Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi

Tôi Yêu Người Như Người Yêu Tôi - Chương 25: Sầu riêng




Chu Phóng hơi đau đầu, hắn biết thừa Tiểu Trang đang ở đâu nhưng vẫn giả vờ ngạc nhiên đáp lại.

Chu Phóng: “Đừng nói bậy! Làm sao cậu ở ngay dưới nhà tôi được?”

Tiểu Trang: “Em nói thật mà, em cố tình thuê nhà ngay dưới căn hộ của anh đấy.”

Tiểu Trang: “Hồi đầu năm nay em biết anh chuyển đến đây, may sao người ở tầng dưới vừa vặn rời đi nên em liền thuê phòng đó luôn.”

Đúng là sau Tết âm lịch năm nay Chu Phóng và Quan Cố lần lượt dọn vào tòa chung cư này, Chu Phóng đến trước, một tuần sau Quan Cố mới chuyển qua.

Tiểu Trang: “Chồng à, tại sao anh không nói gì với em nữa?”

Tiểu Trang: “Anh giận em rồi hả?”

Tiểu Trang: “Em xin lỗi mà.”

Tiểu Trang: “Không phải em cố ý quấy nhiễu sinh hoạt đời thường của anh đâu.”

Tiểu Trang: “Chỉ có điều… thật ra là em không nhịn được muốn ở gần anh hơn một chút.”

Tiểu Trang: “Em xin lỗi, nhưng em thật sự rất thích anh, rất rất thích.”

Chu Phóng: “Bạn cùng phòng của cậu đâu rồi?”

Nhắn tin này xong, Chu Phóng cũng thấy hơi thấp thỏm đợi câu trả lời.

Tiểu Trang: “Cậu ta không có nhà, hình như đi đâu cả đêm không về thì phải.”

Tiểu Trang: “Aaaa, anh định xuống đây tìm em sao?”

Tiểu Trang: “Trời ạ!!!”

Tiểu Trang: “Từ từ, từ từ, anh đợi em thay đồ cái đã nhé.”

… Ngay tại dưới lầu.

Trong lòng Chu Phóng vô cùng hồi hộp nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh bước xuống tầng dưới.

Đứng ở trước cửa nhà Quan Cố đã mấy phút nhưng Chu Phóng vẫn không ấn chuông, vốn hắn đang cầm trong tay chìa khóa nhà anh rồi, nhưng vài lần cầm lên lại thả xuống, không dám mở cánh cửa ‘bí mật’ trước mắt ra.

Hắn thật sự muốn gặp Tiểu Trang chứ?

Cậu chính là nhân cách thứ hai của Quan Cố, người tự nhận mình học chuyên ngành trung văn, nghề nghiệp là ký giả tự do và cũng là một fanboy cuồng nhiệt cực kỳ thích Chu Phóng.

Nhưng mỗi khi Quan Cố ở bên cạnh người nào đó thì Tiểu Trang sẽ không có cơ hội xuất hiện.

Cậu ấy chẳng có người nhà, bạn bè hay mối quan hệ xã giao nào cả, chính là một người không có họ tên thật sự, giấy khai sinh hay giấy chứng minh nhân dân cũng không có nốt.

Xét đến cùng, cậu ấy căn bản không được tính là một “người” tồn tại trong xã hội này.

Rối rắm một lúc lâu, cuối cùng Chu Phóng lấy điện thoại ra nhắn mấy cái tin qua cho Tiểu Trang.

Chu Phóng: “Tôi sẽ không xuống dưới tìm cậu.”

Chu Phóng: “Sau này cậu cũng đừng đi lên đây.”

Chu Phóng: “Tôi có bạn trai rồi, tôi rất thương ảnh.”

Hắn đợi trong chốc lát nhưng vẫn không thấy Tiểu Trang đáp lại.

Chu Phóng mơ hồ cảm giác hơi xấu hổ, việc hắn vừa làm hiện tại có khác gì câu Tiểu Trang đã từng mắng hắn rằng: “Anh bắt nạt em”? Thế nhưng, bắt nạt một cái nhân cách phân liệt thì cũng không tính là bắt nạt “người” đâu nhỉ?

Hắn cất di động vào túi rồi chuẩn bị quay người trở về lầu trên.

Đúng lúc này, cửa nhà Quan Cố lại đột ngột mở ra.

