Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi - Chương 29: Nấu cơm




Tiểu Trang trong mắt Chu Phóng là một nhân cách phụ thuộc vào chính chủ Quan Cố, cậu không có bạn, không có người thân, không có bất kỳ giấy tờ gì để chứng minh sự hiện hữu của mình, thế nên tối qua khi Tiểu Trang tìm đến tận cửa mới làm hắn sợ gần chết.

Đối với hắn, nhân cách thứ hai này chỉ nên tồn tại trên mạng ảo như weixin mà thôi, cậu vốn không nên xuất hiện trong đời thật như thế.

Đó giờ Chu Phóng vẫn nghĩ, trừ mình ra sẽ không có ai biết được nhân cách phân liệt của Quan Cố chính là một cậu nhóc manh manh đáng yêu lại rất mê trai.

Ấy vậy mà mẹ anh lại biết rõ ràng.

“Khi các con học cấp 3 ấy, vào học kỳ đầu năm lớp 11 thì phải.” Mẹ Quan Cố vừa luôn tay xào nấu đồ ăn vừa kể, “Giáo viên chủ nhiệm lớp các con có liên hệ với dì bảo rằng hình như Quan Cố đang yêu sớm, vốn cổ cũng tính mắt nhắm mắt mở làm lơ chuyện này chứ chẳng báo phụ huynh gì đâu, nhưng ai ngờ thành tích của Quan Cố lại chểnh mảng rõ rệt, trong kỳ thi giữa kỳ đợt đó nó rớt xuống mấy hạng lận.”

Thi giữa kỳ năm lớp 11 ư? À, Chu Phóng nhớ rất rõ khoảng thời gian này, không lâu trước đó hắn đã ngả bài với Quan Cố rằng mình thích con trai, chính là cậu hotboy lớp bên nọ, sau đó thì hai người cãi nhau một trận ầm ĩ rồi tuyệt giao. Kết quả kỳ thi năm ấy cả hắn và Quan Cố đều đứng thứ tư, chỉ là anh thì ở top đầu, hắn thì xếp ngược từ dưới lên. Hắn vẫn còn ấn tượng được chuyện này vì hôm phát bài thi, trong khi hắn đang phe phẩy tờ phiếu 24 điểm môn Hóa với vẻ #méo_thèm_quan_tâm ở cuối lớp thì các bạn học bên cạnh lại cứ xôn xao không dứt “Thành tích của Quan Cố bị tính nhầm à, học bá như cậu ta làm sao có thể rớt xuống hạng tư được?”

Mẹ Quan vặn nhỏ bếp gas xuống rồi quay sang tiếp tục kể chuyện: “Dì nghe giáo viên nói xong thì cuống cuồng sốt ruột lo lắng. Thời điểm cấp 3 là giai đoạn rất quan trọng để quyết định phần nào trường đại học mà các con có thể thi vào, tại sao Quan Cố lại ở trong giai đoạn mấu chốt như vậy mà phạm phải sai lầm được chứ? Thật ra từ bé nó đã là đứa hiểu chuyện, nó có suy nghĩ riêng của mình, nó biết mình muốn làm gì và phải làm gì, gần như kể từ khi nó tự xúc cơm ăn được thì chú với dì đã chẳng còn phải bận lòng vì đứa con duy nhất này nữa rồi. Bất luận yêu cầu như nào Quan Cố cũng đều thực hiện được hết, kể cả ở nhà hay trường học thì nó cũng là đứa nhỏ ưu tú khiến dì rất tự hào. Thế nên lúc thấy nó gặp vấn đề như vậy, dì cũng không biết phải làm sao để quản được nữa. Chú có thử nói chuyện với Quan Cố rồi đó chứ, nhưng nó chẳng thèm kể lể gì với hai ông bà này cả. Cạy mồm thì không được, muốn đoán lại không đoán nổi nó đang nghĩ gì, cuối cùng dì đành dùng biện pháp hạ sách là nhìn trộm nhật ký của con trai.”

