “… Cậu có ý gì?”

Tiểu Trang mỉm cười thật tươi, nhưng trong mắt Chu Phóng thì không khác gì ác quỷ: “Không có ý gì, hắn có thể ‘giết’ em thì đương nhiên em cũng có thể ‘giết’ hắn.”

Cậu cười nhạt rồi mới nói tiếp: “Hắn là một tên có bệnh, ngọn nguồn căn bệnh của hắn ở chỗ nào em rõ ràng hơn bất cứ ai.”

Chu Phóng đột nhiên nhớ tới trước đêm đó, những cái tin nhắn quái lạ trên weixin mà mình nhận được, khó có thể tin nói: “Ngày đó cậu nhắn những tin ấy chẳng lẽ là cậu cố ý làm cho ảnh hiểu lầm tôi và cậu có gì đó ư?”

Tiểu Trang khẽ hất cằm lên, nửa bên mặt còn sưng, nhưng cũng khó nén được vẻ đắc ý: “Em đã sớm bảo hắn là đồ vô dụng mà, nói mấy câu là có thể tức giận đến nỗi tự động biến mất.”

Chu Phóng cực kỳ hoảng hốt: “Biến mất… là sao?”

Tiểu Trang vừa cười vừa đáp: “Anh còn chưa hết hy vọng à? Vĩnh viễn hắn cũng không cơ hội xuất hiện nữa đâu.”

Đáy lòng Chu Phóng lạnh toát sợ hãi, miệng vẫn cố cãi lại: “Cậu nói bậy!”

Tiểu Trang nhếch môi cười nhìn hắn, bỗng nhiên giọng hóa thành ngữ điệu vô cùng dịu dàng: “Chồng à, là anh và em phối hợp với nhau ‘giết hắn’ đó nha.”