Chu Phóng: “!!!”

Hắn rất muốn bỏ chạy nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Quan Cố đang đứng ở ngay đó nhìn hắn bằng vẻ mặt kinh ngạc: “Sao em lại đứng đây? Anh đang tính lên lầu xem em dậy chưa để gọi em và con trai xuống ăn cơm nè.”

Chu Phóng ngơ ngác: “… Ăn cơm ư?”

Quan Cố lộ ra nụ cười hơi chút lưu manh: “Hôm qua cưng vận động mạnh mẽ như vậy tiêu hao không ít calo đâu, không thấy đói bụng à?”

Là Quan Cố! Là Quan Cố thật sự của hắn!

Chu Phóng vội vã gật đầu, nói luyên thuyên như đang chột dạ: “Đói đói đói! Em đói cực kỳ luôn. Anh nấu cơm xong rồi à?”

Hắn thay giày bước vào trong nhà anh, nhưng liếc mắt qua bàn ăn thì lại thấy trống rỗng.

Quan Cố mở lò vi ba lấy sữa được hâm nóng ra, sau đó mang bánh mì đã nướng sẵn và chân giò hun khói từ trong lò nướng đặt lên bàn, rồi lại hệt như đang làm ảo thuật hô biến mấy quả trứng gà luộc xong từ khi nào.

Chu Phóng ngồi ở bàn ăn đợi anh, thuận miệng hỏi: “Sáng nay mấy giờ anh dậy?”

Quan Cố đặt nốt đũa muỗng lên bàn rồi kéo ghế ngồi xuống: “Sáu rưỡi là anh bị đói tỉnh rồi, tủ lạnh nhà em chẳng có gì nấu được cả nên anh đành xuống đây làm thôi.”

Thời gian Chu Phóng ở nhà rất ít vậy nên tủ lạnh của hắn chẳng khác gì một vật trang trí, chỉ có mấy loại đồ uống giải khát chứ đừng mong tìm ra thức ăn sống.

Chu Phóng giả vờ hỏi thử điều hắn vẫn quan tâm sáng giờ: “Hơn một tiếng mà anh chỉ chuẩn bị được nhiêu đây thôi à?”

Quan Cố uống hớp sữa: “Anh tính luộc trứng xong sẽ lên gọi em, ai dè buồn ngủ híp mắt không chịu được nên ngủ quên mất trên ghế sô pha luôn.”

Anh bóc vỏ rồi đặt quả trứng vừa lột vào bát của Chu Phóng. Chu Phóng không yên lòng xúc từng muỗng ăn.

Hắn nửa muốn nói cho Quan Cố biết anh có một người “bạn cùng phòng”, nửa lại không dám nói. Nếu biết hắn và Tiểu Trang đã từng nhắn tin tán tỉnh hăng say như vậy thì dám anh sẽ đá hắn luôn mất. Càng là người tính tình hiền lành thì đến khi nỗi giận lại càng đáng sợ.

Vẫn là đừng nói thì hơn. Dù sao hắn đã từ chối Tiểu Trang rõ ràng rồi mà.

Cơm nước xong xuôi, Quan Cố đứng dậy đi dọn dẹp bát đũa, hắn ăn no nên lười động đậy, ngồi yên ở đó nhìn anh đang chăm chỉ lướt qua lướt lại trong bếp. Bộ dáng của Quan Cố quá đẹp mắt, cả lúc mặc đồ ở nhà vẫn dễ nhìn như thế.

Nhìn một lát hắn liền đứng lên đi qua ôm anh thật chặt từ sau lưng.

Quan Cố nghiêng đầu quay mặt lại, cả hai say sưa chìm vào một nụ hôn đầy ngọt ngào.

Đến lúc cả hai thở dốc buông nhau ra mà Chu Phóng vẫn chưa bình tĩnh lại được, hắn dán vào cổ anh cọ tới cọ lui như một con cún bám người.

Quan Cố bị Chu Phóng cọ đến mức cả người đều ngứa ngáy bèn quay lại ôm lấy hắn cười hỏi: “Em là chó con đấy hả?”

Chu Phóng đang cố cám dỗ người kia, chưa nghĩ ngợi gì nhiều đã trả lời: “Em tuổi ngựa.”

Quan Cố vuốt ve lưng hắn: “Ừa, anh cũng là ngựa.”