Bà ngại ngùng quay sang nhìn Chu Phóng: “Dì biết mấy đứa nhỏ các con sẽ ghét bỏ chúng ta thiếu tôn trọng quyền riêng tư của mình, nhưng khi ấy quả thật dì hết cách rồi.”

Chu Phóng gật gù hùa theo: “Con hiểu mà, chỉ vì lúc đó dì quá lo cho cậu ấy mà thôi.”

Mẹ Quan Cố bất đắc dĩ mỉm cười: “Lúc xem nhật ký của nó, dì mới biết được hóa ra thằng bé không hẹn hò với cô gái kia, người nó thích là con trai. Trong đó Quan Cố viết rất nhiều về cảm xúc của mình, nó tự gọi mình là kẻ biến thái, là người không bình thường, nó không dám nói với ai, lại càng không dám lại gần cậu trai kia, chỉ có thể gắng gượng tự cách ly mình ra xa khỏi người đó.”

Nói tới đây, gương mặt mẹ anh thoáng hiện lên nét chua xót, bà thở dài một hơi rồi mới hắng giọng kể tiếp: “Thú thật với con, ban đầu dì không thể nào tiếp thu nổi việc này, nam sinh sao có thể thích nam sinh được? Kết quả là xem đến cuối nhật ký của Quan Cố xong thì những vấn đề đấy đều nhạt bớt cả, chỉ còn lại sự lo lắng và đau lòng đứa con trai này mà thôi, bởi vì trạng thái của nó càng lúc càng tệ, những đoạn viết vừa ngắn vừa vội, cảm xúc thì tụt dốc hẳn. Quan Cố tự nhận mình là kẻ yếu đuối, nó không dám thổ lộ thế nên đã bỏ lỡ mất đối phương, người kia đã quen người khác mất rồi. Đã vậy thành tích của Quan Cố còn rớt hạng nên nó lại càng tự ti, cho rằng mình đúng là đứa thất bại, làm việc gì cũng không xong…”

Trong lòng Chu Phóng ngũ vị tạp trần, bọn họ không thể quen nhau ngay từ đầu là do Quan Cố yếu đuối chẳng dám thổ lộ sao? Không hề!

(Ngũ vị tạp trần: ngũ vị là chua – ngọt – cay – đắng – mặn, ý chỉ tâm trạng rối bời, cảm xúc lẫn lộn khó tả)

Chỉ là do anh nghĩ cho Chu Phóng, không muốn bẻ cong hắn, chứ nếu Quan Cố mà thẳng thắn nói ra thì hắn đã sớm cong như cầu vồng rồi, thành ra không thể bảo Quan Cố yếu đuối, đấy là anh quan tâm nên mới không muốn hại hắn mà thôi.

Vì sao Chu Phóng lại biết ư? Vì chính bản thân hắn cũng từng trải qua cảm giác đó, hắn yêu đơn phương anh những 9 năm mà không dám tỏ tình cũng chỉ vì hắn mong anh không phải bước lên con đường khó khăn như hắn đang đi, có thể thuận lợi cưới vợ sinh con, cả đời trôi qua vui vẻ bình an.

“Lúc ấy dì rất xót xa, con mình thống khổ đến nhường này nhưng tại sao nó thà tự chịu dằn vặt một mình chứ chẳng muốn nói cho dì biết? Có phải do dì và ba nó yêu cầu quá cao mới khiến nó không dám để lộ ra sợ làm chúng ta thất vọng không?” Tựa hồ như những ký ức đau lòng lúc phát hiện ra bí mật của Quan Cố lại ùa về khiến đôi mắt mẹ anh đỏ hoe, rưng rưng chực khóc, có lẽ đến tận thời điểm này bà vẫn luôn tự trách chính mình vì việc đấy.

Trong lòng Chu Phóng khó chịu không thôi, hắn bước đến ôm lấy bà rồi khẽ dỗ dành: “Dì đừng nói như vậy, dì và chú đã dạy dỗ Quan Cố rất tốt rồi, bằng không sao cậu ấy có thể trở thành người giỏi giang như bây giờ được chứ? Dì xem xem, thành tích của Quan Cố rất xuất sắc, nhân phẩm lại càng miễn bàn, nói chung chỗ nào cậu ấy cũng tốt cả. Tất cả đều là nhờ dì và chú cả đó. Nếu mà hai người ân hận vì đã không nuôi dạy cậu ta theo kiểu buông thả, bỏ mặc thì hãy nhìn qua con đây nè, từ tiểu học con đã suýt đội sổ rồi, tính cách lại vô cùng tệ, mẹ con thì chẳng buồn mong đợi gì ở con nữa, chỉ có mỗi ba con lúc còn sống thì may ra những khi vui vẻ sẽ mới gọi con là con trai ngoan thôi. May năm ấy có hai người giúp đỡ con, nếu không thì chắc hiện tại con đã đi làm ở công trường, một bên nghe sếp chửi một bên vẫn cắm cúi đào than, chạy máy xúc cũng nên.”

Mẹ Quan Cố được hắn dỗ đến bật cười, vừa nhẹ nhàng vuốt tóc hắn vừa bảo: “Đứa ngốc này, chúng ta cũng không giúp được gì nhiều cho con, cũng là do chính con có năng lực diễn xuất bẩm sinh mà thôi. Để dì nhớ xem, năm đó ba con sinh bệnh, Quan Cố lo cho con dữ lắm, nó cứ sợ tình hình ba con mà chuyển biến xấu thì sẽ ảnh hưởng đến con thi đại học, may sao dì đọc được việc đó trong nhật ký của nó, lại nhớ đến chú có quen mấy vị giáo sư bên Học viện Điện ảnh nên mới bảo ông ấy hỗ trợ liên hệ với bọn họ giúp con phụ đạo thêm. Lúc đó dì chưa nói chuyện Quan Cố thích con cho chú nghe đâu, mãi đến sinh nhật năm nay thấy dì nhận được quà của con do Quan Cố mang tới nên chú thấy hơi lạ, dì cũng nhân đó kể cho ông ấy nghe việc hai đứa đang ở cùng một chỗ với nhau luôn. Ban đầu chú kinh ngạc dữ lắm đó, nhưng con cứ yên tâm, chú con không phải là người cổ hủ lạc hậu, ổng phân vân vài ngày thì cuối cùng cũng tiếp nhận chuyện này rồi.”

Mặt Chu Phóng đỏ bừng, trời mới biết bây giờ hắn đang xấu hổ cỡ nào, không biết khi ấy mẹ Quan giúp hắn liệu có đoán được sớm muộn gì hắn cũng đổ cái rầm trước con trai bà không nhỉ?

Dường như đoán được hắn đang nghĩ gì trong lòng, mẹ Quan Cố mỉm cười bảo: “Năm đó dì không nghĩ xa vậy đâu, chỉ là muốn thằng con mình được vui vẻ an lòng hơn mà thôi.”

Chu Phóng cảm động nhìn bà, đúng là tấm lòng của người mẹ lúc nào cũng bao dung rộng lớn.

Chu Phóng chợt nhớ tới lần Quan Cố “thú nhận” với hắn về căn bệnh này của anh, bèn hỏi: “Con từng nghe bảo hồi tụi con đang học đại học, có lần dì phát hiện thẻ tín dụng của Quan Cố bị trừ đi mấy ngàn tệ nên báo lại với cậu ấy, chính là từ khi đó cậu ta mới phát hiện trong người mình tồn tại một nhân cách khác, dì cũng là đến lúc ấy mới biết ạ?”

“Không phải đâu, lần đó là dì không cẩn thận, vì vốn dì cũng chỉ đơn giản nghĩ nó mới mua sản phẩm điện tử gì nên mới lỡ miệng hỏi thôi. Dì có để ý thấy đống quần áo mới trong tủ của nó nhưng chưa kịp giấu đi thì đã bị nó phát hiện trước.” Mẹ Quan lắc đầu đáp.

Chu Phóng chợt nghĩ đến một khả năng, hắn lắp bắp nói: “Dì, dì nói vậy ý là…”

Bà bình tĩnh nhìn hắn bảo: “Sau khi các con thi đại học xong thì dì đã biết bệnh tình của nó rồi.”