Bọn họ là bạn học, vốn cả hai đều bằng tuổi nhau. Nghe anh nói vậy Chu Phóng bèn thuận miệng bảo: “Hai ta đều là ngựa, không lý nào chỉ toàn anh ‘cưỡi’ em, lần tới nhường em ‘cưỡi’ anh được không? Nói trước nhé, không phải là loại ‘cưỡi’ như hôm qua đâu đấy!”

Quan Cố chỉ mỉm cười mà không đáp.

Chu Phóng không vui tẹo nào: “Buông cái tay trên lưng em ra, em muốn lên lầu.”

Nói là nói vậy chứ hắn chẳng hề có ý định động đậy.

Hắn cảm nhận được Quan Cố rất thương mình, vậy nên chuyện ai trên ai dưới này tuy hắn thường càu nhàu cho sướng miệng chứ thật ra không đáng để giận dỗi.

Mặc dù đôi lúc đúng là không thoải mái thiệt.

Quan Cố quay đầu nhìn hắn nói: “Lát nữa anh đi siêu thị mua nước hoa quả và một ít trái cây, em có muốn ăn uống gì không, anh tiện đường mua cho em luôn.”

Chu Phóng lắc đầu: “Em đi với anh, ở nhà mấy nay sắp mọc mốc trên người luôn rồi.”

Quan Cố giả vờ thở dài đầy bất đắc dĩ: “Thôi đừng, đang là ngày lễ nên đi đâu cũng đông người dã man, em mà đến mấy chỗ công cộng này kiểu gì cũng bị nhận ra, xong còn liên lụy gây phiền phức cho anh nữa chứ.”

Chu Phóng bất mãn đập vai anh một cái: “Ai làm liên lụy anh hả? Nếu có bị người nào bắt gặp anh đang đi chung với em thì chẳng vinh hạnh cho anh quá, biết đâu nhờ thơm lây ánh hào quang của em rồi thu về được cả rổ fan hâm mộ đấy.”

Quan Cố bật cười: “Ở đó mà hâm mộ. Các em gái ấy mà biết anh đem thần tượng nhà họ đè xuống ‘cưỡi’ thì khéo giết chết anh không toàn thây mất.”

Chu Phóng lỡ miệng thốt lên: “Em còn có fan nam nữa đấy.”

Quan Cố nheo mắt nhìn hắn.

Nói xong Chu Phóng mới thấy chột dạ bèn vội lấp liếm bổ sung: “Fan nam mà biết thì cũng sẽ băm xác anh ra.”

Quan Cố mỉm cười không nói gì.

Chờ Quan Cố ra ngoài hắn liền đi lên lầu, xếp chăn mền gọn lại rồi tắm rửa sạch sẽ, cả râu cũng cạo gọn gàng xong bèn đứng trước gương tự kỷ một lát. Cuối cùng Chu Phóng nhàm chán ôm Mèo Tới lên sô pha nằm xem phim hoạt hình.

Mới xem được một nửa thì điện thoại đặt ngay trên bàn trà bỗng vang lên tiếng chuông báo tin nhắn tới. Hắn lười biếng liếc mắt qua liền giật bắn mình ngồi phắt dậy, là tin nhắn trên weixin.

Trước kia weixin của Chu Phóng luôn giao cho đoàn đội tự mình xử lý, bởi vì có rất nhiều công tác tin tức cũng như những lần mời hội họp, chúc mừng xã giao các kiểu. Nhưng từ ngày hắn và Tiểu Trang thả thính lẫn nhau thì hắn lấy lại quyền quản lý tài khoản luôn. Cũng do quan hệ cá nhân giữa hắn và những người trong giới không quá thân thiết, gần đây trừ bỏ Tiểu Trang thì chẳng mấy ai sẽ nhắn weixin cho hắn.

Quan Cố đang đi siêu thị mua hoa quả rồi, làm sao Tiểu Trang lại xuất hiện được chứ?

Hắn bối rối cầm điện thoại lên xem. May mà người nhắn tới không phải là Tiểu Trang, thế nhưng tâm trạng hắn cũng chẳng khá hơn tí nào.

Giản Ninh Xuyên: “Anh Phóng ơi, em nghe bảo anh về Bắc Kinh rồi ạ?”