Chu Phóng giật thót: “… Từ lúc đấy ư?”

Không đúng!

Không phải là trong kì nghỉ đông đại học năm ba, bạn trai cũ của hắn tới tìm rồi bịa chuyện linh tinh nên Quan Cố và cậu ta mới đánh nhau một trận, sau đấy thì anh bị chọn tức đến sinh ra bệnh sao?

Rõ ràng là Quan Cố nói với hắn như vậy mà!

Mẹ Quan quay đầu qua nhìn bên phòng khách, ở đó chồng và con trai bà vẫn đang hăng say tán gẫu về vấn đề quy hoạch trong thành phố, chẳng ai chú ý đến động tĩnh ở trong bếp này, bà bèn khép cửa lại rồi trở về mở nắp nồi nước hầm xương ống đang sôi ùng ục lên, một mùi hương cực kỳ kích thích vị giác xộc vào mũi hai người.

Bà đậy nắp vung lại, điều chỉnh lửa nhỏ đi một chút rồi mới quay sang chậm rãi nói với Chu Phóng: “Dì còn nhớ đó là một buổi tối mùa hè, có một ngày Quan Cố rất vui vẻ, bảo là con vừa trúng tuyển Học viện Điện ảnh nên hôm nay hai đứa sẽ làm tiệc ăn mừng thành ra xin phép ngủ lại nhà con luôn. Sáng hôm sau chú ra ngoài, dì cũng có việc phải đi, mãi tới trưa dì mới về thì thấy Quan Cố đã ở nhà. Dì hỏi nó trưa nay muốn ăn cái gì, nhưng nó lại không đáp, dì thấy lạ bèn hỏi sao vậy thì nó cứ lấy tay chỉ vào cổ họng, vẻ mặt rất kỳ quái. Dì cảm thấy có việc gì đó không đúng nhưng cũng chẳng biết làm sao, cuối cùng nó đi lấy cái bút viết ra giấy cho dì nhìn, bảo là yết hầu rất đau nên không nói được. Dì vội vàng dẫn nó đến bệnh viện cho bác sĩ kiểm tra, nhưng người ta chỉ nói dây thanh quản bị sưng, chắc là nhiễm trùng cổ họng rồi. Họ có kê đơn thuốc, dặn là về nhà nhớ uống đầy đủ theo toa và uống nhiều nước, qua vài ngày sẽ khỏi.”

Bác gái hắng giọng một cái rồi lại tiếp tục kể: “Sau khi rời khỏi bệnh viện, biểu hiện của Quan Cố vẫn lạ lắm, mới đầu dì chỉ cho rằng họng nó không thoải mái nên mới như thế, vì vậy dì cũng không bận tâm. Ai ngờ lúc về đến nhà, nó đi vệ sinh xong ra nhìn thấy dì lại chào hỏi nói chuyện như bình thường. Dì tưởng Quan Cố hết đau rồi ấy chứ, nhưng vẫn đưa thuốc dặn nó nhớ uống, ai ngờ nó lại ngạc nhiên hỏi sao dì biết nó bị đau họng, lúc này dì mới thấy mọi chuyện hơi kỳ quái, ngay cả việc mới nãy còn đi khám bác sĩ hay xếp hàng lấy thuốc nó đều bảo chẳng nhớ gì hết.”

Chu Phóng bồn chồn, đứng ngồi không yên: “Vậy… người đi đến bệnh viện với dì là nhân cách thứ hai của cậu ta à?”

“Khi ấy dì vẫn chưa nghĩ đến chuyện khó tin vậy đâu, nhưng đến chiều khi mới ngủ dậy, dì đi ra phòng khách thì thấy nó đang ngồi đó xem tivi, thấy dì tới thì nó quay sang nhìn, mà ánh mắt nó lạ lắm, dì chưa bao giờ thấy nó nhìn mình như vậy cả, dì mới hỏi xem có chuyện gì thì thằng bé lại chỉ vào yết hầu rồi lắc lắc đầu. Con coi có kỳ lạ không? Rõ ràng lúc trưa ăn cơm nó vẫn còn nói chuyện luyên thuyên với dì, vậy mà tự dưng ngủ một giấc thức dậy thì lại không phát âm được nữa. Nó làm dì hồ đồ theo luôn. Sau đó nó lại về phòng, đến tối khi chú con về nhà nó mới đi ra chào hỏi, hai người còn bàn chuyện tin tức chính sự hồi lâu, có vẻ như nó lại hết đau rồi. Khi đó dì còn buồn cười nghĩ thằng quỷ con dám trêu chọc mẹ, ai dè sáng hôm sau tình trạng này lại diễn ra, có lúc nó hoạt bát khỏe mạnh vui vẻ bình thường, có lúc nó lại không nói được nữa, còn liên tục nhìn dì bằng ánh mắt cực kỳ quái lạ. Tận khi đấy dì mới phát hiện, hỏng rồi, Quan Cố có vấn đề thật rồi!”

“… Sau đó thì sao ạ?” Chu Phóng chột dạ hỏi.

“Thế là dì lại dẫn thằng bé đi bệnh viện kiểm tra yết hầu một lần nữa, bác sĩ ở đó cũng thấy rất ngạc nhiên, vì về lý thuyết thì dây thanh quản chẳng có vấn đề gì cả, vậy sao lại không thể nói chuyện được?” Vẻ mặt mẹ Quan cực kỳ khổ sở, bà ngừng một lát rồi mới lấy lại tinh thần để kể được tiếp, “Mọi người hỏi nó khó chịu ở đâu, nó viết trên giấy bảo mình không phát âm được, chỉ cần cố vận lực để nói thì sẽ thấy yết hầu rất đau, các bác sĩ chẳng ai có biện pháp nào. Dì còn dẫn Quan Cố qua tìm thầy thuốc trung y nữa, các vị đó nói có thể do nó nóng giận quá khiến tâm tình bạo phát bùng nổ nên mới đột ngột bị mất tiếng, nhưng cũng không người nào giải thích được việc lúc nói được lúc không là chuyện gì. Khi chúng ta về tới nhà, nó lại bình thường, có thể nói chuyện, ánh mắt cũng cực kỳ linh hoạt. Sau đó dì cố ý theo dõi thử, quả nhiên không đến nửa giờ sau nó lại bị ‘câm’, thần thái như cũng thay đổi thành một người khác hẳn. Dì vừa sốt ruột vừa sợ hãi, hỏi nó xem rốt cuộc là con làm sao vậy thì nó có viết giấy an ủi dì, bảo dì đừng lo lắng, nó vẫn khỏe. Lúc ấy dì cũng thầm tin tưởng rằng nó sẽ sớm khỏi hẳn, nhưng đến giờ đã hơn 9 năm trôi qua mà Quan Cố vẫn thế.”

Nghe đến đoạn bác sĩ chuẩn đoán “nóng giận quá khiến tâm tình bạo phát bùng nổ nên mới đột ngột bị mất tiếng”, trong lòng Chu Phóng liền lộp bộp, hắn bồn chồn ngọ nguậy không thôi.

…Bởi vì, quả thật bây giờ mỗi lần Tiểu Trang xuất hiện đều là do Quan Cố nổi giận, mà gần như nguyên nhân khiến anh nóng nảy như vậy đều là tại hắn.

Bác gái không biết chính xác hôm ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng thân là kẻ ‘gây tội’ thì Chu Phóng lại biết rất rõ.

Ngày đó Quan Cố đến nhà hắn để chúc mừng Chu Phóng thi đậu, hai người đã uống khá nhiều rượu, Chu Phóng nhân cơ hội đấy thổ lộ xong lại giả vờ hồ đồ gọi tên người khác, đã vậy còn cướp nụ hôn đầu tiên của anh. Quá đáng hơn nữa là sáng hôm sau xui xẻo làm sao mà tên bạn trai cũ lại đúng lúc mò tới cầu tái hợp, và vừa vặn bị Quan Cố bắt gặp tại trận.