Nếu là trước kia chắc chắn Chu Phóng sẽ lơ luôn tin nhắn này, thế nhưng hiện giờ thì không được, hắn vẫn còn thiếu nợ cậu ta một cái nhân tình chưa trả.

Chu Phóng: “Uhm, đúng vậy.”

Giản Ninh Xuyên: “Tốt quá, mấy hôm trước anh quay phim vất vả thế, giờ anh có thể từ từ nghỉ ngơi dưỡng sức rồi.”

Giản Ninh Xuyên: “Nhưng mà thời tiết gần đây hơi tệ, anh nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe nha.”

Giản Ninh Xuyên: “Bắc Kinh mùa này có sương lạnh sớm quá, anh ra đường nên chịu khó đeo khẩu trang phòng cảm cúm nhé.”

Chu Phóng biết cậu ta có ý tốt, cũng biết rõ chắc chắn cậu sẽ ngại ngùng đề cập đến chuyện gặp mặt nên thở dài tự chủ động luôn.

Chu Phóng: “Mấy nay có hôm nào cậu rảnh không, tôi mời cậu đi ăn một bữa.”

Giản Ninh Xuyên: “Không cần đâu anh.”

Chu Phóng: “Không cần khách khí với tôi. Dạo này lịch trình của tôi khá trống, ngày nào cậu rảnh?”

Giản Ninh Xuyên: “Em sao cũng được ạ, tùy vào thời gian của anh thôi.”

Chu Phóng: “Vậy tối nay nhé!”

Giản Ninh Xuyên nhắn lại rất nhanh: “Vâng ạ.”

Chu Phóng đọc tin nhắc mà ảo não không thôi, cảm giác chính mình vừa bê đá tự đập chân mà. Hắn nói đại đêm nay là vì cảm thấy chắc chắn Giản Ninh Xuyên sẽ không đi được. Ngoài nghề chính diễn viên thì cậu còn là MC cố định cho mấy show thực tế đang rất hot, loại tiểu thịt tươi nóng phỏng tay này làm sao có thể rảnh rỗi như vậy? Hắn đã tính rồi, chỉ cần Giản Ninh Xuyên bảo “Tối nay em bận” thì bữa cơm đó phải qua Tuần Lễ Vàng mới có thể nhắc lại. Hắn và Quan Cố đều vất vả lắm mới có ngày nghỉ để ở cạnh nhau, ai muốn lãng phí cả buổi tối để ra ngoài ăn cơm với cậu ta đâu chứ? Bộ não hắn bị úng nước sao?

Hay lắm, Chu Phóng vừa mới đào hố cho chính mình, giờ ngoài việc tự giác nhảy vào thì không còn biết làm gì hơn. Thế nhưng hắn vẫn cố giãy giụa một lần chót: “Đang là ngày lễ nên chắc chẳng dễ đặt chỗ nhà hàng đâu nhỉ?”

Giản Ninh Xuyên vô cùng hăng hái: “Không sao, để em đặt cho.”

Giản Ninh Xuyên: “Anh thích món Trung Quốc hay đồ Tây, không thì mình đi ăn đồ Nhật cho tươi nhé.”

Một lúc sau Quan Cố đi siêu thị về, gọi điện thoại kêu Chu Phóng và Mèo Tới xuống ăn sầu riêng.

Hai ba con hắn đều là fan cuồng nhiệt của món này. Một mình Mèo Tới có thể ăn sạch cả một miếng to, ăn xong vẫn còn thòm thèm ra bới thùng rác để liếm vỏ.

Khi Chu Phóng bế con trai xuống thì Quan Cố đã lột từng múi đặt sẵn lên đĩa, chưa bước vào nhà mà mùi sầu riêng đã thơm ngào ngạt khắp phòng.

Chu Phóng thả tay ra, cậu con cưng quen đường thuộc lối chạy ào ào tới cái bát ăn trong bếp đã được Quan Cố đặt một múi vào đó, bắt đầu công cuộc chiến đấu gặm gặm liên hồi.

Quan Cố đưa sầu riêng đến tận miệng cho Chu Phóng, cười đầy ái muội bảo: “Ban nãy anh mới gọi cho mẹ, mẹ kêu tối nay chúng mình về nhà ăn cơm đi.”

Chu Phóng cả kinh: “Hôm nay hả? Chết rồi, em không đi được.”