Vốn hắn đang trông mong mẹ Quan kể một nguyên nhân hoàn toàn khác khiến Quan Cố sinh bệnh, như vậy đồng nghĩa với việc không phải Tiểu Trang xuất hiện từ mùa đông năm bọn hắn học cấp 3 để Chu Phóng đỡ áy náy hơn xíu vì ‘tội nghiệt’ của mình, ai ngờ lần theo dấu vết một hồi thì hóa ra hắn vẫn đúng là ‘thủ phạm chính’, so với việc bạn trai cũ chạy tới khiêu khích khiến Quan Cố tức giận thì việc kia còn muốn sớm hơn hẳn vài năm.

Hắn rụt rè hỏi: “Cậu ta… ý con là nhân cách thứ hai của Quan Cố ấy, người đó cũng gọi dì là mẹ ư?”

Bác gái gật đầu: “Thằng bé biết dì là mẹ của nó mà, nhưng nó lại không biết chính mình là Quan Cố. Nó bảo Chu Tiểu Trang mới là tên của bản thân. Đúng rồi, nó còn nghĩ mình tuổi Thân, học dưới con 2 khóa và vẫn luôn thầm mến con đó.”

Chu Phóng giật thót, vừa chột dạ lại vừa thấy hết sức khó xử, Tiểu Trang đã hết “thầm mến” từ lâu rồi, không chỉ cậu đã tỏ tình với hắn mà còn bị tên tra nam này đùa giỡn rồi phũ phàng gây tổn thương xong luôn nữa cơ.

“Hai năm sau đó, Tiểu Trang lại cho rằng mình là sinh viên ở chính trường Quan Cố đang theo học. Quan Cố học khoa tài chính, còn thằng bé này thì học hệ trung văn. Sau khi tốt nghiệp thì nó trở thành phóng viên tự do, thằng bé biết viết tiểu thuyết, truyện ngắn, còn viết cả bình luận cho phim điện ảnh nữa đấy.” Gương mặt bà thoáng hiện vẻ không đành lòng, bà thở dài một hơi rồi kể tiếp: “Thế nhưng tất cả những việc này đều là nó viết ra giấy hoặc gõ trên điện thoại cho dì xem, bởi vì mãi đến tận bây giờ nó vẫn chưa hề mở miệng nói tiếng nào.”

Chu Phóng ngạc nhiên cực kỳ: “Tiểu Trang không nói chuyện được ạ?”

“Do lần đó thằng bé thử nói mà yết hầu lại bị đau buốt ấy, sau đấy nó liền tự nghĩ mình là người câm luôn. Nó còn đi tìm xem mấy cái video dạy ngôn ngữ của người khiếm thính để tự học nữa. Thế nhưng Tiểu Trang rất ít dùng mấy ký hiệu tay chân đó, vì căn bản nó chẳng có bạn học hay bạn đồng nghiệp nào hết.”

Chu Phóng: “…”

Khó trách Tiểu Trang chưa từng gửi tin nhắn âm thanh qua, lại càng không bao giờ nghe máy mỗi khi hắn gọi vào số của Quan Cố.

“Hồi đầu năm nay Quan Cố có mua phòng bên chung cư tụi con, không hiểu sao mà Tiểu Trang lại tự cho rằng chính mình đã thuê phòng ở đó, còn nghĩ là do nó đang theo đuổi thần tượng nên mới muốn dọn qua. Thỉnh thoảng thằng bé gửi weixin cho dì có nhắc đến bạn cùng phòng đang nuôi một con mèo, nên dì nghĩ chắc Tiểu Trang tưởng Quan Cố là bạn cùng phòng với nó rồi.”

Việc này thì Chu Phóng đã từng nghe cậu kể, hắn bèn hấp tấp hỏi sang việc mà nãy giờ mình vẫn quan tâm nhất: “Dì chưa nói với Quan Cố việc này ạ? Con xem có vẻ như đến giờ cậu ấy cũng không biết nhân cách phân liệt của mình là người như nào đâu.”

Mẹ Quan bất đắc dĩ đáp: “Dì có đi gặp bác sĩ tâm lý tư vấn nhưng họ cũng không có biện pháp trị liệu, vì cái chính là bệnh của nó không phải thuộc dạng liên quan đến thần kinh mà chủ yếu là do vấn đề tâm lý. Phần lớn thời gian nó đâu có làm sao, nhưng hễ gặp phải áp lực quá lớn hay bị nguyên nhân ngoại giới kích thích thì tinh thần lại xảy ra chuyện. Lẽ ra như người bình thường thì mỗi lần việc này phát sinh cứ tiến hành giải tỏa tâm lý là ổn cả, nhưng tình huống của Quan Cố thì lại khá đặc biệt, vì Tiểu Trang đã xuất hiện rồi, chúng ta không có cách nào xóa bỏ nó được, tuy có thể dùng thuốc để kiềm chế số lần Quan Cố phát bệnh, nhưng tác dụng phụ của loại thuốc này rất có hại cho cơ thể.”

Vẻ mặt mẹ Quan hơi rối rắm, bà thở dài một hơi rồi nói: “Nên bác sĩ có đề nghị với dì rằng nếu Tiểu Trang là một nhân cách nguy hiểm, chẳng hạn như có những biểu hiện nóng nảy, hung hăng hoặc có khuynh hướng phản xã hội thì việc dùng thuốc ức chế là việc bắt buộc phải làm. Nhưng đằng này Tiểu Trang lại rất ngoan, thằng bé cực kỳ cố gắng học tập, sinh hoạt cũng rất lành mạnh, nếu mạo hiểm hi sinh sức khỏe của Quan Cố chỉ vì một nhân cách phân liệt khá an phận là chuyện không đáng. Vì vậy dì mới quyết định giấu Quan Cố, chẳng ai lại dễ dàng tiếp nhận được việc trong cơ thể mình đang tồn tại một ‘người’ khác cả, so với việc khiến thằng bé sinh ra gánh nặng tâm lý thì chi bằng cứ không biết gì hết cho thoải mái, ài, nhưng đáng tiếc là dì vẫn không giấu được nó.”

Bà quay sang nhìn Chu Phóng rồi mỉm cười bảo: “Thằng ngốc nhà dì vẫn luôn cảm thấy là con thích người khác, vất vả lắm hai đứa mới nối lại được quan hệ, mấy năm ấy giao tình giữa tụi con không tệ, vốn nó còn chuẩn bị đợi khi tốt nghiệp thì sẽ tỏ tình xem ý con như nào, ai ngờ mới năm 3 Đại học nó đã phát hiện ra bệnh của mình nên không dám thổ lộ với con nữa đó.”

Chu Phóng vừa tức lại vừa xót xa trong lòng, hắn nhìn thẳng vào mắt bà khẳng định: “Con không thích ai khác hết, con chỉ thích mỗi Quan Cố, vẫn luôn luôn là cậu ấy.”

Mẹ Quan bật cười, bà dịu dàng vuốt tóc hắn rồi bảo: “Ừ, dì nhìn ra được mà. Để dì kể con nghe, hồi năm ngoái lúc Quan Cố muốn mua căn hộ hiện giờ ấy, nó đi xem phòng xong về ngượng ngùng hỏi dì việc con cũng định mua nhà ở đó, lại còn nói là sống gần một chút để tương lai có thể chiếu cố lẫn nhau có nghĩa là gì. Dì liền bảo chắc chắn là con cũng thích nó rồi, ấy vậy mà thằng bé không dám tin, cứ lăn tăn việc con hay bị ghép đôi với cậu bé minh tinh họ Giản, nó lo biết đâu con với cậu ta thích nhau thật nên mới thường xuyên bị truyền thông tung tin như thế. Dì còn đùa nói là Giản Ninh Xuyên sao có mị lực bằng con trai mẹ được, vậy mà nó vẫn ỉu xìu hà, còn khăng khăng cho rằng dạng con thích chính là mấy kiểu tiểu bạch kiểm như cậu diễn viên đó. Nói thật dì cũng chẳng hiểu nổi Quan Cố, rõ là một người tự tin, thế nhưng cứ bất kỳ chuyện gì liên quan đến con là dũng khí của nó lại mất sạch!”