“Làm sao vậy, em có việc gì à?”

Chu Phóng nhăn nhó: “Em có hẹn ăn cơm với bạn.”

Quan Cố cau mày: “Sao anh chưa nghe em nhắc tới chuyện này?”

Chu Phóng hết sức khó xử: “Mới hẹn tức thì thôi. Anh đã nói mẹ tối nay chúng ta sẽ tới rồi hả?”

“Không có, anh tính nói trước với em một tiếng rồi mới gọi lại xác nhận với mẹ sau.”

“Lúc nãy em lỡ đồng ý rồi, nhà hàng cũng đã đặt xong luôn. Anh bảo mẹ mai chúng ta qua nhé.”

Quan Cố mỉm cười: “Không sao đâu, em cứ đi đi, anh sẽ nói đại minh tinh lịch trình bận rộn nên không có thời gian ăn cơm, đã hẹn lại ngày mai tính sau.”

Chu Phóng bật cười, gặm một miếng sầu riêng thật to: “Anh ngưng làm xấu hình ảnh của em đi, khéo mẹ nghĩ em tự cao tự đại không biết lễ phép cơ bản bây giờ.”

Quan Cố cưng chiều lau miệng cho hắn: “Mẹ anh còn không biết tính tình em như nào hay sao?”

Anh móc điện thoại ra gọi lại cho mẹ mình bảo ngày mai cả hai sẽ về nhà ăn tối. Chu Phóng vừa ăn sầu riêng vừa chăm chú lắng nghe, trong lòng thầm tính toán xem ngày mai đến thăm hai bác thì nên mang cái gì mới tốt.

Quan Cố cúp máy xong quay sang hỏi hắn: “Tối nay em hẹn ai mà đột ngột vậy?”

“Giản Ninh Xuyên.” Đầy miệng Chu Phóng toàn là sầu riêng, hắn lúng búng trả lời.

Ánh mắt Quan Cố thoáng chốc tối đi: “Quan hệ của em và cậu ấy tốt nhỉ?”

Chu Phóng hoàn toàn trong sạch, thế nhưng nghe được trong giọng nói của Quan Cố nhuốm đầy mùi ghen tuông thì vô cùng kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Anh đang ghen đấy à?”

Quan Cố quay mặt đi: “Làm gì có.”

Chu Phóng càng nhìn càng âm thầm khẳng định là anh người yêu nhà mình lại đang bơi lội trong hồ dấm chua rồi bèn vội vàng thanh minh: “Em với cậu ta chẳng có gì đâu, là quan hệ đồng nghiệp xã giao thôi. Lúc trước có từng hợp tác qua vài lần, hơn nữa còn đang thiếu nợ cậu ấy nên đành mời bữa cơm tối nay đó.”

“Quan hệ đồng nghiệp xã giao nào mà còn sao tác couple với nhau như thế ư?”

Chu Phóng nhất thời không đáp được.

Quan Cố liếc mắt nhìn hắn nói: “Có vẻ cậu ta muốn phát triển ‘phim giả tình thật’ với em lắm ấy.”

Chu Phóng kêu oan: “Nhưng em có muốn đâu.”

Quan Cố vẫn khăng khăng: “Tức là cậu ta có ý định đó thiệt đúng không?”

Giản Ninh Xuyên lại chưa từng nói rõ ràng việc này, Chu Phóng cảm thấy hơi đau đầu: “Cậu ta nghĩ gì trong đầu thì làm sao em biết được.”

Quan Cố tách một múi sầu riêng trực tiếp nhét thẳng vào miệng hắn. Chu Phóng bị tắc đầy miệng liền bất mãn trừng mắt nhìn anh.

Quan Cố lúc này mới bật cười bảo: “Đùa với em thôi, loại pr công việc này anh hiểu mà, sẽ không quản em. Nhưng em phải nhớ kỹ, tuyệt đối không cho phép ra ngoài thả thính bừa bãi đâu đấy.”

Chu Phóng nỗ lực nuốt miếng sầu riêng to oạch đó xuống, khẽ nhướng mày khiêu khích: “Nếu em thật sự quyến rũ ai đó rồi thì sao?”

Quan Cố hôn bẹp một phát lên cái miệng còn dính sầu riêng của hắn: “Em giỏi thì làm thử xem.”