Bác gái vừa loay hoay chỉnh lửa nồi canh, vừa vui vẻ kể chuyện cho Chu Phóng nghe: “Dì thúc nó thổ lộ hoài đấy chứ, nhưng thằng ngốc này cái gì cũng sợ, hết sợ con không thích nó, lại sợ con kỳ thị bệnh trạng của mình. Chuyện này kéo dài mãi đến tháng tám vừa rồi lận, dì chán nó quá nên mới lặn lội qua xem thử tình hình hai đứa như nào. Ai dè nói mấy câu với con mới biết được con vẫn tưởng Quan Cố đang quen Diêu Bối Bối, thật sự là khiến dì tức muốn chết mà. Cơm nước xong con vừa đi là dì lôi nó ra mắng liền, đúng là đứa không có tiền đồ, suốt ngày ngồi đó lo lắng con cặp kè với ai thì chi bằng dứt khoát bày tỏ với con luôn còn hơn, chậm nữa thì Giản Ninh Xuyên bên kia sẽ thật sự cướp người đi mất. Đã vậy thằng nhóc đó còn dám tranh luận với dì, bảo con muốn quen ai thì cứ quen đi, nó mới không thèm sợ. Vậy mà con xem xem, dì mắng nó là con lừa không bị người ta đánh vài roi thì không chịu bước có sai đâu? Chẳng phải khích mấy câu xong thì sáng hôm sau nó đã nhịn không được gọi khoe dì là hồi tối vừa tỏ tình xong hay sao? May mà cuối cùng hai đứa cũng đã xác định mối quan hệ rõ ràng rồi.”

Chu Phóng một bên nghe, một bên nội tâm dậy sóng lâng lâng, trời ơi, Quan Cố của hắn không ngờ ở trước mặt mẹ mình lại đáng yêu đến thế!

“Hai người đang nói chuyện gì vậy?” Bảo bối đáng yêu của Chu Phóng thò đầu vào cửa bếp hỏi, vẻ mặt siêu cấp đẹp trai!!!

Chu Phóng không biết nên đáp như nào bèn quay sang cầu cứu bác gái.

Mẹ Quan hất cằm nói: “Mẹ đang dạy Chu Phóng nấu cơm, mau kêu ba con đi rửa tay nhanh lên, mẹ xào thêm hai món chay nữa là ăn cơm được rồi nè.”

Bà nhìn theo bóng dáng con trai đã đi ra xa xa mới nhẹ nhàng nói với Chu Phóng: “Chuyện hôm nay dì kể ấy, con cứ từ từ ngẫm lại xem nên xử lý như nào, dù sao sau này sống với Quan Cố cả đời cũng là con mà thôi.”

Chu Phóng đỏ mặt, ngoan ngoãn gật đầu đáp ứng.

Lúc ăn cơm, xương ống hầm hơi quá lửa do hai người trong nhà bếp lo tám chuyện mà không tập trung nấu nướng lắm bị ba Quan soi mói, bác gái liền ‘đổ lỗi’ “Do Chu Phóng tự tay nấu đó” khiến mọi người trên bàn ăn lập tức lùa cơm lia lịa mà không dám nói tiếng nào nữa.

Thu thập bát đũa xong, lại ngồi chơi thêm một lát, cuối cùng hai thanh niên trẻ tuổi mới đứng dậy chào tạm biệt ba mẹ Quan Cố để đi về cho hai ông bà nghỉ ngơi.

Trên đường lái xe về nhà, Quan Cố tò mò hỏi: “Lúc nãy em với mẹ tán gẫu chuyện gì mà hăng say vậy?”

Chu Phóng hàm hàm hồ hồ đáp: “Mẹ chỉ em cách nấu vài món anh thích ăn thôi.”

Quan Cố bật cười: “Ừ, mẹ anh thích dạy người khác nấu cơm lắm, chờ lúc nào em lại đi công tác, anh sẽ qua nhờ mẹ dạy.”

Chu Phóng: “… Hả?”

Quan Cố ái muội liếc hắn một cái: “Trong nhà chỉ cần có một người biết nấu là được rồi.”